Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại qua mười ngày.

Đối với bọn Diễm Linh Cơ thì có nội công nhịn mười ngày nửa tháng không là vấn đề, nhưng Nhan Doanh; Hồ Oánh; Bộ Kinh Vân; Đoạn Lãng và Nhiếp Phong thì là chuyện khác, cả bọn cũng không thể nhịn đói từng đó ngày được.

Thực tế cả bọn không có nhịn đói mà mỗi ngày còn ăn no.

Lương thực từ đâu đến?

Câu trả lời chính là Diễm Linh Cơ trên người có sẵn một cái giới chỉ do Thiên Trạch làm, nàng bên trong có đựng không ít lương thực, cho nên đám người Nhan Doanh không lo sợ đói.

Không thiếu lương thực cho nên cả bọn đều ra sức khổ luyện, chỉ có Nhan Doanh và Hồ Oánh thì nhàm chán không có việc gì làm chờ đợi qua ngày, hai nữ nhân vì thế mà rút ngắn không ít khoảng cách.

Đoạn Lãng cũng vậy, trong ba ngày này nó đối với những người ở chung này nhận biết hơn, song thực tế có thể cùng hắn trò chuyện chỉ có Nhiếp Phong, Hồ Oánh hay Nhan Doanh mà thôi, còn lại những người khác không nguyện cùng hắn trò chuyện.

Nhất là cái cùng hắn không lớn bao nhiêu kia Bộ Kinh Vân, cái tên này từ khi gặp đến giờ đều lầm lì một chổ, không muốn cùng người chung đụng, đáng ghét là cái tên này lại so với hắn cường.

Vì sao Đoạn Lãng lại biết y cường? đó là vì hôm nay hắn khó nhịn được hướng y giao lưu, không ngờ giao thủ qua hai mươi chiêu liền bị Bộ Kinh Vân đánh bại, hơn nữa còn bị đánh cho thụ thương nghiêm trọng.

“Đoạn Lãng! Ngươi không sao chứ?” Nhiếp Phong nhìn Đoạn Lãng bị đánh văng qua một bên thổ huyết, vội vàng cướp đến hỏi, tay lấy ra một viên Huyết Bồ Đề nhét vào miệng hắn.

Đoạn Lãng nhai nuốt, rồi từ dưới đất bò lên, tràn đầy tức giận cùng không cam nhìn Bộ Kinh Vân.

Nhiếp Phong nói : “ chỉ giao thủ thôi, huynh có cần ác như vậy không?”

Bộ Kinh Vân nhìn hắn sau đó quay người đi, tiếp tục luyện võ của mình.

“ Hừ! chờ ta luyện thành võ công nhất định sẽ đem hắn đánh thảm” Đoạn Lãng nhìn cái tên kia mà giận nói.

“ Rống!!” một tiếng gầm rống từ xa vang lại kinh động toàn bộ đám người.

Ai nấy đều đem mắt nhìn về một hướng, bởi cả bọn biết Hỏa Kỳ Lân gầm rống vậy người kia cũng sắp về.

“ Đại thúc về rồi!” Đoạn Lãng vui mừng khi thấy hỏa hồng thân ảnh nhanh lao đến.

Bộ Kinh Vân cũng dừng lại luyện tập, đưa mắt nhìn thân ảnh kia.

Rất nhanh Hỏa Kỳ Lân mang Thiên Trạch trở về chổ cũ.

“ Chủ nhân! Tiểu Hỏa muốn uống rượu” Hỏa Kỳ Lân đưa đầu lớn dụi vào thân hắn.

Thiên Trạch nhẹ phất tay, nắp Tử Kim Hồ Lô lại bay ra một đạo màu xanh phỉ thủy dào dạt thơm lừng rượu.

Hỏa Kỳ Lân há miệng ra uống lấy.

Thiên Trạch đưa tay vẩy lại.

Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng thấy hắn ra hiệu vội chạy đến.

Thiên Trạch chậm nói : “Trong mấy ngày này các ngươi đạt được cơ duyên mà vạn người không thể có. Chỉ là tiến triển quá nhanh, không được dùng thêm Huyết Bồ Đề để tăng công lực. Một là ảnh hưởng căn cơ, hai là phung phí khi càng về sau nội lực tăng trưởng càng ít, ít nhất phải lưu lại sau này cho mình bảo mệnh. Ba đứa các ngươi đã có võ công gia truyền lại học được Võ Vô Địch võ công, ta định truyền cho võ công của ta. Chỉ là tham quá thì thâm, tuổi các ngươi còn quá nhỏ, ôm quá nhiều tuyệt học luyện không đến nơi đến chốn.”

Nhiếp, Đoạn và Bộ ba kẻ nghe gật đầu.

Đối với Thiên Trạch bọn họ nội tâm là kính sợ, y không nhận bọn họ làm đồ đệ nhưng lại ban cho bọn họ cơ duyên lớn lao, thực lực mạnh mẽ để cả ba sùng bái. Lại thêm y không có gì để hại bọn nó, cho nên lời khuyên bảo bọn họ liền nghe.

Thiên Trạch không nói gì thêm, đi đến chổ Kỳ Lân bích họa phất tay ngưng kiếm đánh sập các mảng lân cận, sau đó đem bích họa này dời vào Tử Long Kim Giới, làm xong lại cướp đến chổ Hỏa Kỳ Lân.

“ Tiểu Hỏa, ngươi tiếp tục ở lại đây, nhớ canh giữ chổ ta dặn ngươi. Làm tốt sẽ có thưởng biết không?” Thiên Trạch hướng Hỏa Kỳ Lân dặn dò, nói xong đem nắp hồ lô đóng lại.

Hỏa Kỳ Lân rống một tiếng đáp ứng.

“ Đi thôi” Thiên Trạch đem Tử Kim Hồ Lô nâng lên.

Đám thủ hạ cùng như Đoạn Lãng bọn lập tức nhảy lên.

Thiên Trạch ngự pháp bảo rời đi.

Cả động Lăng Vân thiên tài địa bảo đều đã bị hắn bứng sạch vào Tử Kim Long Giới, cho nên hắn cũng không cần thiết ở lại nơi này làm gì nữa.

“Rống!”

Hỏa Kỳ Lân lại gầm rống một tiếng, đám người không biết là nó không nở vị kia hay là không nở rượu ngon trong thứ bọn họ đang ngồi.

Vừa ra gần đến cửa động Thiên Trạch dùng Độn Không Thuật mang cả bọn rời khỏi Lăng Vân và hiện ra trên cao mấy ngàn mét, hoàn toàn đánh lạc hướng những thủ hạ của Hùng Bá phái xuống tra lùng.

“ Qua! Lần đầu tiên con mới nhìn từ trên cao như vậy” Đoạn Lãng ở trên cao nhìn xuống thấy mọi thứ đều nhỏ bé, trầm trồ nói.

“ Uh! Lạc Sơn Đại Phật cũng bé nhỏ!” Nhiếp Phong tiếp lời, đây cũng là lần đầu tiên nó có thể ở trên cao như vậy tầng không nhìn xuống.

Đoạn Lãng lại hỏi : “ đại thúc! Chúng ta hiện giờ đi đâu vậy?”

Lời này vừa ra khiến cho Nhan Doanh, Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong đưa mắt nhìn, cả bọn cũng rất muốn biết nơi mình sắp đến.

Thiên Trạch đáp : “ Bách Việt”

“ Bách Việt” bốn người cùng hô.

Nhan Doanh nói : “ vùng đất phía nam Sở, Hàn, Bắc Ly. Tiên sinh đến từ nơi này ư?”

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, rồi nói tiếp : “ Nơi sắp đến của các ngươi là đô thành Bách Việt, quê nhà của ta. Thân phận ta hơi đặc biệc, cộng thêm những gì các ngươi thấy cùng có được hiện giờ đủ để gây họa sát thân. Cho nên không được tùy tiện để lộ ra, biết chưa?”

Nhiếp, Đoạn, Bộ ba cái gật đầu nghe theo.

“ Tiên sinh lại sinh sống ở đô thành, lẽ nào người là.... hoàng thất Bách Việt” Nhan Doanh trong đầu suy đoán, nam nhân này khí chất lẫn dung mạo và mặc lên y phục bắt mắt, tuyệt đối không phải là kẻ bình thường.

Y sống ở đô thành Bách Việt để nàng nghĩ ngay đến vương thất của nước này. Mà nghĩ đến thì Nhan Doanh càng khẳng định với suy đoán mình hơn.

“ Trước kia ta không nói thân phận cho các ngươi, bây giờ nghĩ lại cũng nên nói một chút, để cho các ngươi rõ ràng. Sau này đở vấp phải sai sót không đáng có” Thiên Trạch lại từ tốn nói.

Nghe được cả bốn người kia đều chờ đợi, bọn họ cũng muốn biết thân phận thật sự của vị này.

Thiên Trạch nói : “ ta là phế thái tử Bách Việt, Thiên Trạch. Cái tên này các ngươi chỉ cần biết là được, còn gọi thì dùng danh Thiên Trạch. Ở bên cạnh ta là thê tử Diễm Linh Cơ, ba người còn lại là thủ hạ Bách Độc Vương, Khu Thi Ma, Vô Song Quỷ”

Nghe được Thiên Trạch báo danh phận mình cùng đám người, Nhan Doanh dù đả phán đoán nhưng nghe y nói cũng bất ngờ lên.

“ Wow! Đại thúc là thái tử, nhưng mà vì sao lại là phế thái tử? Thiên Trạch! Diễm Linh Cơ! Bách Độc Vương! Khu Thi Ma! Vô Song Quỷ” Đoạn Lãng nghe xong hồn nhiên nói, nghi hoặc cũng như tò mò.

“ Y lại có bực này thân phận, chả trách từ người y lại tỏa ra cái khí chất thượng vị như vậy. Hóa ra là dòng dõi đế vương” Nhan Doanh nghe xong thầm nghĩ, trong lòng nàng lại có rục rịch.

Hiển nhiên dung mạo cùng khí chất của kẻ kia hấp dẫn nàng, lại thêm thực lực như thần tiên để nàng sở mê. Bây giờ y lại là một kẻ có địa vị, nàng làm sao mà không phương tâm ám hứa cho được.

“ Ta năm xưa tin lầm tiểu nhân mà bị diệt quốc, hoàng thất bị giết con dân chết thảm, bản thân thì bị nhốt xuống ngục tối 12 năm trời chịu cổ độc giày vò. Và chỉ mới phá ngục đi ra.” Thiên Trạch chậm rãi nói, ánh mắt hướng Bộ Kinh Vân nhìn : “Huyết hải thâm cừu, cho nên càng rõ cừu hận thứ này khiến người có động lực cũng khiến người lạc lối. Ngươi tuổi còn nhỏ thiên phú rất tốt, ta không hy vọng ngươi bị cừu hận nuốt chửng trở thành một cái chỉ biết giết chóc điên cuồng, mà phải biết dùng thù hận mà tôi luyện bản thân.”

Nói xong Thiên Trạch lại đem một tay hướng đầu tóc bẩn của nó xoa một cái.

Bộ Kinh Vân không có bài xích, trầm mặc như cũ nhưng nội tâm lay động, bởi từ lâu rồi hắn chưa có cảm nhận được ai cùng hắn thân mật như vậy, cùng với đó hắn cũng bất ngờ khi nghe được vị ân nhân này có kinh lịch như thế.

“Biết rồi” Bộ Kinh Vân mở miệng nói.

Đoạn Lãng, Nhiếp Phong nghe cũng thổn thức, không nghĩ mạnh như ân nhân đại thúc còn bị kẻ khác đánh bại và chịu cảnh ngộ kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK