Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Yến mặt có chút hồng khi nghe hắn mấy lời có ý vị sâu sa này, ở cự ly gần quả thật nàng bị hắn dung mạo cùng khí chất cho hấp dẫn.

Tiếp đến, Hạ Yến bình ổn tâm tình đem y phục mặc xong rồi mang theo Đế Thiên An trở lại. Sự xuất hiện của hắn làm cho đám cận vệ canh giữ bất ngờ lẫn hâm mộ, bọn họ không nghĩ đến mình canh gác như vậy lại có người lẻn vào được nhìn tổng biểu đầu tắm.

Hơn nữa lại là đại danh đỉnh đỉnh gần đây Đế Thiên An công tử. Một kẻ mà không ít người như sấm bên tai nghe lấy. Lần đầu gặp gỡ quả giống như lời đồn, ngoại hình không lẫn vào đâu được.

“ Tiểu thư, như người dặn dò, người đã đem đến” đi vào một cái lão nhân chắp tay cung kĩnh thi lễ với Hạ Yến, sau đó quay sang thi lễ với bắt mắt nam nhân ở bên : “ xin chào công tử”

“ Vị này là” Đế Thiên An khách sáo hỏi.

Hạ Yến giới thiệu : “ chú ấy là Phương Tuấn Ích đội trưởng là người cùng tôi phụ trách chuyến hàng lần này”

“ Ukm” Đế Thiên An nhẹ gật đầu, cười nói : “ chắc cũng không cần phải giới thiệu danh tính của ta đâu nhỉ?”

“ Thế gian người như rồng như phượng, trên đời chỉ có một Đế Thiên An. Đại danh cùng chiến tích của công tử như sấm bên tai, lão già này cũng nghe đến.” Phương Tuấn Ích tiếp lời : “ không nghĩ đến có ngày gặp được công tử”

“ Xì! Có gì chứ! Không phải là trời sinh dị tướng ư?” Hàn Phi Quang một bên chen vào

Đế Thiên An cười nói : “ đừng để ý hắn, hắn là ghen ăn tức ở với ta thôi. Được rồi Hạ Yến muốn hỏi ta gì nào?”

Phương Tuấn Ích đối với Quang Phi Hàng chàng trai này cũng có chút hiếu kỳ, dù sau là hắn tuyển vào. Bây giờ lại đi cùng Đế Thiên An đi vào nơi này trò chuyện, hắn trong lòng ẩn ẩn suy đoán ra được ai. Có điều hiện giờ không phải lúc nói, chắp tay : “ tại hạ còn có chuyện, xin cáo lui”

“Ta nghĩ ông là Hạ Yến người tin tưởng nhất trong cái đám áp tiêu này. Ở lại cũng không sao cả” Đế Thiên An khoát tay.

Hạ Yến nghe hắn gọi thuận miệng tựa như người quen đã lâu kia cũng có chút ngượng, mặc dù từ thông tin thu được cũng rõ hắn là tên phong lưu, song nàng cũng không có bài xích, nhẹ gật đầu cho Phương Tuấn Ích ở lại, hỏi : “ tôi muốn hỏi đầu tiên đó là cậu ấy”

Đế Thiên An nhìn Hạ Yến chỉ về Giả Đam bị trói như cái bánh chưng, trên cơ thể lại xuất hiện các hắc côn ghim trên đó, phẩy tay nhẹ cách không đem chậu nước lạnh ở gần tạt lên người hắn, nói : “ trước khi ta trả lời, nàng biết gì về hắn, lý do gia nhập tiêu cục?”

“ Hắn gọi là Giả Đam, cậu ấy nói tham gia chuyến áp hàng này để tìm lại những đồng đội đã mất tích” Hạ Yến trả lời.

Đế Thiên An chen vào : “ không có mất tích đâu toàn chết hết rồi, mà chết trên tay hắn”

“ Anh… anh nói cái gì?” Hạ Yến khó tin nói.

Phương Tuấn Ích nghe được trầm mặc suy nghĩ, rồi hiểu ra vấn đề : “ ra vậy, những phiêu sĩ của chuyến hàng trước đã tới đích.”

Hạ Yến cũng không đến nổi ngu ngốc : “ nghĩa là họ bị giết ư? Tất cả chuyến hàng đi qua Đông Lĩnh đều vậy à”

“ Đúng vậy” Đế Thiên An gật đầu thừa nhận : “ người đặt tiêu thuê hàng là Thần Địa tổ chức, vì để cho an toàn tránh thông tin lộ ra mà những tiêu sĩ áp tiêu đều bị giết cả. Nếu không có ta can dự, nàng và những người ở đây đều chỉ có chết mà thôi.”

“ Vậy… nghĩa là cha ta…” Hạ Yến hoang mang lấp lửng, không dám nói tiếp.

Nàng lần này nhận tiêu, một trong các nguyên nhân chính là muốn tìm cha mình mất tích từ chuyến hàng trước. Nay nghe được Đế Thiên An nói, liền biết cha mình đã bỏ mạng

“ Sao các ngươi nói đến chuyện đó nhiều thế, các phiêu sĩ của chúng ta thật ngây thơ” nước lạnh tạt vào mặt để cho Giả Đam thanh tỉnh, ngay khi tỉnh lại ký ức gần nhất đổ về hắn vội vận khí nhưng không cách nào như ý muốn, biết mình khó thoát thân được cất lời châm chọc lấy : “ không giết ta vội là muốn từ ta moi tin Thần Địa ư? Đế Thiên An ngươi làm ta có chút thất vọng đấy”

“ Nói điều ta muốn biết, ta sẽ cho ngươi một cuộc công bình quyết chiến giữa một kiếm sĩ, thậm chí trả thanh vũ khí trên tay ngươi ” Đế Thiên An chậm nói.

Giả Đam nghe xong cười khẩy : “ ngươi cho rằng ta tin lời ngươi ư?”

“ Bản Thánh Vương chế phục ngươi trước là tránh ngươi bỏ chạy, há phải sợ tên tép riu như ngươi chứ.” Đế Thiên An khinh thường đáp lại : “ ngươi có hai lựa chọn, một tự chết hay chết trong danh dự”

“ Ha ha ha” Giả Đam nghe xong cười lên một tràng, cười dứt nói : “ được lắm, hỏi đi ta sẽ trả lời ngươi? Ta muốn xem thử bọn giang hồ đồn thổi ngươi có như lời đồn không?”

Đế Thiên An truy hỏi : “ chuyện đầu tiên, cha của Hạ Yến thế nào rồi?”

“Cái lão già đó đã gây rất nhiều phiền phức cho ta. Lão bị tra tấn hành hạ dã man mà vẫn kháng cự đến cùng. Nếu là ta, thà tự vẫn quách cho xong.” Giả Đam nhớ lại tiêu cục cục trưởng Liêu Thường Phiêu Cục cười khẩy mà nói

“ Tên ác ma” Hạ Yến không cách nào giữ nổi bình tĩnh, thân hình run rẩy lập tức xông lên trước chộp lấy thanh kiếm mà Đế Thiên An đặt lên bàn.

“ Phốc! Phốc! Phốc!!” Máu tươi lập tức bắn ra tức thì theo thanh kiếm đâm ra rút vào da thịt của Giả Đam.

“Ah!” Hàn Phi Quang nhìn mà cũng xanh mặt khi thấy nữ nhân kia tàn nhẫn, từng kiếm từng kiếm vung chém, máu tươi không ngừng đổ ra.

“ Phốc xích!!” Giả Đam phun ra một ngụm máu, ánh mắt có chút khó tin trước khi sinh cơ mất đi, hắn không nghĩ đến mình sẽ chết trên tay nữ nhân này, hắn còn tưởng bản thân mình sẽ còn cùng với Đế Thiên An một trận quyết chiến đây.

“ Cảm tạ công tử thành toàn cho tiểu thư báo đại thù” Phương Tuấn Nghĩa nhìn Đế Thiên An một bên đứng nhìn, không rõ vui buồn vội lựa lời mà nói, chắp tay cúi đầu thi lễ.

Không lâu trước hắn còn nghe người kia cần tên này khai ra một ít chuyện. Không nghĩ đến tiểu thư nghe đến tin cha mình bị sát hại, đã không kịp bình tĩnh mà hạ thủ.

“ Thôi bỏ đi, ta trước giờ đối với nữ nhân không nở” Đế Thiên An lắc đầu, cất bước đi đến gần.

“ Hức hức! Cha con đã báo thù cho người! Cha ơi” Hạ Yến giết chết Giả Đam xong cả người ngồi bệch dưới đất, đem trên tay binh khí thả ra, nứt nở mà khóc lên.

“Xin nén bi thương, đại thù đã báo nên là việc vui, nàng đó ta còn rất nhiều điều muốn biết giờ thì hay rồi. Trách ta đa tình mềm lòng nhẹ dạ, Hạ Yến đừng khóc nữa, khóc thêm ta hội đau lòng” Một bên đi đến gần vỗ vể an ủi, Đế Thiên An cũng không quên tán tỉnh.

Hạ Yến đang phát tiết tâm tình có người ở bên theo quán tính mà ôm chầm vào hắn, khóc càng thương tâm hơn.

“ Cậu… cậu quá đáng… cậu là nhân cơ hội tổng biểu đầu mà lừa gạt” Hàn Phi Quang một bên không hiểu phong tình bóc trần mánh khóe của kẻ kia.

“ Khụ khụ” Phương Tuấn Nghĩa ho khan lên khi nghe được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK