Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đường thẳng xuống nơi giam giữ của Tiêu Vũ Đình, nhưng còn chưa đến ngục giam nơi, một cái thân ảnh khác xuất hiện chặn giữ đường đi.

Không phải Hàn Thiên Lạc hay Đế Thiên An mà là một cái lão già bảy tám chục tuổi.

“Kỳ Thánh! Bạch Thành Tứ” Nhìn lão già xuất hiện phía trước, Sở Vân Khê cũng thoáng qua kinh ngạc, cái thân ảnh già nua phía trước không phải xa lạ gì, bởi hắn chính là một trong Cốc Tử mộ Thủ Hộ Sứ.

“ Ha ha ha” Kỳ Thánh cười xong chắp tay chào lễ : “ chào phu nhân, đã lâu không gặp”

Vốn là một trong các Thủ Hộ Sứ, nhưng gặp người này Sở Vân Khê không một chút mừng vui chào đón nào, tràn đầy nghi hoặc mà hỏi : “ Ngươi là người hay ma?”

Kỳ Thánh đáp : “Sở phu nhân nói đùa rồi, nhìn ta giống ma sao?”

“Ngươi không thể nào là Kỳ Thánh” Sở phu nhân đi đến vài bước khẳng định nói : “ 10 năm trước Kỳ Thánh mất tích đã hơn 70 tuổi rồi”

Tại Cốc Tử mộ 10 năm trước, Kỳ Thánh liền biến mất khó hiểu. Suốt 10 năm nay lại không thấy y hiện thân trong Cốc Tử mộ. Bây giờ hiện ra, hiển nhiên Sở Vân Khê không tin kẽ này là Kỳ Thánh được.

Kỳ Thánh nghe xong từ tốn nói : “ Ồ, ý của phu nhân là lão phu căn bản không thể sống đến bây giờ”

“ Cho dù không chết, thì một lão già 80 tuổi cũng không thể có thân thủ giống như ngươi bây giờ” Sở Vân Khê đi đến song hành với Kỳ Thánh, cất lời chỉ ra điểm khả nghi.

Đối với nghi vấn của Sở phu nhân, Kỳ Thánh đáp :“ Sở phu nhân người không thể đánh giá qua diện mạo. Nếu như lão phu không nhớ nhầm phu nhân chỉ mới hơn 40, nhưng chẳng phải tóc đều bạc trắng giống với bà lão hay sao?”

“ Ngươi…” Sở Vân Khê bị Kỳ Thánh nói trúng điểm đau nhưng lại không thể phản bác

Kỳ Thánh cũng biết lời trước mình có hơi quá đáng, liền lựa lời lại nói : “ Sở phu nhân vì tình mà hao tâm tổn trí, một đêm bạc trắng mái đầu quả thật không khiến người khác không khỏi than tiếc”

Sở Vân Khê nghe xong tâm tình bực bội với Kỳ Thánh cũng giảm xuống một ít.

Kỳ Thánh lại nói : “ Sở phu nhân, mẹ của Thiên Lạc, Tiêu Vũ Đình năm ấy tuy rằng tội không thể tha. Nhưng ngươi cũng giam bà ấy cũng đủ 10 năm, chịu đủ giày vò, coi như trả hết món nợ kia rồi. Ngươi hà tấc phải lấy mạng bà ấy”

“ Hết nợ, ha ha ha ha” Sở Vân Khê cười lớn một tràng châm chọc, phẫn hận nói : “ta mới hơn 40 tuổi lại trông giống một bà lão. Chồng vong ân phụ nghĩa, con mới sinh ra đã chết thảm. Đều không phải nhờ phúc của ả. Mối thù này làm sao mà báo xong. Ta muốn ả đền mạng, ta muốn ả không được chết dễ dàng.”

Lời dứt, trong người vận lên nội công, Sở Vân Khê quay sang nhìn Kỳ Thánh, ngữ khí tràn đầy băng lãnh: “ Ngươi đã lo chuyện bao đồng chạy đến cứu ả, vậy thì ta tiễn người một đoạn đường”

Nhìn Sở Vân Khê lao đến công kích, Kỳ Thánh không một chút lơ là, liên tục né tránh thủ chưởng của Sở phu nhân đánh đến.

Giao thủ qua mấy chiêu, cuối cùng song quyền tụ lại đở lấy trảo của Sở Vân Khê, cả hai lâm vào giằng co nội lực.

“ Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt. Sở phu nhân đừng để hận thù che mắt” Kỳ Thánh vừa chặn lại thế công, vừa khuyên ngăn : “ Tiêu Vũ Đình ta đã đưa đi rồi. Sau này sẽ cho ngươi một lời giải thích”

Lời vừa rơi xuống, Kỳ Thánh tụ lực đem Sở Vân Khê đẩy lùi, sau đó khinh thân mà thoát khỏi nơi này.

“ Kỳ Thánh!” Sở Vân Khê nắm tay siết chặt giận giữ mà đọc lại cái tên này.

Sở Vân Khê bị đẩy lùi, lại thấy Kỳ Thánh khinh thân rời đi, bản thân chậm mất một nhịp lại qua giao thủ cũng rõ võ công của kẻ kia không hề kém mình, biết cho dù đuổi theo cũng không đuổi kịp đành bất lực trơ mắt nhìn y rời đi.

Một nơi khác, Cốc Tử mộ tầng thứ 5, Hiển Nguyệt trì.

Lúc này mặt nước dưới hồ lại như nước bị đun sôi không ngừng bốc lên.

Hiện tượng này vốn không thường xảy ra, lần gần nhất Hiển Nguyệt trì xảy ra tình huống giống như bây giờ, chính là 10 năm trước.

“ Thời điểm trăng máu sắp đến rồi!” Lạc Thời Thu nhìn xuống mặt hồ nước bên dưới, ánh trăng bên dưới trung tâm hồ từ lâu đã đổi màu thành màu hồng, có phần nôn nóng không yên cất lời.

Theo những gì hắn biết, chỉ 10 năm một lần Huyết Nguyệt mới hiện ra, cũng là thời điểm mà Kỳ Lân Ty đại thành. Then chốt nhất đó là cần Độc Huyết Thủ tầng thứ chín, đem máu huyết của mình thả xuống hồ Hiển Nguyệt.

Tám tầng Kỳ Lân Ty chỉ cần ở Hiển Nguyệt hồ bên dưới hấp thụ lấy đặc thù dược liệu trong nước. Chỉ có như vậy mới có thể đạt đến tầng thứ 9 Kỳ Lân Ty. Nếu bỏ qua lần này, liền chờ thêm 10 năm nữa.

“Thiên Anđi lâu như vậy, không được bản tiểu thư phải đi xem thử” Lâm Thủy Dao cũng không kiên nhẫn, nói xong xoay người định dời đi.

Lâu Mãn Phong cầm lấy cơ quan quạt xòe ra, quạt nhẹ vài cái cất lời : “ Lấy bản lĩnh của Đế thiếu giải cứu Thiên Lạc cũng không phải vấn đề, ta nghĩ Thủy Dao cô nương cứ an tâm ở đây chờ tin tốt lành của huynh ấy. ”

“ Mãn Phong nói không sai” Lạc Thời Thu tiếp lời vào, bản lĩnh của Đế Thiên An hắn cũng đã thấy qua một phần, võ công của y quả thật là hơn xa hắn, đến hiện giờ hắn cũng chỉ trông cậy vào tin tốt của y mà thôi.

Lâm Thủy Dao vừa định bước đi tìm kiếm, lại bị mấy lời của Lâu Mãn Phong cho chặn lại, suy ngẫm một chút đành gật đầu trở về vị trí cũ chờ đợi.

“ Sưu!!”

Đột ngột bóng ảnh hiện ra, làm cho ba người Lạc Thời Thu chú ý, đồng loạt đem mắt nhìn lấy. Nhìn một cái cả ba người ánh mắt đều sáng lên, vui mừng thấy rõ khi nhận ra được hai người kia.

“Thiên An, Thiên Lạc tỷ tỷ” Lâm Thủy Dao vui mừng cất lời, từ vị trí của mình tiến đến vị trí cách mình mười mấy bước chân kia.

“Thành công! Ta biết ngay Đế thiếu sẽ không cho chúng ta thất vọng mà” Lạc Thời Thu nhìn thấy hai người kia vui mừng nói.

“Tốt quá” Lạc Thời Thu vui mừng thốt lên.

“ Sau khi vào núi đao xuống biển lửa, vượt qua một vạn bảy trăm lẻ bảy cái cơ quan, giết chết tám trăm tên Mộ Dung Thành lâu la. Trùng trùng hiểm cảnh vây khốn, Đế Thiên An không phụ kỳ vọng của tiểu thư mỹ lệ Thủy Dao cứu ra Hàn Thiên Lạc cô nương” Đế Thiên An lại bắt đầu đùa giỡn : “ không biết ta có thể lấy phần thưởng của mình, hôn mỹ nữ một cái hay không?”

“ Tên ba hoa” Lâm Thủy Dao một cước dẫm lấy chân hắn một cái, mặt lại thoáng hồng khi nhớ đến không lâu trước mình còn bị hắn khinh bạc.

“Một vạn bảy trăm lẻ bảy cái cơ quan, giết tám trăm tên Mộ Dung Thành lâu la”Lạc Thời Thu cũng bị Đế Thiên An xuy ngưu mà im lặng lên, xin nhờ có thổi phồng cũng không nên nói quá như vậy chứ.

Nhưng mà hắn càng không hiểu đó là tên kia nói khoác vậy mà được hai vị mỹ nhân yêu thích à. Chẳng lẽ thế đạo này thổi càng trâu mỹ nhân càng ưa thích? Lạc Thời Thu âm thầm ghi nhớ lấy, đợi sau này có cơ hội cũng thổi một chút.

“Ngươi lại không đứng đắn” Hàn Thiên Lạc một bên nghe hắn thổi phồng cũng muốn cười, tên này đúng là da mặt dày không biết xấu hổ là gì mà.

Đế Thiên An giả vờ đứng đắn nghiêm chỉnh nhìn Lâm Thủy Dao, nói : “ Thủy Dao, ta khi cứu ra Thiên Lạc nhận được phó thác của mẫu thân Thiên Lạc, gởi gắm trừ ta ra không gã cho ai khác. Sau này hai tỷ muội các nàng thân lại thêm thân rồi, vui mừng không? Kinh hỉ hay không?”

Lời còn chưa nói hết hắn đã bị Hàn Thiên Lạc cùng Lâm Thủy Dao hai người chân đấm tay véo da thịt một lúc.

“ Cái tên lưu manh này, ta dẫm chết ngươi” Lâm Thủy Dao chân nhỏ lại không ngừng dẫm lên.

“ Sưu! Sưu!!Sưu!!”

Liên tục bị chiếm tiện nghi, Hàn Thiên Lạc cũng bị tức không nhẹ, nhất là cái tên này còn đặt điều nói bậy nữa, mười đầu ngón tay huy ra, tại móng tay trên lại dài ra mười đầu như lưỡi đao nhỏ, theo tay mà đến Đế Thiên An.

Nàng không có lấy mạng hắn, chỉ là muốn cho tên này thua thiệt một chút.

“ Thiên Lạc! cẩn thận à! Ta mà có chuyện gì nàng liền góa phu à! Mấy đứa nhỏ sau này làm sao à!” Đế Thiên An một bên đùa giỡn một bên né đi công kích của Hàn Thiên Lạc.

“ Bại hoại!” Hàn Thiên Lạc càng nghe càng xấu hổ cùng thẹn thùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK