Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Lục Lâm Hiên đã không kìm được tức giận, kẻ thù giết cha trước mắt lại khổ sở luyện võ tám năm trời. Mang theo thanh đoản kiếm lao đến công kích Bạch Vô Thường, nhưng thân thủ nàng quá yếu, mặc cho chém ngang chém dọc đều bị Bạch Vô Thường né đi, hoàn toàn là đùa bỡn trong tay.

“Tiểu cô nương, cớ sao lại nóng nảy như thế. Lẽ nào ngươi từng có thân nhân chết dưới tay ta sao?” Thường Tuyên Linh thân ảnh dời ra khỏi Lâm Hiên mấy bước, đùa giỡn.

Nhìn nàng lao đến chém tiếp, tràn đầy tức giận : “ thế nào ta nói trúng rồi. Ấy u, một kiếm này thực hiểm quá, suýt nữa thích trúng ta rồi đấy”

“ Kiếm pháp của nha đầu này ta dường như thấy đâu rồi đấy” Thường Hạo Linh một tay sờ cằm suy nghĩ, ánh mắt thoáng đảo qua hai thân ảnh còn lại vẫn không có dị động, hắn cũng không có nhúng tay vào, thầm nghĩ : “ lạ thật sao lại chẳng nhớ ra chút nào nhỉ”

Nhìn thấy Lý Tinh Vân chạy ra, hắn cũng thu hồi suy nhĩ, cất lời : “ Để ta đùa với ngươi vậy” lời vừa dứt thân ảnh nghiêng người né đi một kiếm quét qua, một chân tung ra đá về Lý Tinh Vân.

Lý Tinh Vân né tránh.

Thường Hạo Linh thấy y lại né được, để cho hắn hứng thú : “ Thú vị rồi đấy, võ công của ngươi trội hơn so với nha đầu kia không ít đâu. Chỉ là sao ta cứ cảm thấy hai ngươi không cùng một lộ số nhỉ”

“ Hắc Bạch Vô Thường giết người vô số, ngươi không lên tiếng, sao ta biết được đã đắc tối với ngươi ở điểm nào cơ chứ, là với sư phụ ngươi?” Thường Tuyên Linh tiếp tục đùa giỡn Lục Lâm Hiên, bằng nàng nhãn giới nhận ra được cô nương này thân thủ quá kém.

“ Một kiếm này cũng được đấy, hay là huynh đệ tỷ muội? không phải là với mẫu thân của ngươi đó chứ” Thân ảnh liên tục dời tránh đi đường kiếm của Lục Lâm Hiên, thân ảnh xuất hiện phía sau nàng đem tay đặt lên vai : “ không thì hẳn là với phụ thân ngươi rồi”

Nghe được Bạch Vô Thường cuối cùng một câu, Lục Lâm Hiên đại não nhớ lại phụ thân mình chết thảm, nộ khí xung thiên một tay hoành cầm kiếm hoành ngang. Nhưng lần nữa lại không chém trúng kẻ thù của mình, đoản kiếm khảm sâu vào thân cây gần đó.

“ Ha ha, bị ta nói trúng rồi, thì ra là lệnh tôn đại nhân” Nhìn phía trước không ngừng dùng lực đem đoản kiếm nhổ ra, Bạch Vô Thường tiếp tục nói : “ có điều cả đời ta giết người quá nhiều, thực sự không nhớ ra, trong số những kẻ chết dưới chưởng của ta. Kẻ nào mới là tử quỷ phụ thân của ngươi chứ”

Lời dứt thân ảnh khẻ động, lao nhanh đến Lục Lâm Hiên một cước đá vào eo nàng, tay vươn ra nắm lấy chuôi kiếm gãy đang còn cắm chặt trên thân cây, dể dàng nhổ ra vừa đi đến gần vừa nói : “ Nếu ngươi đả không còn lời để nói, ta chỉ đành tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên. Thành toàn cho tấm lòng hiếu thảo của ngươi vậy. Lệ Quỷ câu hồn, Vô Thường đòi mạng. Tiểu cô nương giờ chết của ngươi đã đến”

Lý Tinh Vân lúc này vẫn còn đang giằng co cới Hắc Vô Thường, nhận thấy sư muội mình nguy hiểm, lập tức bùng nổ nội lực đem chấn văng Hắc Vô Thường ra sau, thân ảnh mang theo trường kiếm lao nhanh đến Bạch Vô Thường.

“ Tuyên Linh, tránh mau” Thường Hạo Linh vội vả đứng dậy đuổi theo Lý Tinh Vân, hắn cũng không ngờ được thiếu niên này thực lực lại còn hơn cả mình, lần này hắn chủ quan khinh địch mà ăn quả đắng.

“ Phập” Chỉ thấy trường kiếm trên tay Lý Tinh Vân xuyên thủng vào bả vai trái của Thường Tuyên Linh, máu tươi bắn ra.

“ Sư ca cẩn thận” Lục Lâm Hiên cách xa đó vội hô lên khi thấy Hắc Vô Thường phía sau tung chưởng công kích.

“ Bành” Một tiếng vang, cả thân ảnh Thường Hạo Liên đối chưởng với Lý Tinh Vân bị đẩy lùi mười mấy mét về sau, máu tươi từ khóe miệng rỉ ra.

“ Thanh Liên Kiếm Ca, Dương Thúc Tử, ta đã rõ rồi” Thường Hạo Liên rốt cuộc nhớ ra được bộ kiếm pháp của nha đầu kia do đâu quen thuộc, đại não như sấm rền kinh hô.

Mà tận dụng sơ hở Thường Tuyên Linh tay bắt lấy chuôi kiếm nhổ ra khỏi cơ thể, chạy nhanh đến bên cạnh Thường Hạo Linh, tức giận nói : “ Đau chết đi mất, tiểu tử ngươi cũng độc thật đấy”

Thường Hạo Linh đứng dậy, nhìn hai người đứng trước mình, nói :“ Xú tiểu tử xem như các ngươi lợi hại, chúng ta chẳng phải đối thủ của các ngươi, xem như xui xẻo. Có điều ngươi muốn lấy mạng chúng ta, cũng chẳng dể dàng vậy đâu. Viện quân của Huyền Minh giáo sẽ đến ngay lập tức.”

Thường Tuyên Linh lớn tiếng nói : “ Tiểu tử, ngươi trúng chưởng của đại ca ta, nội trong 12 canh giờ không ép được độc ra, thì tất phải chết”

“ Ta diệt các ngươi trước rồi tính” Lý Tinh Vân cầm trường kiếm tức giận quát lấy

Hắc Vô Thường cười nói: “ đừng loạn động nhé, miễn cưỡng vận công sẻ chết càng nhanh. Ta khuyên ngươi trước tiên nên tìm một nơi ẩn nấp để liệu thương đi”

“ Sư ca, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn” Lục Lâm Hiên ôm lấy vai Lý Tinh Vân lo lắng lên tiếng.

“ Ta sẽ để đầu cho các ngươi được treo trên cổ thêm vài ngày nữa. Chúng ta đi” Lý Tinh Vân lời dứt cùng với sư muội mình chậm rãi đi thụt lùi về sau, hắn cũng biết được nặng nhẹ hiện giờ.

Bạch Vô Thường nhìn mấy tên Quỷ Binh tiến đến chặng phía trước che chắn cho hai người, nhịn không được một cước đem một tên trước mặt đạp đi, quay sang bên cạnh dò hỏi : “ đại ca, chiêu số mà tiểu tử đó sử dụng khi nãy… Sao lại có đôi chút giống với Thanh Liên Kiếm Ca của Dương Thúc Tử vậy?”

Thường Tuyên Linh giờ phút này cũng đã đoán ra được thân phận của hai người, chính là hai đứa trẻ mà 8 năm về trước có mặt tại trúc lâm : “ Tuyên Linh, muội có biết 2 oa oa này là kẻ nào không?”

“ Thế nào... không phải chứ? Lẻ nào chính là hai đứa trẻ đã được Dương Thúc Tử cứu thoát 8 năm về trước?”

“ Ngay từ đầu ta đã cảm thấy bọn chúng cố ý ẩn giấu lộ số võ công” Thường Hạo Linh lên tiếng giải thích : “ đến khi tiểu tử đó sử dụng chiêu số của Thanh Liên Kiếm Ca lúc nguy cấp. Ta lập tức đã nghĩ ra rồi”

“ Bất luận thế nào, tuy đã mất Hỏa Linh Chi, song chúng ta thu được tin tức về lão chết tiệt Dương Thúc Tử. Công nhiều hơn tôi, trở về đã có thể ăn nói với Mạnh Bà rồi!”

Thường Hạo Linh nhìn sang một tên Quỷ Binh, hạ lệnh : “ Thông báo cho phân đà tại đây phái xuất toàn bộ nhân lực phong tỏa thành Du Châu. Phát hiện được 2 tên oa oa lập tức trình báo, không được đả thảo kinh xà”

“ Sao huynh có thể khẳng định bọn chúng ở thành Du Châu?” Thường Tuyên Linh hỏi

Nghe được Thường Hạo Linh đắc ý cười một tràng, rồi nói : “ chúng buộc phải tìm nơi để điều chế thuốc giải thôi”

Du Châu thành bên trong, một gian khách điếm.

Vốn còn đông khách nhưng bây giờ đả vắng bong không còn một người ở nơi này. Chủ quán lẫn tên tiểu nhị núp ở một bên run như cầy sấy nhìn về một cái bàn, tại nơi đó một nữ tử không ngừng vung kiếm chặt chém một nam tử bắt mắt.

Đế Thiên An sau một người nghiêng người né tránh, để lại vô số đồ vật trong gian phòng bị Cơ Như Tuyết trường kiếm tàn phá, một bên điềm tỉnh uống rượu của mình, theo hắn khống chế gốc Hỏa Linh Chi trên bàn gỗ mỗi lần Cơ Như Tuyết đem tay bắt lấy đều như mọc chân chạy đi.

“ Nàng vốn không phải là đối thủ của ta” Thiên An cười nói, bàn tay vươn ra hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm.

Cơ Như Tuyết từ khi nương theo vết thích để lại trên mặt đất liền phát hiện được nó biến mất ở cổng thành Du Châu, cũng không quá khó khăn để nàng tìm đến kẻ lấy đi Hỏa Linh Chi, khi dân chúng ven đường bàn tán về thứ kỳ lạ chạy qua trên đường, cùng với một nam tử bắt mắt vô cùng.

Cơ Như Tuyết tra hỏi một hồi liền tìm được một gian khách điếm, liền thấy được một cái đen bóng hình thù kỳ quái thon dài có hai bánh như xe ngựa lại nhỏ hơn rất nhiều. Thứ này các bộ phận nàng chưa từng thấy qua, nhưng bằng nàng trí thông minh suy đoán nó chính là thứ phương tiện để di chuyển lẫn chứa đựng vũ khí.

Bởi vì tại hai bên phía trước chiếc bánh có hai cái hộp sắc dài, bên trong lại xuất hiện các chuôi kiếm tinh xảo nhô ra. Nhưng để nàng chú ý lẫn thất thố chính là nam tử tuấn lãng, dị đồng bắt mắt đang ngồi ẩm rượu, nàng còn chưa thấy một nam nhân nào tuấn lãng lẫn kỳ dị như vậy.

Khi từ thất thố qua đi, nàng cũng nói thẳng ra mục đích của mình muốn đòi lại Hỏa Linh Chi mà mình vất vả lấy đi. Nhưng mặc cho nàng cò kè mặc cả thế nào y cũng không trả lại, thành ra mới có cuộc quyết chiến bây giờ.

Đám khách nhân dùng bữa đã sớm kinh sợ bỏ chạy tứ tán khắp nơi.

“Hỏa Linh Chi, Huyễn Âm phường nhất định muốn lấy được, hi vọng các hạ có thể bỏ đi yêu thích, Huyễn Âm phường có thể xuất số tiền lớn mua lấy” Cơ Như Tuyết một hồi cũng biết mình không phải là đối thủ của nam tử này, chỉ có thể báo ra trận doanh của mình, hy vọng y từ đó còn bán cho Huyễn Âm phường bộ mặt.

Thiên An từ trong người bắn ra hai thỏi vàng cấp cho tiểu nhị cùng chủ quán phía trước, cười nói : “ xem như là ta trả cho bữa ăn hôm nay, không cần thối, là của hai ngươi”

Tiểu nhị cùng chủ quán vẫn còn trong sợ hãi, cho đến khi thấy hai thỏi vàng tiến về mình, đại não đứng hình ngây ngốc trong giây lát. Sau đó tràn đầy kinh hỉ, vội dập đầu tạ ơn, kích động cả lên : “ cảm tạ... cảm tạ đại gia... tiểu nhân cảm tạ... tiểu nhân tạ ơn”

Thiên An quay sang Cơ Như Tuyết, ngón tay gõ nhẹ : “ trên đời này cái ta không thiếu nhất chính là tiền, Huyễn Âm Phường nếu mua 1 ta trả gấp 10 lần, về nói cho Nữ Đế nếu nàng ấy muốn lấy Hỏa Linh Chi thì tự mình đến chổ ta đi”

“ Hỏa Linh Chi không chỉ có mỗi Huyễn Âm phường muốn lấy, tin tưởng công tử đã biết Huyền Minh giáo cho người tìm kiếm, còn cả Thông Văn quán. Công tử giữ lấy Hỏa Linh Chi chỉ e là họa sát thân” Cơ Như Tuyết không có từ bỏ nói.

“ Sát thân” Thiên An gõ gõ bàn tay trên bàn, cười nói : “ không sao cả, đánh không lại lẽ nào ta chạy còn không được sao?”

“ Ngươi!!” Cơ Như Tuyết nhấc thời nghẹn lấy, đánh thì đánh không lại võ công của y hoàn toàn vượt qua thực lực của bản thân, lại thêm y mềm cứng đều không ăn, khiến cho nàng nhất thời không biết làm sao cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK