Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Thiên Trạch nói đám người đã rõ ràng ý đồ của tiểu tử Thiên Minh, vẫn nghĩ nó cơ linh quỷ quái không nghĩ còn có tâm tư như vậy, dùng bọn họ làm bàn đạp mà.

“ Thiên Minh thật là gian xảo mà” Cao Nguyệt nhỏ giọng nói.

Như Sương đồng ý.

“ Hôm nay ta lại dạy thêm con một bài học nhỏ, con có chổ nào không rõ không?” Thiên Trạch hướng con gái hỏi.

Như Sương lắc đầu, nói : “ mấy vấn đề này đơn giản như vậy ta nghe liền hiểu rồi”

“ Tốt! vậy con có thể thực hành không? Những người còn lại trong nơi này sẽ là đối thủ mới của con. Tung Hoành gia Cái Nhiếp, Lưu Sa Xích Luyện, Binh gia Phạm Tăng Hạng Lương” Thiên Trạch hướng Như Sương nói.

Như Sương nói : “ này không công bằng, Thiên Minh nó âm thầm ra tay, mọi người không đề phòng”

“ Cho nên thử thách của con mới lớn hơn. Nếu con đả bại được không phải nói rõ con còn lợi hại hơn ư?” Thiên Trạch nói.

Như Sương nghe được cảm thấy có lý vô cùng.

“ Không cần quá gánh nặng, đây chỉ là một cuộc chơi, không trọng ở sinh tử” Thiên Trạch hướng Như Sương nói : “ suy nghĩ thật kỹ, phân tích, ai là con cho là đối thủ yếu nhất đối thủ có thể công hạ nhất, lên kế hoạch, phương án công hạ dự trù, đến trước khi qua trưa, ta sẽ dạy con học một môn khác”

Như Sương nói : “ như ta thắng, ta muốn có một yêu cầu”

“ Yêu cầu của con không chấp thuận” Thiên Trạch nói :

Như Sương nói : “ chỉ nho nhỏ yêu cầu ông cũng không đáp ứng”

“Lời của ta nói trước nay chưa từng thu hồi. Chỉ bằng một chút nho nhỏ trò chơi con đã bảo ta thay đổi ý định đã ban ra, con phải biết tình hình của mình ở chổ nào, không nên mơ hồ thấy ta yêu thích con mà can sự vào chuyện triều chính của Đại Việt được. Chỉ bằng con cho rằng bọn họ quay đầu đổi ý có thể đền bù lại những thứ bọn họ đã làm ra ư? con có biết Đế thành hai vạn hộ gia đình đối với Mặc gia thống hận thế nào không? bao nhiêu kẻ muốn Mặc gia chết? nói cho con biết tuyệt đối không dưới trăm vạn đâu?”

Như Sương cắn môi, ủy khuất vô cùng.

Mà những thủ lĩnh Mặc gia nghe cũng trầm muộn.

“ Người đã hối lỗi, ngài chẳng lẽ không cho cơ hội sửa sai ư?” Cao Nguyệt bên cạnh nói vào, nàng cũng không muốn nhìn Mặc gia bị diệt vong.

Đoan Mộc Dung im lặng lên tiếng : “ Mặc gia đệ tử lên đến mấy chục vạn người, trong đó không ít người vô tội, lẽ nào ngài cũng giết mất ư? Trời cao có đức hiếu sinh, ngài nếu thả một con đường để Mặc gia quay về chính đạo, công đức này vô lượng”

Thiên Trạch nói : “ từ xưa đến nay phàm là phản nghịch người, bất cứ nước nào đều tru di tam tộc đến cửu tộc. Khi dựng quốc ta cân nhắc mà bỏ qua hình phạt này, tuy nhiên bọn các ngươi dùng nó vào chống đối lấy. Bây giờ lưỡi gươm kề ở cổ, chốn dung thân bị phá, như chuột chạy qua đường thì lại khẩn xinh kẻ mà mình muốn giết tha thứ. Không buồn cười ư?”

Bầu không khí im lặng lên.

Tuyết Nữ nói vào : “ ta biết thành kiến của ngài với Mặc gia sâu đậm khó mà buông xuống được, nhưng xin ngài kiếm chổ khoan dung mà độ lượng, nếu như ngài mở một đường sinh cơ, để cho Mặc gia có cơ hội sửa sai, quay về với Mặc Địch tổ sư sáng lập như trước. Những người mê muội cũng có thể quay đầu làm lại”

Lời Tuyết Nữ vừa nói, Ban đại sư đám người quỳ gối đập đầu thi lễ : “ xin bệ hạ cho Mặc gia cơ hội sửa sai”

“ Cha!” Như Sương lúc này cũng không còn như trước hờn dỗi, đem tay bắt lấy ống tay áo cha mình, khẩn xin nói : “ cha! Người cho Mặc gia một cơ hội đi! Thiên Minh nói người không phải dạy, ai không làm sai, quan trọng là có biết sữa hay không mà”

Thiên Trạch trầm mặc không nói.

Bầu không khí im lặng mà đè nén.

“ Cha! Hắc Long quyển trục từ Đế thành vận chuyển đến Tang Hải, Mặc gia cũng thu được tin tức. Nếu là trước kia đã ra tay rồi. Nhưng mà mọi người đã thành tâm hối lỗi, muốn sửa sai nên không có tham dự vào” Như Sương lại nói thêm vào.

“ Thiên Minh không phải con ruột cha, dựa vào cái gì nó lại được ở trong Đế Cung nhiều năm như vậy chứ? mà con lại ở Mặc gia lớn lên”

“ Con không được ở Long động! không biết cha ruột mình là ai? Cha thần thông quãng đại như vậy? làm sao không biết con tồn tại cơ chứ?”

“Mẹ con con bị khi dễ, cha ở đâu chứ? Không ít lần binh sĩ Việt xém lấy mạng con rồi, cũng là nhờ Mặc gia các huynh đệ trợ giúp”

“ Sinh thần mỗi năm chỉ có mẹ cùng vài người, nào giống như Thiên Minh chứ! Nó cùng lắm chỉ là chịu khổ mấy năm thôi. Không phải không sao ư? từ nhỏ đã được dạy bảo, ăn đủ thứ thần kỳ, uống máu Minh Xà Quỷ Ngạc Hắc Long, con mãi đến 12 tuổi mới được chút lợi lộc”

Càng nói Như Sương càng ủy khuất, nước mắt cũng đổ ra ngoài, sau đó khóc lên.

Thiên Trạch im lặng.

Như Sương thấy vậy càng thêm ủy khuất.

“Hài!” Thiên Trạch thở dài một hơi, nói : “ được rồi đừng khóc nữa”

Như Sương không có nín còn khóc lớn hơn.

“ Nữ nhân, dù lớn hay nhỏ cũng đều vô lý ngang ngược cả. Mẹ con năm xưa thì ngang ngược đem ta ngủ, còn con thì ngang ngược cứng đầu, vô lý” Thiên Trạch vổ về : “ được rồi, coi như ta nợ hai mẹ con các con. Chút yêu cầu của con, ta có thể cân nhắc”

Như Sương nghe được nghẹn nói : “ còn cân nhắc... hức... hức... cha ... người không có thương con... hức... hức...”

Thiên Trạch lại mềm lòng : “ khóc thành hoa miêu rồi, để Thiên Minh thấy được nó cười chết... không khóc nữa...”

Như Sương nói : “ cha đáp ứng... con mới không khóc nữa... cha tha cho Mặc gia đi”

“ Không được!” Thiên Trạch nói.

Như Sương nghe lại chơi xấu, nàng lại khóc lớn lên.

Thiên Trạch đứng dậy rời đi, được vài bước lại xoay người dổ dành : “ ta tặng cho con Truy Tinh Lôi Vân Thương thế nào? hay là thần thú? Hay là trận pháp lợi hại nhé”

Như Sương lại khóc lớn hơn.

“ Khóc thêm một chút, cha của công chúa điện hạ nhất định sẽ đáp ứng đấy. Sắc long này cái gì không nói nhưng đối với nữ nhân lại mềm lòng, thua thiệt con gái nhiều năm có khi còn đáp ứng cả đấy” Xích Luyện một bên chen vào : “ cái mỹ nhân kế này, à không là hài tử kế này rất có tách dụng đấy, đúng không nào Tuyết muội”

Tuyết Nữ làm như không nghe thấy, hốc mắt cũng đổ ra, nói : “ Sương nhi, con đừng khóc nữa, đừng cho cha con thêm khó xử. Ông ấy là cha con cũng là Việt Đế”

Như Sương lại khóc lên tựa như một đầu ngựa thoát cương không dừng lại, thanh âm tê tâm liệt phế.

“ Được rồi! được rồi! không khóc!” Thiên Trạch đem con gái kéo vào lòng rồi ngồi, điều chỉnh một chút tư thế đem cô công chúa này đặt lên đùi, một tay lau đi nước mắt Như Sương, nói: “ coi như con lợi hại, ta đồng ý với con, có điều ta bỏ qua nhưng có sống được hay không phải xem bọn họ”

Nghe được lời này, đám Mặc gia đang thấp thỏm vui mừng hẳn ra, vị kia đã đồng ý thả bọn họ một nước, đây là chuyện ngoài mong đợi rồi.

“ Hức...không được lừa con... hức... càng không được dùng ám chiêu...hức” Như Sương nghẹn nói, đôi mắt đỏ mở ra nhìn.

Thiên Trạch nói : “ ta có lừa con ư?”

“ Thiên Minh... hức... hức... nó nói... cha cũng hay lừa bọn nó... hức...trước kia phân đồ ăn... hức hức... cha ăn hết...” Như Sương nghẹn nói, thanh âm có chút đứt quãng.

Thiên Trạch sờ mủi nói : “tiểu tử này chuyện lâu như thế còn nhớ dai ghê”

“ Nó còn nói cha... gạt bọn nó không ít... hức... cho nên phải ghi lại văn tự...” Như Sương chậm chậm nói : “ đừng hòng gạt con”

“ Đó là ta dạy bọn chúng thông minh một chút thôi, đề phòng bị lừa. Cha đã xuống nước như vậy rồi, con cũng không tin à” Thiên Trạch đem tay lau đi nước mắt.

Như Sương nói : “ không tin!”

Thiên Trạch một mặt ngán ngẫm : “Mặc gia khủng bố Đế thành, thích sát Đế Vương là chuyện cả đế quốc này biết rõ. Khi mà Viện Tư Pháp đã trình án tử và được thông qua, một quốc gia không có luật pháp chế tài rất nhanh sẽ hỗn loạn. Bao nhiêu kẻ học theo Mặc gia đây? Ai cũng vào cung thích sát Đế Vương rồi lại quy hàng rồi được tha thứ, đổi lại là con, có người muốn giết con, âm mưu hãm hại con. Con đã nhiều lần bỏ qua, khi ra tay thì y quy hàng xin tha. Tha cho y nhiều kẻ khác lại mọc lên, con làm thế nào?”

Như Sương nghẹn nói : “ bọn con có thể lấy công bù tội”

Tuyết Nữ nói vào : “ năm xưa Bạch Diệc Phi dùng một tay cùng quân công để đổi lấy ân oán giữa người. Mặc gia cũng muốn lấy công chuộc lại sai lầm của mình, Mặc gia lấy các đệ tử phụ giúp xây đường mở lối, dâng cơ quan thuật cho Đại Việt để bù tội, hổ trợ giáo dạy dân chúng mở trường dạy chữ”

Thiên Trạch nói : “ xem ra mẹ con nàng cũng chuẩn bị đầy đủ nhỉ”

Tuyết Nữ có chút ngượng, rồi nói : “ bệ hạ để lại thiếp cùng Như Sương cũng đã từng căn nhắc qua chuyện này”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK