Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại qua đi, gã tiếp tục di chuyển thêm hai trăm mét nữa.

“ Đạp! Đạp!”

Đột ngột tiếng bước chân vang lên.

“ Kẻ nào!” gã nghe được kinh sợ, bên hông mang theo bảo kiếm cũng được rút ra, con mắt tràn đầy dao động nhìn về phía trước cảnh giác.

Bỗng nhiên gió bỗng thoát qua, các cây đuốc trên tường cùng trên tay gã Hàn binh như muốn tắt đi, không muốn tắt lửa để cho gả đem tay che trước ngọn đuốc ngăn gió.

“ Ah!” gả Hàn binh kinh hoảng la lên khi dời tầm mắt.

Một đạo khôi ngô nam tử, y một đầu mái tóc màu xanh lam sẫm, một đôi mắt xanh lam tại mi mắt lại có màu đen xà văn.

Mà hắn phía sau lại là sáu cái đầu rắn xiềng xích, vây ở chung quanh hắn, phiêu hốt bất định các luồng khí đen không ngừng từ người hắn tản ra xung quanh.

Nhìn thấy cái người này hắn không sợ ư? đừng nói là hắn mà nhiều kẻ lớn gan hơn khi chứng kiến tình cảnh phía trước cũng bị dọa.

“ Ngươi.... ngươi không được qua đây!”

“ Ngươi.... ngươi là người hay quỷ?”

“ Đứng lại! không được đến!”

Gả binh lính nhìn nam tử kia bước đến hắn hoảng sợ không ngừng lùi lại, một tay cầm kiếm huy loạn, thanh âm từ miệng cất ra tràn đầy sợ hãi.

Một tiếng “ Phốc” vang lên.

Chỉ thấy một sợi xiềng xích xà lao ra đem lồng ngực đục thủng, gả Hàn binh chết ngay tại chổ.

“Ah!” Hồ Oánh ở phía sau thấy vậy lại đem tay che miệng khi nhìn một màn này.

Thiên Trạch không để ý mà từ giới chỉ lấy ra mấy khối tinh thạch, hắn thả thần lực vào thúc dục một cái trận pháp.

Hồ Oánh đưa mắt nhìn lấy.

Rất nhanh sau đó, Thiên Trạch thông qua trận pháp truyền tống đem Hồ Oánh dời qua một nơi khác, để lại xung quanh các kiến trúc bị cháy đổ.

“ Chủ nhân!” Thiên Trạch thông qua trận pháp mà mang hai nữ đến một cái cánh rừng rậm ở phía tây Tân Trịnh mười dặm, vừa đáp xuống đỉnh núi tương đối bằng phẳng, Vô Song Quỷ, Bách Độc Vương và Khu Thi Ma lập tức cướp ra rồi hành lễ.

Tại lần trước chọn cánh rừng già làm chổ trú ẩn hắn đã bố trí một cái trận pháp che mắt, sau đó lại thông qua trận pháp mà trở lại chổ giam giữ cũ của Thiên Trạch, lại bí mật đem con dân Bách Việt chạy nạn đến tiếp đi.

Vấn đề nhân lực luôn là một chuyện không thể thiếu, mà nhất là Thiên Trạch dường như bắt đầu lại con số 0.

Tại nguyên chủ bất lợi địa vị, nên vươn tay cứu lấy đám dân Việt chịu thảm cảnh trên đất khách, một khi hắn chiếm được chổ gầy dựng địa bàn đem đám này về, những kẻ này nhận ân của hắn sẽ quên được ư?

Về phần lương thực hay vật dụng thứ này, mấy ngày qua hắn cướp không ít, thành ra đám dân bị hắn kéo đến đây không chút lo lắng bị đói chết. Ẩn sâu trong rừng và có trận pháp che mắt, rất ít người có thể phát hiện ra được.

“ Ah!” Hồ Oánh lại kinh ngạc thốt lên khi đi xuyên qua lớp kết giới, nàng thấy hiện giờ cảnh vật thay đổi, trong mắt nàng là mấy trăm người đang ngủ ở các lều trại đơn sơ, thanh âm huyên náo cất lên.

“ Tạm thời nàng ở đây sinh hoạt vài ngày! Ta vào thành xử lý vài chuyện sẽ quay lại tìm nàng sau” Thiên Trạch mang Hồ Oánh đến một cái lều trại, sau đó dặn dò.

“ Ân” Hồ Oánh nhẹ gật đầu, lại thấy Thiên Trạch xoay người đi, nhẹ cắn môi : “ ngươi.... cẩn thận”

Nhất thời nàng còn chưa thích ứng được làm nữ nhân của nam nhân này, chỉ là y lại vào thành mạo hiểm, hiện giờ chổ duy nhất làm chổ dựa cho nàng rời đi, nàng cũng tương đối quan tâm y một chút, đây cũng là lẽ thường tình mà thôi.

Thiên Trạch xoay người, lại thi triển ra trận pháp truyền tống.

Vô Song Quỷ, Khu Thi Ma, Bách Độc Vương rất nhanh theo Diễm Linh Cơ đứng vào trong trận pháp.

Liền sau đó theo quang mang bùng phát, cả bọn lại được chuyển dời vào trong Tân Trịnh địa lao giam giữ Thiên Trạch lần nữa.

“ Phừng!”

Lúc này, Diễm Linh Cơ khi thấy Thiên Trạch cùng ba thân ảnh kia hiện ra, nàng đặt tay lên miệng hôn gió một cái, theo tay thả ra một đầu tiểu hỏa long không ngừng lớn mạnh, sau đó bành trướng lên đem ngục tối này bắt đầu thiêu đốt, dưới nàng điều khiển Vu lực thế lửa một ngày một mạnh.

“ Đi thôi!” Thiên Trạch nói xong đi thẳng ra ngoài.

Bốn người khác lần lượt đi theo sau.

“ Nỗi thù hận kìm nén hơn chục năm, quả nhiên chẳng làm chúng ta thất vọng” Cơ Vô Dạ nhìn ra ngoài cửa điện thấy được một mảnh tinh hồng, hài lòng nói.

Về phần để cho Thiên Trạch gây họa trong thành, ngày mai lên triều lão thất phu Trương Khai Địa có thế tố cáo hắn tội thất trách, nhưng chỉ cần đem Lý Khai làm giá đở, Cơ Vô Dạ tin rằng Hàn vương sẽ không trị tội hắn.

“ Quà ra mắt đã chuẩn bị rồi” Bạch Diệc Phi xoay người đi ra điện các, nhìn về bên dưới trong đêm là ánh lửa bùng cháy ở ngoại ô, trên bầu trời là khói đen lượn lờ tay nâng lên chung rượu lắc nhẹ, chậm nói : “ Kể từ hôm nay nổi khiếp sợ sẽ thống trị tòa thành này”

Nhưng việc vui chóng tàn, Bạch Diệc Phi đồngg tử mở lớn lên khi thấy trên bầu trời hắc khí lộ ra thân ảnh, không chỉ một cái mà còn thêm bốn cái khác, cả năm kẻ này từ bầu trời phóng xuống.

“ Cơn ác mộng của các ngươi bây giờ bắt đầu!” Thiên Trạch nhìn phủ đệ mỗi lúc một gần, cười nói.

“Tin tưởng những kẻ kia sẽ bất ngờ lắm” Diễm Linh Cơ ở bên cạnh tiếp lời.

Thiên Trạch lạnh giọng : “ không cần lưu kẻ sống”

“ Vâng!” ba cái thủ hạ phía sau cung kính hô một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK