Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh chết ai cũng không nghĩ đến Thiên Minh cùng với Thiên Trạch lại có dây dưa lớn như vậy.

“ Con không phải là con ta, nhưng tính ta yêu thích trẻ con. Lớn lên trong cung xem như là ta một nữa nhi tử. Nhưng cha con là nước tràn ly. Hắn suy cho cùng cũng là vì tình nghĩa quấn lấy, đeo lên cái gọi là đạo nghĩa trong thiên hạ do Yên Đan vẻ ra.”

“ Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, nhưng con còn quá nhỏ để hiểu chuyện. Mà Đại Việt thì gián điệp khắp nơi. Ta chỉ an ổn con nhất thời không thể cả đời được, hài tử của ta 20 tháng hoài thai, 12 tuổi Thiên Khải. Con sớm muộn gì cũng bị lộ. Con là Kinh Kha nhi tử sớm gì cũng lộ ra thôi. Ta không giết con nhưng có rất nhiều kẻ muốn con chết, sẵn sàng vì ta trừ đi vết nhơ này.”

“Ta nghĩ đưa con ra ngoài an ổn một thời gian chờ xử lý đám sâu mọt. Không nghĩ đến Cái Nhiếp lại dẫn con ra. Cuối cùng lại chạy về Mặc gia làm Cừ Tử, đúng là mệnh kiếp khó tránh!”

Nói xong Thiên Trạch hướng Phong Miên Chú Ấn ở cổ Thiên Minh giải, đây là chú ấn trái ngược với Lục Hồn Khủng Chú của Âm Dương Gia, thứ chú thuật này Thiên Trạch từ Nguyệt Thần cũng biết được giải thuật.

Thiên Minh đầu quay cuồng, như muốn hôn mê đi, thân ảnh lảo đảo sau đó ngả về sau, cùng lúc vô số ký ức bắt đầu đổ về.

“ Thiên Minh!” Như Sương kêu lên lo lắng, nàng cũng không nghĩ đến cha mình cùng Thiên Minh lại dây dưa như vậy.

“ Phụ... phụ hoàng...” đến khi đống ký ức lắng xuống, tiếp thụ hết thông tin, Thiên Minh ánh mắt đỏ lên vội quỳ xuống dập đầu, thân hình có chút run rẩy.

Thiên Trạch chậm rãi nói : “ Con ký ức đã lấy về, sau này thế nào là do con mệnh kiếp. Không đạt đến Thiên Nhân không được phép vào Đế thành, từ nay con họ Kinh không họ Thiên, những thứ ta lấy của con trước kia, bây giờ vật hoàn nguyên chủ”

Thiên Minh đem tay quẹt đi mắt ngăn nước mắt chảy, thường ngày đần đồn thay đổi thành một bộ hiểu chuyện, đem tay tiếp lấy một cái túi gấm bay ra, nghẹn nói : “ đồ của con có bị thiếu cái nào không?”

Thiên Trạch cười nói : “ còn sợ ta lấy mất ư?”

“ Mới không có! Đồng Đồng là cái trộm tinh, Xi Mộng nữa, chị ấy thường hay trấn lột đồ của con. Trong thời gian con đi vắng, hai người kia nhất định đến phòng con lấy không ít đồ, còn nữa bảo tọa của con có phải bị lấy mất rồi không?”

Thiên Trạch nói : “ đều có trong đó cả”

Thiên Minh nước mắt lại chảy ra, nói : “ thiếu món gì con phải tìm người đòi lại”

Thiên Trạch không nói ngưng tụ hai thanh lệnh bài cho con gái cùng Tuyết Nữ đứng xa theo dõi.

“ Miễn Tử” Như Sương nhìn thấy văn tự chữ Việt, khó hiểu hỏi : “ đây là ý gì?”

Thiên Trạch nói : “ con cùng mẹ con lớn lên ở Mặc gia, ta đã nói tự do cùng ý muốn của con cùng nữ nhân ta, ta sẽ không ép buộc. Hai tấm Miễn Tử Kim Bài này, dù chống đối với đế quốc đi nữa cũng bảo trụ mạng của hai người. Về phần túi gấm con thả một giọt máu vào trong đó, sau đó dùng tinh thần câu thông”

Không để ý hai mẹ con Tuyết Nữ, Thiên Trạch hướng Cái Nhiếp nhìn.

Cái Nhiếp thấy y nhìn mình, quỳ gối nói : “ Cái Nhiếp hổ thẹn với bệ hạ đãi ngộ”

“ Năm xưa khi ngươi đến Đại Việt, ta đã rất thưởng thức. Thậm chí còn phong Hầu, kỳ vọng rất cao. Mà thực tế ngươi cũng không cho ta thất vọng. Chỉ là khi Đại Việt thống nhất, đài Phong Thần lại thiếu đi ngươi” Thiên Trạch cảm thán nói.

Cái Nhiếp nói : “ Cái Nhiếp hổ thẹn”

“ Đứng lên đi! Đã quyết định rồi vạn núi khó lay!” Thiên Trạch nói : “ về quốc sự việc làm của ngươi khiến ta tức giận phải giết. Nhưng người cũng không phải cây cỏ, ngươi mạo hiểm đi kiếm đứa nhỏ này vì một cái bằng hữu mà đánh đổi sự nghiệp cũng rất đáng trân trọng. Về sau, nó nhờ ngươi dạy bảo đi! Ta cùng mẹ nó không cầu nó làm cái gì đại hiệp cứu vớt thế nhân gì cả, chỉ cầu nó sống không thẹn với lương tâm, không bị người khác xỏ mủi là được”

Cái Nhiếp đứng lên cung kính nói : “ Cái Nhiếp xin nghe”

“ Phụ... phụ... hoàng” Thiên Minh cúi đầu nghẹn lời.

Thiên Trạch đảo mắt qua, rồi nói : “ta khinh thường giết các ngươi, cũng không giết các ngươi. Một là con cùng nữ nhân ta dù gì cùng tại Mặc gia sinh sống, các ngươi có thể bất nhân bất nghĩa nhưng ta cũng không thể quên ơn mà ra tay giết các ngươi. Hai là ta dựng lên cơ nghiệp giữ gìn nó là con cháu ta cùng triều thần, như bọn giặc cỏ các ngươi còn không trừ được, thì không xứng làm con cháu ta cùng triều thần ta.”

Lời dứt, Thiên Trạch như tên đằng không phóng vọt lên trời cao, thoáng chốc đã mất hút.

Đám người bên dưới nhìn, cảm xúc ngổn ngang.

Đêm hôm nay bọn họ biết được một con người khác của Việt Đế, một con người để đám người xấu hổ mặc cảm. Bản thân nếu đạt ở vị trí của y liệu rằng có làm được như y hay không? Câu trả lời đó là khó mà làm được.

Cái bọn họ tin trước nay đạo nghĩa đã sụp đổ trước vị kia.

Thời gian sau đó, cơ hồ là một đêm thức trắng, khó ai có thể ngủ được, lòng đầy trỉu nặng trước những lời nói của Thiên Trạch.

Như Sương cũng vậy, tuy nhiên tâm trạng của nàng hoàn toàn khác với đám người còn lại, không xăm soi những thứ cha mình để lại cũng đối với hình tượng mới của cha mình phân tâm, cuối cùng không đè được hiếu kỳ : “ mẹ, năm xưa người cùng cha làm sao mà gặp được vậy?”

Tuyết Nữ vẫn không ngủ, đến giờ cũng không giấu diếm được con gái : “ năm xưa mẹ được người tặng cho cha con”

“ Hả?” Như Sương có chút bất ngờ, nói : “ tặng ư?”

Tuyết Nữ nói : “ thời đó, nữ nhân trong mắt nam nhân chỉ là hàng hóa, càng là nữ nhân có giá trị món hàng càng cao. Mẹ là vũ cơ được một hoàng thất nước Triệu mua về, từ nhỏ lớn lên trong chốn phong nguyệt. Ông ta vì muốn lôi kéo cha con, đem mẹ tặng đưa để lấy lòng”

“Hừ! đúng là không phải thứ tốt đẹp gì mà” Như Sương đối với hoàng thích nước Triệu kia chán ghét, lại nói : “ lúc đó cha đã là Việt Đế chưa?”

“ Chưa!khi ấy còn là Đạo Thánh” Tuyết Nữ nói.

Như Sương tiếp tục truy vấn : “ Đạo trong Thánh, cha làm gì mà để người ta xưng tụng như thế”

Tuyết Nữ nói : “ khi ông ấy rời ngục, Thập Nhị Chiến Hùng đều có bóng dáng của ông ấy, ra tay trước nay đều không thất thủ. Là hung hăn nhất trộm, trực tiếp xông vào nhà cướp đồ, vét sạch tất cả mang đi. Vô luận là danh môn, bang phái sơn tặc,quân doanh, đều không cản được. Nếu ngoan ngoãn giao tiền thì không lấy mạng, nhưng chống đối không chết thì thương”

“ Là thế ư? đúng là hung hăn mà” Như Sương tiếp lời.

Tuyết Nữ nói : “ Đạo Thánh xuất đạo chưa đến một năm cướp bóc hơn vạn vụ, đặc biệc kiếm, thương song tuyệt. Vô số kẻ muốn nhắm đến tài bảo cùng bí mật Đạo Thánh dời đi tài bảo mà ra tay. Cường giả nhiều lắm, nhưng đều thất bại cả”

Như Sương nói : “ Đương nhiên rồi! có thể đồ lục ngàn vạn người cơ mà”

“ Thời đó Thủ Mộ phái nổi danh ngàn năm, có chín tòa Mộ Vương Chi Vương được xưng là ngàn năm không phá, vĩnh thế muôn đời. Nhưng cha con chỉ trong một ngày đại phá Cốc Tử mộ” Tuyết Nữ chậm nói : “ Hàn Thiết đại mộ tại núi Côn Lôn chôn dấu quốc khố nhà Thương, trăm ngàn năm qua vô số kẻ táng thân, Thiên Nhân đi vào cũng chết, nhưng ông ấy thần không biết quỷ không hai dời sạch đi. Đến ngay cả Thủ Mộ Nhân cũng không phát hiện ra được. Sự việc này chấn kinh võ lâm trung nguyên cùng triều dã các nước”

“Chả trách Tiểu Chích không phải là đối thủ”Như Sương nghe tấm tắc, sau đó sực nhớ đến điều gì, nói : “ mẹ nói cha con khi đó là Đạo Thánh, ông ta chỉ là một tên trộm lợi hại thôi, nhưng muốn lôi kéo sau lại đưa mẹ chứ”

Tuyết Nữ vuốt tóc con gái mình : “thời đó nữ nhân được nam nhân tặng đưa là bình thường, thậm chí đem cả thị thiếp bồi ngủ hoặc đưa vào thanh lâu bán. Cha con thời đó cũng là một cái tên trộm nổi danh, võ lực cao cực kỳ, riêng lý do đó thôi cũng đủ để lôi kéo rồi.”

Như Sương nhẹ gật đầu, chỉ mấy lời của mẹ cũng để nàng biết niên đại mẹ mình sống nữ tử số phận phụ thuộc quá nhiều vào đàn ông, nói : “ chả trách cha lại có danh Tình Thánh được nhiều nữ tử yêu mến như vậy. Đúng là làm những chuyện không ai dám làm mà”

Tuyết Nữ gật đầu : “... Việt khi dựng quật là quốc gia chịu thóa mạ, cũng là mảnh đất mà nữ nhân khi đó muốn đến nhất. Bởi chỉ có nơi đó là nơi duy nhất nhận được tôn trọng, dám để nữ tử vào triều, cho nữ nhân quyền thừa kế cùng bảo hộ. Từ trước đến nay chỉ có mỗi cha con mới dám làm. Cũng chỉ có cha con mới dám dành ra một ngày trân trọng nữ nhân, bao nhiêu cô gái thời đó đều nguyện chết vì ông ta cả”

Như Sương liền hỏi : “ Vậy còn mẹ, cha con như thế, sao mẹ lại...”

Tuyết Nữ hiểu con gái nói gì, nói : “ năm đó mẹ vì tình tổn thương nhận lời của người kia lôi kéo ông ấy, ông ấy không cưỡng ép mẹ, là mẹ tự nguyện, sau này cha con bôn ba vì ... Việt, mà mẹ không muốn ở lại chổ kia quyết định rời đi. Cha con cũng không hay biết, sau này ta lưu lạc thiên nhai, thì được Cừ Tử Yên Đan cứu giúp, ta vì trả ân nên gia nhập Mặc gia”

Như Sương nghe xong đã rõ mọi chuyện của quá khứ bấy lâu che dấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK