Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch nhìn hai người hầu như không chút do dự liên thủ với nhau, đem hai thanh hỏa kiếm ngưng tụ đánh với hai kẻ trước thu hồi về, sau đó lại đánh xuống.

Lý Phàm Tùng đột nhiên phun ra ngụm máu tươi, lại rơi xuống.

Ảo ảnh Già Lâu La sau lưng Lôi Vô Kiệt lại tan vỡ, cũng rơi thẳng xuống.

“Không tốt!”Đường Liên lại hét lên một tiếng.

Vừa rồi Lý Phàm Tùng và Lôi Vô Kiệt có chân khí hộ thể nên mới có thể ngã từ tầng mười sáu xuống mà chỉ bị thương ngoài da. Nhưng lúc này chân khí của hai người đều đã bị kiếm khí của Việt Đế phá bỏ, lần này mà ngã xuống chắc chắn sẽ chết.

Lúc này thư đồng Phi Hiên lại bước lên trước, bàn tay vung nhẹ lên, hô lớn một tiếng:

“Ngừng!”

Thế rơi của hai người đột nhiên giảm đi.

Bàn tay Phi Hiên đẩy nhẹ lên trên, lại hô một tiếng: “lên!”

Hai người lại bay lên trên.

“Được. Đại Long Tượng khí của núi Thanh Thành! Hóa ra cao thủ đang ở đây.” Tư Không Trường Phong tán thưởng.

Phi Hiên lại chẳng dễ chịu gì, từng giọt mồ hôi lớn chảy ra.

“Ngươi còn xuất kiếm được không?” Lý Phàm Tùng nhìn Lôi Vô Kiệt sắc mặt tái nhợt mà hỏi.

Lôi Vô Kiệt xiết chặt Sát Phố kiếm trong tay: “Còn đánh được một kiếm.”

Lý Phàm Tùng gật đầu: “Vừa hay, ta cũng còn một chiêu kiếm.”

“Vô Kiệt còn một kiếm, kính mong Việt Đế chỉ giáo!” Lôi Vô Kiệt dùng chút sức lực cuối cùng hét lớn.

“Phàm Tùng cũng có một kiếm, kính mong Việt Đế chỉ giáo!” Lý Phàm Tùng cũng cao giọng hô theo.

“Kiếm tên là Liệt Hỏa Oanh Lôi!”

“Kiếm tên là Vô Lượng Thiên Cương!”

Một ánh sáng đỏ, một ánh sáng tím, dầm dần giao thoa giữa không trung, kiếm khí bừng bừng bay lên, xua tan mây trên trời.

Thiên Trạch thúc dục hai thanh hỏa kiếm tụ hợp làm hai, khí tràng cường đại bốc phát mà ra như cây đuốc lửa bùng cháy, Đăng Thiên các lung lay như lúc nào cũng có thể sụp đổ.

“Thế này mới xứng hỏi kiếm của Việt Đế chứ.” Tư Không Trường Phong cười nói.

Thiên Trạch không để vào mắt, tụ khí ngưng kiếm.

Khác với mấy chiêu kiếm vừa rồi của Thiên Trạch, chiêu kiếm này cực kỳ bá đạo, uy áp bá đạo đè nát xuống dưới.

Cự Tru Tiên kiếm rơi xuống bên dưới như lưu tinh vẫn lạc.

Liệt Hỏa Oanh Lôi và Vô Lượng Thiên Tôn, một luồng sáng đỏ một luồng sáng tím, hai luồng kiếm chiêu hội tụ thành một kiếm vô cùng bá đạo.

Nhưng bá đạo lại không bằng Tru Tiên, va chạm bạo phát ra kình lực khiếp người, Tru Tiên thế không thể cản được xé bỏ đi một kiếm này.

Lôi Vô Kiệt vừa phóng một kiếm ra, gần như mất đi tri giác.

Lý Phàm Tùng cắn răng, liều mạng dẫn theo kiếm khí nhưng căn bản không cách nào đột phá vòng vây, bị Tru Tiên không ngừng ép xuống.

Thư đồng Phi Hiên rốt cuộc không chống đỡ nổi, quỳ rạp xuống đất, Đại Long Tượng khí lập tức tản đi.

Kiếm khí của Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng cũng đã tiêu tan không còn một mống, hai người đều sức cùng lực kiệt, mà Tru Tiên đã ép xuống tận dưới, nếu tiếp tục cả hai bị Tru Tiên kiếm này đánh chết không thể nghi ngờ.

Có điều cả hai không có mất mạng, Tru Tiên khi rơi xuống lại tán đi.

“Vẫn đánh không lại.” Lôi Vô Kiệt cười khổ một tiếng, song không có chán chường gì, bởi thất bại này là hắn dự liệu, hơn nữa còn là cái loại hiển nhiên.

“Vị huynh đài này, ngươi từng nghe nói tới Long Tưu chưa?” Lý Phàm Tùng đột nhiên hỏi bên cạnh Lôi Vô Kiệt

“Long Tưu là gì?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.

“Long Tưu là một thác nước lớn trong núi Thanh Thành, cách mặt đất mấy trăm trượng, sâu cũng tới vài trăm trượng, đổ xuống giữa hai ngọn núi, hình dáng như mấy trăm con rồng lớn màu trắng đang phun nước. Từ núi Thanh Thành nhìn xuống luôn thấy trên mặt nước so tới mấy trăm cái cầu vồng, còn mấy trăm con rồng lớn đó lật mây làm mưa trong cầu vồng. Chênh lệch giữa chúng ta và kiếm tiên có lẽ là Long Tưu và dòng duối nhỏ.” Lý Phàm Tùng giải thích.

“Huynh đài thật có nhã hứng, lúc này còn nói có sách, mách có chứng.” Lôi Vô Kiệt cười khổ: “Huynh đài có biết chúng ta sắp chết rồi không?”

“Chết thế nào?” Lý Phàm Tùng nghi hoặc.

“Ngã chết chứ sao!” Lôi Vô Kiệt thở dài.

Hai người lại ngã từ trên không trung xuống.

Đường Liên cất bước chạy như điên về phía hai người.

“Đường Liên, với công lực của ngươi không ngăn nổi.” Tư Không Trường Phong thở dài, bất quá hắn không tin Việt Đế sẽ giết hai kẻ thiếu niên này, ít nhất Lôi Vô Kiệt sẽ không chết.

Chỉ thấy cự kiếm rơi xuống, đột ngột chuyển mình, sau đó xoạt một cái đã hiện ra dưới cả hai người đở cả hai thế rơi, mà hai tên này cũng cơ linh bắt giữ cự kiếm, ổn định thân hình của mình trên đó dó.

Cho đến khi chỉ còn mấy mét cự kiếm tan biến như khói sương, cả hai người vẫn ngã cái rầm xuống đất, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.

“Không chết à?” Lôi Vô Kiệt nói chậm rãi.

“Hắn đã cứu chúng ta?” Lý Phàm Tùng ngẩng đầu, lại thấy một vệt sáng hồng, một vệt sáng tím đang bay về phía mình.

Vừa dứt lời, thanh kiếm gỗ đào đã nhắm thẳng bên cạnh hắn cắm sâu vào đất, thanh Sát Phố kiếm cắm ngay bên cạnh Lôi Vô Kiệt.

Thiên Trạch từ trên Đăng Thiên Các cướp đến vị trí Lôi Vô Kiệt, sau đó một quyền đem đầu hắn đánh một cái, lực đạo vừa đủ chỉ để hắn ăn đau đớn : “ tiểu tử thối, đến ta ngươi còn dám đào góc tường, ngươi ăn gan hùm mật báo rồi đúng không? Không biết Lý Hàn Y là nữ nhân ta”

Lôi Vô Kiệt bị đánh đau lại sợ.

“ Có thể bị Việt Đế đánh mà không chết! tiểu tử này đã hơn cả mấy chục vạn người rồi” Tư Không Trường Phong cười nói.

Đường Liên cùng các trưởng lão cùng gật đầu đồng ý.

“ Ai nha! Đừng đánh! Đau quá!” Lôi Vô Kiệt kêu lên, nhưng không tránh được.

Doãn Lạc Hà nói : “ tiểu tử ngươi đúng là đần mà, lại dám đứng trước mặt Việt Đế mời Đế Phi của chàng ấy đi gặp sư phụ ngươi. Không sợ mang họa sát thân cho sư phụ ngươi cùng Lôi Gia Bảo ư?”

Thiên Trạch thượng cẳng chân hạ cẳng tay một hồi cũng buông tha cho Lôi Vô Kiệt.

Mà nhân lúc này, Lý Phàm Tùng cùng Phi Hiên đã len lén rời đi.

Lý Phàm Tùng ngồi trên lưng ngựa nụ cười lại chẳng hề tắt: “Lần này tới Tuyết Nguyệt thành, thật sự đáng giá!”

“Tiểu sư thúc, thiếu chút nữa ngươi bị Việt Đế đánh chết, còn nói đáng giá cái gì? Bị đánh tới hỏng cả đầu rồi à?” Phi Hiên trợn mắt với hắn.

Lý Phàm Tùng cười nói: “Có thể đối mặt chính diện với một kiếm của Việt Đế mà không chết, còn hơn luyện kiếm mấy năm, đạo lý này mà ngươi còn không hiểu, sau này làm sao học được Vô Lượng kiếm?”

Bản thân hắn cũng rõ ràng hắn không chết, không phải hắn mạnh mẽ hay Việt Đế yếu gì, mà là người ta tha mạng cho hắn. Bằng không hắn đã sớm là một cái thi thể, mà có thể không chết, cả đời này cũng có thể thổi thật to rồi.

Phải biết Việt Đế giết đến mấy trăm vạn người, cao thủ ngã xuống vô số kể. Trong đó có không ít Thiên Nhân cao thủ, mà hắn chỉ là một cái vừa nhập Tự Tại Cảnh có thể khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất nhân, còn sống đến giờ đây chính là thiên đại kỳ tích, so với khổ luyện mà nói còn trân quý không biết bao nhiêu lần.

“Xì, vừa rồi nếu không nhờ Đại Long Tượng công của ta, ngươi đã ngã chết từ lâu rồi.” Phi Hiên khinh thường nói: “Vừa rồi Thương Tiên còn nói, ta mới là cao thủ chân chính.”

“Cao thủ? Sau này ngươi sẽ là tiên nhân. Cao thủ thôi mà ngươi cũng vui à?” Lý Phàm Tùng nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa.

Phi Hiên cũng lặng lẽ kéo dây cương, một thư sinh một thư đồng chậm rãi ra khỏi thành Tuyết Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK