Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tướng quân phủ, Phù Tô thư phòng.

“Hừ” Phù Tô một tay vỗ xuống bàn, khép lại quyển trục, nhìn về phía trước Lý Tư và Chương Hàm đang quỳ hành lễ, lớn tiếng : “ Chương tướng quân, việc thật bại lần này của kể hoạch nhử bắt tại Phệ Nha Ngục. Thân làm kẻ chủ trù, ngươi tất phải gánh lấy trách nhiệm đầu tiên”

“ Mạt tướng biết tội” Chương Hàm liền thừa nhận

Phù Tô đi đến trước Lý Tư, lại nói : “ Lý đại nhân, Vệ Trang là người do ngài cho mời, nay Lưu Sa đả quay lưng với đế quốc, ngài lý giải thế nào?”

Lý Tư cũng thừa nhận lấy tội trạng của mình : “ vi thần, nguyện tiếp nhận mọi xử trí”

“ Pháp luật đế quốc nghiêm ngăt, thưởng phạt phân minh, tự sẽ có Ty quyết lấy hình phạt thích hợp để xử phạt các ngươi”

“ Tạ ơn công tử nhân từ” Cả hai đồng thanh lên tiếng.

Phù Tô tiếp tục nói : “ Lưu Sa liên quan không ít đến cơ mật của đế quốc, tất phải có phương sách quả quyết để ngăn ngừa tổn thất gia tăng”

“ Vi thần đã truyền lệnh cho cắt đứt mọi liên hệ giữa đế quốc và Lưu Sa, đồng thời liệt chúng vào trọng phạm truy nã cao nhất”

Đợi Lý Tư nói xong Chương Hàm tiếp lời : “ có điều lần này, chúng ta cũng chẳng thể xem như hoàn toàn thất bại.”

“ Ồ” Phù Tô thốt lên.

Chương Hàm khóe môi nhích lên độ cong, nói : “ đề phòng bất trắc, mạt tướng đả giăng ra một chước cứu vãn tình thế. Ngay khi mà bọn Bào Đinh, Đạo Chích thành công vượt ngục, cũng chính là lúc chước cờ ấy phát động”

Cùng thời gian Thận Lâu nơi, Tử Bối Thủy Các một nơi.

Rộng rãi giống như một đại dương lớn, các khối thủy tinh trong suốt tạo thành một cái hồ bơi khổng lồ. Bên trong là những con cá lớn hình thể gấp mấy chục lần thân thể con người, lại giống như cá chép quẫy đuôi bơi lượn bên trong.

“ Tử Bối Thủy Các ư? Cớ gì bà ấy lại tới đây?” Vân Trung Quân núp sau một cây cột lớn, dõi theo bóng ảnh của Nguyệt Thần đang quan sát phía trước mặt nước.

Lúc này một đầu cá lớn bơi lội đến gần Nguyệt Thần, thông qua đôi mắt cá Nguyệt Thần lập tức quay nhìn lại phương hướng, nơi mà Vân Trung Quân ẩn nấp. Khóe môi nhích lên độ cong nhỏ, thân ảnh lập tức biến mất ở nơi này.

Một lúc sau Vân Trung Quân từ một nơi khác thân ảnh lại đến vị trị cũ, cẩn thận đem mắt dời qua, nhưng lại không tìm thấy được thân ảnh của Nguyệt Thần, quay sang cung kính chắp tay hành lễ với Tinh Hồn : “ đa tạ Tinh Hồn đại nhân kịp thời nhắc nhở”

Tinh Hồn cất lời, nghi hoặc nói : “ nơi đây chỉ có một dãy hành lang, rõ ràng Nguyệt Thần chẳng rời khỏi hành lang, song lại biến mất chẳng chút tăm tích. Quả rất thú vị đấy”

Vân Trung Quân cất lời : “ trước khi lên thuyền, Đông Hoàng các hạ từng bí mật áp giải lên thuyền một phạm nhân. Lại chẳng hay giam cầm ở nơi đâu, dường như chỉ Nguyệt Thần nắm được nội tình bên trong”

Tinh Hồn lại nói : “ phạm nhân thần bí đến thế, phải chăng là Hà Bá?”

“ Danh tính ấy vốn là cấm kỵ của bản môn, Tinh Hồn đại nhân nên cẩn thận tai vách mạch rừng” Vân Trung Quân lên tiếng nhắc nhở : “ có điều, đã được xem trọng đến thế, thì kẻ được bí mật giam giữ kia. E rằng chẳng còn ai khác nữa rồi”

“ Nơi đây chẳng tiện nán lâu” Tinh Hồn nói xong cất bước rời đi.

Tướng Quân phủ một gian hành lang.

“ Chương tướng quân” Triệu Cao cất lời, khi nhìn thấy Chương Hàm bước đi trên hành lang, từ thảo luận với Phù Tô trở ra hắn liền đợi ở nơi này.

“ Trung xa phủ lệnh” Chương Hàm dựng lại, cất lời.

Triệu Cao đáp : “ phen này chẳng thể giúp được Tướng quân, khiến tướng quân gánh tội, Triệu Cao quả thực hổ thẹn, ta đã nghiêm khắc trừng phạt bọn nô tài vô dụng kia rồi”

“ Là do ta vô năng, Trung Xa phủ lệnh hà tất tự phải tự trách”

Triệu Cao lại nói : “ có điều, trừng phạt của công tử e có chút bất công. Thất bại trong kế hoạch lần này, mấu chốt là ở việc quay lưng đột ngột củaVệ Trang và Lưu Sa. Lý thừa tướng mới phải là người gánh tội lấy trách nhiệm chủ yếu. Tướng quân tội chi, bất luận thế nào, đều xem như ta đã nợ ngài một món nhân tình. Ngày sau Chương tướng quân có việc cần tới Triệu Cao, xin cứ mở lời cho, Triệu Cao tất chẳng chối từ”

Chương Hàm môi nhích lên độ cong nhỏ, quay lưng chắp tay : “ Mỹ ý của Trung Xa phủ lệnh, Chương Hàm tâm lĩnh, xin cáo từ”

Chương Hàm rời đi không lâu, người xuất hiện trên hành lang chính là Lý Tư, cũng không có rời đi mà dừng lại bên cạnh Triệu Cao, đợi cho Triệu Cao hành lễ, trầm ngâm một hồi Lý Tư nói :” chuyến đi lần này đến Tiểu Thánh Hiền Trang, xem như Nho Gia đả biểu hiện xác đáng, dương như công tử vô cùng vừa ý”

Triệu Cao cất lời : “ thực lực và mưu lược của Tề Lỗ Tam Kiệt quả thực vượt xa dự kiến, sư môn của Tướng quốc đại nhân quả nhiên là ngọa hổ tàng long vậy”

“ Trước thời khắc quyết đinh, việc kiểm soát được sự cân bằng chính là nghệ thuật của thuật đối cục. Phục Niệm quả thực là cao thủ của lĩnh vực ấy. Song may mắn không có nghĩa với vạn sự tốt lành. Thái độ của công tử tất nhiên quan trọng, song mấu chốt vẫn phải xem Hoàng Đế bệ hạ nhận định ra sao.”

Ngừng một chút Lý Tư nghiêng đầu dò hỏi Triệu Cao : “ việc tra xét do ngươi sắp đặt tiến triển thế nào rồi?”

Triệu Cao bước đến gần : “ Hành động tại Tàng Thư Lâu hiện vẫn chưa nhận được kết quả. Song chẳng phải hoài nghi thêm biệt viện ấy tất chứa đựng bí mật trọng đại”

Lý Tư ngẫm nghĩ một hồi nói : “ Có một kẻ, có thể xme như điểm khởi đầu”

“ Kẻ mà Tướng quốc đại nhân đề cấp tới phải chăng là Nhị dương gia Nhan Lộ?”

Lý Tư gật đầu : “ không sai, có câu “ đại ẩn ẩn vu thị”, tuy Nhan Lộ nghiêm ngặt tuân thủ Trung Dung chi đạo, dốc tận sở năng, khiêm nhường ứng đối. Song vẫn khó lòng ẩn đi năng lực, ngươi này tất có lai lịch chẳng thường.”

“ Triệu Cao đã rõ”

Lý Tư lại nói tiếp : “ quân tử vô tội, mang ngọc mà nên. La Võng thu thập danh kiếm khắp thiên hạ, dẫu Hàm Quang có vô hình thì xem ra vẫn cứ chẳng thể ẩn giấu”

Triệu Cao nói : “ Kiếm vốn dĩ là hung khí, dưới gầm trời là thiên hạ của đế quốc, thì mọi danh khí đều sẽ thuộc về đế quốc. La Võng chẳng qua chỉ làm tròn bổn phận của bậc nô tài mà thôi”

Lý Tư tiếp lời : “ Tiểu Thánh Hiền trang vẫn là thiên hạ Nho tông, vẫn nên cẩn trọng hành sự thì hơn”

“ Đại nhân an tâm, chẳng qua bao lâu La Võng nhất định sẽ moi hết được mọi bí mật của Nho Gia”

Lý Tư một tay nắm lại sau lưng siết chặt : “ Triệu phủ lệnh”

“ Tướng quốc đại nhân” Triệu Cao vội đáp.

Lý Tư nhắc nhở : “ Cẩn trọng hành sự”

Triệu Cao hiểu rõ dụng ý của Lý Tư là gì, liền đáp : “ Triệu Cao đã rõ”

Đêm tối buông xuống, Tướng Quân phủ phía trước.

Phù Tô phóng mắt nhìn về một phương, nhìn xem ven biển to lớn Thận Lâu, động lực vấn đề đã giải quyết, phía dưới vấn đề duy nhất liền là Thận Lâu xuất phát cụ thể ngày, chuyến đi này hắn cũng đã hoàn thành.Hắn cần trở lại Hàm Dương hướng phụ thân hắn báo cáo.

“ Tướng quân đã vất vả rồi” Phù Tô quay đầu lại nhìn Chương Hàm nói

Chương Hàm hai tay hành lễ : “ mạt tướng lo lắng bất an, mong công tử trước mặt Hoàng Đế....có thể giúp Ảnh Mật Vệ nói tốt vài lời”

Phù Tô cất lời : “ chuyến đi Đông Quận lần này, cốt nhằm đoái công chuộc tội, khi tâu chuyện với phụ hoàng, ta cũng sẻ nhắc tới công hộ giá tại Hải Nguyệt Tiểu Trúc của Tướng quân”

“ Tạ công tử” Chương Hàm cung kính nói, nhìn Phù Tô xoay người một chân đả bước lên cầu thang gổ lên khung xe ngựa xa hoa, Chương Hàm nghỉ ngợi một hồi lại nói : “ công tử, vẫn còn một việc”

“ Hử”Phù Tô quay đầu nhìn lấy.

Chương Hàm do dự một chút, bước lại gần, nói: “ gần đây Ảnh Mật Vệ thu được một lời đồn đang được phát tán tại Hàm Dương, sự việc nghiêm trọng”

“ Tin đồn thế nào?” Phù Tô dò hỏi.

Chương Hàm đi lại gần hơn, nói nhỏ : “ tin đồn rằng... công tử Phù Tô mang lòng soán vị mưu phản, cấu kết với Thanh Y Lâu”

“ Ngươi bảo sao cơ?” Phù Tô con mắt mở lớn, sau đó bước xuống bên dưới đi đến gần Chương Hàm, nói : “ việc tranh quyền đoạt lợi, trước nay vẫn luôn là tranh chấp chẳng ngừng. Loại tin đồn hoang đường này, liệu có chút căn cứ?”

Chương Hàm lại nói : “ trong lời đồn có đề cập tới.... Xương Bình Quân, trong thành lời đồn nổi lên bốn phía, phần lớn nâng lên công tử dự định mưu phản, lời đồn còn có liên quan đến Xương Bình Quân"

“Câm ngay”Phù Tô quát lên, bàn tay phía sau siết chặt lại.

Xương Bình Quân, một cái tên mà vô luận là tại Doanh Chính hay là tại Phù Tô đáy lòng cũng không nguyện ý nhấc lên danh tự. Hắn để Doanh Chính nếm đến thất bại, nhưng cũng để Phù Tô lúc đầu sáng tỏ thái tử con đường trở nên khó bề phân biệt.

“ Tin tức như thế, ngươi nên mật báo cho Hoàng Đế bệ hạ”

Chương Hàm đáp : “ thân mang chức trách, mạt tướng đả mật báo đến Hoàng Đế bệ hạ”

“ Thế vì sao phải nói cho ta?” Phù Tô nghi vấn hỏi.

Chương Hàm chau mày nói : “ Bởi Hải Nguyệt Tiểu Trúc.... đằng sau hành động thích sát , e vẫn còn đó dư âm. Sự việc bên trong lại đan xen phức tạp”

“ Cự việc nói thẳng” Phù Tô nói

Chương Hàm tiếp tục nói : “ ngoại trừ thế lực phản nghịch Mặc Gia và Lưu Sa, chỉ e nội bộ đế quốc cũng có mối họa ngầm”

“ Ngươi cho rằng việc nay có liên quan tới lời đồn?” Phù Tô truy vấn

Chương Hàm trả lời : “ Ảnh Mật Vệ hưởng hồng ân của hoàng đế, nhằm bảo hộ xả tắc đế quốc. Chức trách của mạt tướng chẳng phải để hồ đồ hành sự. Mà nhằm giúp đế quốc tránh rơi vào mưu đồ của kẻ gian”

Phù Tô suy ngẫm rồi cất lời : “ lòng trung của Chương tướng quân đối với đế quốc, Phù Tô đã rõ”

“ Dường hãy còn dài, xin công tử cẩn trọng” Chương Hàm nhắc nhở

Phù Tô nhẹ gật đầu, trên mặt dù chưa có quá đại biến hóa, đáy lòng lại bởi vì Chương Hàm mà chuyến hành trình trở về Hàm Dương như một tầng mây đen quấn lấy.

Tang Hải một biệt viện xung quanh cảnh sắc ưu nhã rừng trúc mọc quanh, đến cả cửa lớn vào biệt viện cũng làm từ các thanh trúc ghép thành, tại đó có hai đầu hung thú kỳ lân gắn lên.

Trong đêm tối một nhóm người nhanh chóng tiến lại gần, chính là Chương Hàm mang theo Ảnh Mật Vệ của mình, hắn đã bố trí ván cờ ở Đông Quận song muốn lên đường còn mượn thêm sức một người.

Chương Hàm xuống ngựa tiến đến nắm lấy vòng tròn thanh đồng kim loại ngậm ở hàm răng hung thú, “ cạch cạch” hai tiếng gõ cửa vang lên, không lâu sau cánh cửa được mở ra một thiếu nữ xuất hiện tư sắc cũng bình thường.

Chương Hàm nói : “ Thống lĩnh Ảnh Mật Vệ, Chương Hàm cầu kiến”

“ Tướng quân xin đợi một lát, tôi đi báo với sư tôn” nữ tử chậm đáp.

Cũng không có đợi lâu một lát sau nữ tử này đã quay ra mở cửa : “ tướng quân, mời”.

Chương Hàm quay đầu nhìn đám thuộc hạ lên tiếng : “ các ngươi ở bên ngoài bảo vệ”

Phân phó xong hắn thẳng tiến đi theo sự chỉ dẫn, nhanh chóng đi vào bên trong bước qua một gian hành lang, các dải lụa xanh treo lấy bị gió nhẹ thổi tung bay, một hồi hắn đã đến nơi cần tìm cũng như người hắn cần gặp.

Trước mắt hai bóng ảnh mơ hồ ẩn hiện sau dải lụa tung bay dưới hồ nước bên dưới, xung quanh là các gốc cây với những chiếc lá đỏ hồng xinh đẹp.

Tại hồ nước trong có một cái nữ tử đang ngâm mình, nữ tử này không ai khác chính là Thiên Tông chưởng môn Hiểu Mộng. Từ khi cùng Đế Thiên An mây mưa, nàng so với trước kia có nhân tình vị rất nhiều, càng so với trước kiều diễm

Chương Hàm dò hỏi : “ đại sư ngài ấy?”

“ Sư tôn đang tắm” nữ tử đáp

Hiểu Mộng đích xác là đang tắm bất quá không có cảnh xích lõa thân thể. Tại đồ đệ đi vào thông báo nàng đã đem y phục mặc vào, bởi nàng bây giờ có thêm một cái thân phận khác- nữ nhân của Đế Thiên An.

“ Chương Hàm đả mạo muội, thật thất lễ, xin cáo từ” Nghe được Chương Hàm liền chắp tay, vội nói.

Thân ảnh vừa quay đi vang lên tiếng bước chân, Hiểu Mộng cất lời : “ Chương Hàm tướng quân, thế nhân giai đạo nam nữ khác biệc, những thứ đó chẳng qua là chỉ những trói buộc dốt nát tầm thường mà thôi. Có vẻ như Chương Hàm tướng quân cũng không thoát được khỏi những trói buộc này”

Chương Hàm nghe xong quay lưng lại xoay người, chắp tay nói : “ Hiểu Mộng đại sư không hổ là Thiên Tôn chưởng môn, cảnh giới cao thâm. Chương Hàm chỉ là người phàm tục, bị chê cười rồi”

Hiểu Mộng cất lời : “ Cao ư, thấp ư, các ngươi luôn có nhiều quy định như thế, ngươi tìm ta có việc gì?”

Chương Hàm nói ra ý đồ đến, chính là việc Mặc gia không lâu sau sẽ đến Đông Quận, và Nhân Tông chưởng môn Tiêu Dao Tử cũng sẽ tụ hội sau đó không lâu, Phù Tô công tử hy vọng Hiểu Mộng có thể đi cùng.
“ Có lẽ ngươi biết, Đạo gia trước nay không hỏi chuyện nhân gian” Hiểu Mộng nghe xong từ tốn lên tiếng.

“ Đúng thế! nhưng Đạo gia Nhân Tông đã phản bội giáo nghĩa, cấu kết với bè đảng còn lại, Mặc gia, phản lại đế quốc cần phải tiêu diệt. Thiên hạ sẽ ổn định lại, đế quốc sẽ trường tồn lâu dài” Chương Hàm lựa lời mà nói.

“ Các ngươi cho rằng thanh trừ các nhân tố không ổn định thì Đại Tần có thể tồn tại mãi mãi sao?” Hiểu Mộng ý vị sâu sa nói.

Chương Hàm đáp : “ vậy ý đại sư thế nào?”

“ Cây anh đào trong núi, mặc dù lúc nở hoa rất lãng mạn. Nhưng cuối cùng vẫn về với đất, sinh mệnh con người cũng như vậy thôi. Đại nghiệp của đế quốc cũng là như vậy”

Nghe được Chương Hàm trả lời : “ hoa của cây anh đào chỉ tồn tại trong mấy ngày ngắn ngủi, số mệnh của con người là mấy chục năm. Đại nghiệp của đế quốc là sự nghiệp muôn đời, sao có thể so sánh được”

Hiểu Mộng nói : “ tầm nhìn của ngươi quả thật quá hẹp. Có mội loại cỏ nấm, mặt trời lên thì sống mặt trời lặn thì chết. Kết thúc một đời không biết ban đêm hay bình minh. Con ve sầu mùa xuân thì sống mùa hạ thì chết, một dời không biết rằng còn mùa thu và mùa đông.”

“ Tương truyền có một loại cây thần là Đại Xuân, coi tám nghìn năm là mùa xuân, tám nghìn năm là mùa thu. Không biết rằng thế gian chỉ là một khoảnh khắc mà thôi. Con người trên thế gian như bóng câu qua khe cửa, quốc gia tồn tại giữa thiên địa cũng chỉ là sự di chuyển năm ánh sáng, phù dung sớm nở tối tàn”

Nàng đối với đế quốc tranh đoạt không có hứng thú, nhất là khi biết Đại Tần đã bị Đại Việt thẫm thấu gần như hoàn toàn rồi. Bất quá Chương Hàm là một người đặc biệc, nàng không muốn y bỏ mạng trong thay đổi triều đại.

Tại mười năm trước khi gia cảnh gặp biến, chính Chương Hàm là người cứu mạng nàng, nếu không có hắn nàng không thể thuạn lợi sống đến bây giờ.

Việc này Hiểu Mộng cùng Đế Thiên An mây mưa qua cũng nói ra chuyện cũ, cũng vì thế mà Đế Thiên An thuận nước đẩy thuyền đem Hiểu Mộng ra. Một mặt là có thể đúng kịch tình mà hắn biết, một mặt lại đối với Hiểu Mộng tình cảm thêm nắm chặt.

Chương Hàm trầm ngâm suy ngẫm, mở miệng nói : “ triều văn đạo tịch tử khã dĩ ( sáng nghe Đạo tối chết cũng cam lòng) Chương Hàm ít hiểu biết, quốc gia và bản thân cũng như vậy”

“ Câu này của Khổng Tử đã khiến vô số người lao vào chổ chết, di họa không ít” Hiểu Mộng nhàn nhạt nói.

“ Đại sư cao kiến, Chương Hàm xin thụ giáo” Chương Hàm đáp lại.

Hiểu Mộng cất bước mà đi : “ ta đã nhận được tin tức của ngươi rồi”

“ Vậy ý của đại sư là!” Chương Hàm vội truy

Hiểu Mộng không đáp, mà cất bước đi, đệ tử bên cạnh hiểu ý trả lời : “ ý của sư tôn là tướng quân có thể đi rồi”

Chương Hàm cau mày, nhất thời không rõ đây là từ chối hay là đồng ý, cuối cùng chỉ có thể trở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK