Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói Quý Bố mang theo Huỳnh Hoặc tàn phiến mà đi, đã có sẵn người chờ đợi hắn, là một người quen cũ mà y không nguyện ý gặp lại, Anh Bố.

"Giao cái hộp ra, ta sẽ cho ngươi được toàn thây." Anh Bố không có cùng Quý Bố nói nhảm, trong tay song rìu chỉ vào Quý Bố sau lưng hộp lớn tiếng kêu lên.

“Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn chẳng có tình người như xưa”

Anh Bố nghe xong căm hận, nói : “ chẳng có tình người, ta sớm đả nên giết chết ngươi”

“ Đả bấy nhiêu năm qua đi, ta tưởng là cuối cùng ngươi đả hiểu rồi chứ”

Anh Bố lớn giọng : “ đương nhiên ta hiểu, là ngươi đã khiến ta và các huynh đẹ của mình phải chịu nhục nhã. Nỗi ô nhục như vậy cả đời ta cũng không cách nào rửa sạch”

Nhiều năm trước Sở quốc đại bại, bị Tần quân vây sát, thậm chí cả Ảnh Hổ quân đoàn chỉ còn lại 300 con người, mà Lôi Báo càng ít hơn 200 người. Đại tướng quân Hạng Yến chết trận, toàn quân tử trận, mà Sở vương mà ba đại quân đoàn phụng sự là Xương Bình Quân vẫn còn ở trong thành.

Song khi tin Sở vương tự sát trong thành, Anh Bố muốn thống lĩnh quân sĩ còn lại của mình tử chiến với quân Tần. Chính là Quý Bố cản lại, phá hỏng hắn mục đích khi đó, Sở quốc diệt vong để rồi những tàn dư còn lại cũng bị quân Tần bắt giữ hay giết hại. Tuy Quý Bố cho nổ một cây cầu cản lại đại quân Lôi Báo tử chiến, tuy giữ lại mạng sống của bọn họ, nhưng đối với Anh Bố mà nói chẳng khác nào là thiên đại nhục nhã.

Hắn thà tử trận nơi sa trường chứ không nguyện ý sống cuộc sống như bây giờ, sống lay lắt qua ngày. Quân sĩ thiện chiến còn sống bây giờ đả đánh mất đi phong mang năm xưa, trở thành một phế vật, mỗi ngày đều vật vờ sống như cặn bã qua ngày. Mà hết thảy đều là do Quý Bố một tay dựng ra.

“ Áo giáp của ngươi đâu rồi? ta nhớ là trước giờ ngươi chưa từng rời nó” Quý Bố dò hỏi

Anh Bố liền đáp : “ ta của bây giờ chẳng xứng để mặc nó”

“ Năm xưa ta phá cầu là vì ngươi và các huynh đệ, càng là vì Sở quốc có thể giữ lại được chút sức mạnh”

Anh Bố nộ hỏa dấy lên : “ vì ta và các huynh đệ ư? Chính vì ngươi, ngươi có biết Lôi Báo Quân Đoàn thanh danh hiển hách năm xưa. Giờ đây đa thành ra cái gì chưa? Một trò hề, một trò hệ khiến người ta không bao giờ muốn nhắc đến.

Mấy năm nay ta đã thử tìm lại các huynh đệ năm xưa, nhưng... những tráng sĩ ngày xưa anh dũng khắp ba quân. Giờ đây lại ngày ngày say sưa vật vờ đầu phố, những chiến sĩ từng oai hung vô song đả mất hết tôn nghiêm một đời. Những huynh đệ trung nghĩa, nhiệt huyết rơi xuống vực thẳm, trở thành ma quỹ gớm ghiếc.

Họ từng biết mình chiến đấu vì cái gì, tử thương vì cái gì. Giờ đây họ chẳng biết sống vì cái gì? Họ vốn phải tận trung với vua, vì quốc gia mà tử chiến, danh dự của họ vốn phải được truyền tụng khắp tứ phương. Nhưng giờ đây... giờ đây họ chỉ là vũng bùn mặc cho người ta dẫm đạp. Là nổi nhục nhã của Sở quốc, kẻ gây ra vết sẹo gớm ghiếc, khiến bọn họ sỉ nhục, là ngươi”

Quý Bố nghe xong những lời phẫn nộ của y, thân ảnh xoay người, nói : “ ngươi nói đúng, có lẽ ta nên nói một câu xin lỗi”

“ Ta không cần câu xin lồi, ta bây giờ chỉ là một tên lính đánh thuê, nhận tiền của người, thay người giết choc”

Quý Bố tiếp lời : “ Đây chính là nguyên nhân ta xin lỗi”

“ Ngươi cũng không cần tự trách mình quá lâu như vậy, ta sẽ hoàn thành chuyện mà năm xưa phải làm tại chiến trường, giết chết ngươi”

Năm đó nếu không phải Quý Bố ngăn cản, hắn Lôi Báo quân đoàn, cũng sẽ không phát sinh sự tình phía sau, tuy là hắn biết rõ năm đó Quý Bố là hảo ý, nhưng hắn tình nguyện năm đó chiến tử, cũng không muốn nhìn thấy năm đó sấm chớp mưa bão quân đoàn chiến hữu, theo Sở quốc diệt vong, cam chịu, sống không có hình người, tàn lùi đi xuống.

Anh Bố nói xong liền hướng về Quý Bố chém tới, đây là thành danh vũ khí trên chiến trường đồ sát không biết bao nhiêu tính mạng, Bắc Đẩu song phủ giống như hai con giao long, thẳng đến Quý Bố trước ngực yếu hại.

Quý Bố thân ảnh lóe lên, né tránh Anh Bố công kích về sau, rút ra hắn trường kiếm bên hông, đối mặt Anh Bố, nam nhân này cũng không phải không rút kiếm có thể giải quyết đối thủ, thanh kiếm trên người hắn so với đôi song phủ kia nổi tiếng không kém. Chính là năm xưa Sở Trang vương được Âu Dã Tử rèn cho ba thanh kiếm báu cùng với Thái A, Long Uyên tề danh Công Bố.

“Keng keng keng” giao kích âm thanh không ngừng truyền ra, nháy mắt hai người đã trải qua giao thủ mười mấy chiêu, cùng năm đó đồng dạng, lẫn nhau đều không làm gì được đối phương, hai người từ nhỏ cùng một chỗ chữ Sở quốc lớn lên, từ lúc kia hai người liền là đối thủ, bằng hữu.Một cái Lôi Báo quân đoàn người thừa kế, một cái Ảnh Hổ quân đoàn người thừa kế.

"Xuất thủ của ngươi so năm đó chậm rất nhiều." Quý Bố lần nữa ngăn trở Anh Bố công kích về sau, vừa cười vừa nói.

"Hừ." Anh Bố lạnh hừ một tiếng, lần nữa xông đi lên.

"Ngươi vẫn là như cũ." Quý Bố cười cười, hai người lẫn nhau giao thủ qua rất nhiều lần, lẫn nhau đều rất quen thuộc thực lực của đối phương, nhìn xem xông tới Anh Bố, Quý Bố kiếm trong tay quét ngang, liền ngăn trở Anh Bố công kích.

"A, hư chiêu." Bất quá tại kiếm cùng song rìu đụng phải một khắc này, Quý Bố liền phát hiện không đúng, khí thế hùng hổ xông tới Anh Bố, phủ bên trên vậy mà không có một tia lực lượng.

"Không tốt." Quý Bố tại cảm giác được không đúng thời điểm, đã tới không kịp biến chiêu,đã thấy Anh Bố một búa chặt đứt trên người hắn cột dây thừng, đồng thời Anh Bố một cước đá phải cái cằm của hắn bên trên, đem Quý Bố đá bay mười mấy mét.

"Cái cằm kém chút liền vỡ ra." Sau khi lui mấy bước Quý Bố sờ dưới vết máu ở khóe miệng, nếu không phải hắn tại tối hậu quan đầu, đem chân khí tụ tập ở trên cằm, vừa mới Anh Bố một cước kia, liền có thể lại để cho hắn trọng thương.

"Phản ứng của ngươi giống như cũng chậm không ít." Anh Bố dùng búa mượn nhờ cái hộp kia, đối Quý Bố kêu lên.

"Vậy ta liền để ngươi kiến thức dưới ta thực lực chân chính đi." Quý Bố nói xong xuất ra một đóa hoàng kim mẫu đơn, theo trong tay hắn khẽ động, Hoàng Kim mẫu đơn xoay tròn cấp tốc ngồi dậy, phía trên cánh hoa toàn bộ tung bay trên không trung.Sau đó liền là một đạo quang mang chói mắt lóe qua.

Quý Bố thân ảnh khẽ động, sau một khắc đã trải qua xuất hiện tại bên trong một cái trên mặt cánh hoa, ngay sau đó thân ảnh của hắn lại xuất hiện tại khác một cánh hoa bên trên, thật giống như thuấn di đồng dạng, Quý Bố ở giữa không trung không ngừng biến ảo phương vị.

“Cẩn thận” Quỷ Bố lên tiếng, thân ảnh lóe lên xuất hiện sau lưng Anh Bố một cước đá vào hông hắn đem hắn đẩy lui mười mấy mét.

Đồng thời Huỳnh Hoặc Chi Thạch tàn phiến hộp, cũng về tay hắn lần nữa đeo lên miệng ngậm lấy hoàng kim mẫu đơn, đem tay lấy xuống nói :“ Đả thấy ổn hơn chưa. Không thấy bộ dạng của hai ta lúc này rất nực cười sau, không chỉ nực cười mà còn đáng thương”

Anh Bố chậm rãi đứng dậy lớn tiếng:“ Chiến sỉ mất đi gia viên như con chó mất nhà. Chỉ có thể mặt người sỉ nhục ta đã quen rồi, để chiếc rương lại”

Lúc này một thân ảnh cách hai người không xa giống như xà một dạng uốn lượn quanh thân cây nhanh chóng tiếp đất. Sự xuất hiện của hắn Quý Bố lập tức nhận ra là ai, Xi Vưu Đường Cốt Yêu, hơn nửa còn một thân ảnh nữ tử nữa Thiết nương tửMai Tam Nương, nhìn về Anh Bố nói : "Xem ra ngươi không chỉ có một mình."

Lúc này một thân ảnh nữ tử dung mạo có phần xinh đẹp, dưới mí mắt là mấy chấm nốt ruồi, một đầu tóc hồng nhạt trên tay cầm theo một cái tẩu thuốc, thân ảnh vũ mị đi đến, là đường chủ Khôi Ngỗi đường Điền Mật, cất lời : “ Đồng hương gặp đồng hương, hai đại nam nhân các ngươi cũng nhớ bạn xưa chuyện cũ như vậy. Đến một nữ nhân như ta cũng muốn rơi lệ”

“ Thì ra còn có nhiều trợ thủ như vậy” Quý Bố cất lời, nhìn về bốn người vây chặt mình.

Điền Mật lại nói : "Hoa Gian Ẩn Hổ bất động như sơn. Cuối cùng cũng trông thấy chân dung của Quý Bố tiên sinh rồi. Thật sự mới nhìn đã khiến người ta thập phần ái mộ, chẳng hay đối diện với nữ nhân trong lòng có hay bất động như sơn?”

Quý Bố liền đáp:"Chuyện này không cần phải Khôi Ngỗi Đường đường chủ để tâm rồi”

Điền Mật nghe Quý Bố lời nói, thân ảnh chậm xoay người lại nói : “ đều là người một nhà cả, hà tấc phải xem như người ngoài, xem nơi đây ngươi một mình chúng ta bốn người. Vừa nghĩ đến cảnh ngươi chảy máu mà tim ta nhói đau”

Quý Bố nhìn đám người vây quanh cất lời : “ Với tình thế như bây giờ, nếu như ta còn dựa vào địa thế hiểm trở mà ngoan cố đối kháng thì thật sự là không khôn ngoan”

“ Là sao?” Điền Mật hỏi tiếp

Quý Bố cười nói : “ mọi người nói qua nói lại cũng chẳng ngoài lí do vì cái này”

“ Quý Bố, chớ có giờ trò” Mai Tam Nương nhìn Quý Bố từ phía sau lưng cởi ra Huỳnh Hoặc Chi Thạch tàn phiến hộp gỗ, lớn tiếng nhắc nhở.

“ Nếu chư vị đã có thành ý như vậy...Anh Bố tiếp lấy” Quý Bố đem Huỳnh Hoặc Chi Thạch ném đến Anh Bố, thân ảnh vận lên khinh công chạy trốn đi.

Một cái Anh Bố liền gần giống như hắn, tại tăng thêm đao thương bất nhập Mai tam nương, Cốt Yêu, còn có một cái thủ đoạn đa dạng Điền Mật, muốn tại đội hình như vậy dưới mang theo Huỳnh Hoặc chi Thạch tàn phiến rời đi, chỉ sợ sẽ không dễ dàng.

“ Vẫn như xưa, tên khốn kiếp yếu nhược nhà ngươi” Anh Bố khinh thường nói, nhanh chóng đeo lên hộp gỗ.

"Ha ha... dưới trướng của Chu Gia rốt cuộc có nam nhân nào đủ gan không?” Mai Tam Nương thu lấy chiếc liêm đao lớn vác lên vai, khinh thường hỏi lấy.

"Nam nhân như thế, thật là đáng tiếc... đồ đả về tay chúng ta về thôi" Điền Mật nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.

"Không đợi tập trung cùng Nhị đương gia bọn hắn rồi mới đi ư" Mai Tam Nương mở miệng hỏi,

Điền Mật cất lời : “chẳng cần thiết, đêm dài lắm mộng”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK