Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chặng đường từ núi Thanh Thành đến đây, hắn đi qua lảnh thổ Bắc Ly rồi qua Bách Việt sau đó đến nước Chu cũ.

Điểm khác nhau rõ rệt nhất giữa ba nước, cũng là nơi mà hắn cùng sư muội dành thời gian nán lại vui chơi. Đó chính là Đại Việt thổ địa đất Sở củ.

Không thể không thừa nhận, các chính sách Việt Đế ban ra đều có ích lợi cho tầng lớp dân thường. Khi mà mấy năm lại lưu lạc giang hồ sống cùng sư muội, hắn đối với việc tranh giành đoạt vị đã không hứng thú, thì cái quốc gia như Bách Việt để hắn ưa thích.

Viên Thiên Cương muốn hắn dựng cờ khởi binh ư?

Bách Việt hiện giờ như mặt trời ban trưa, hùng binh hơn năm trăm vạn tướng tài binh tốt, lương thực đông đảo. Lại thêm Đế Cung trong vị kia như thần như ma, hắn khởi binh xưng vương thì ích gì?

Chống đối vị kia, đây không phải tìm chết?

Hơn nữa ai biết Viên Thiên Cương có tính toán gì, để hắn làm chim đầu đàn, ai biết còn mục đích nào khác không?

Quan trọng nhất, hắn chí hướng không ở hoành đồ bá nghiệp. Không muốn tiêu tốn thời gian cùng tinh lực vào chuyện vô ích.

“Ngươi không muốn làm Chu Thiên Tử ư?” Viên Thiên Cương nghe được hơi sửng sở mà chất vấn.

“ Phải” Cơ Tinh Vân thừa nhận : “ Ta không muốn làm Chu vương”

Viên Thiên Cương lại nói : “ ngươi không muốn tranh đoạt thiên hạ, không muốn khôi phục Đại Chu ư....”

Viên Thiên Cương lại nói : “ Chu Ôn giết phụ mẫu Người, diệt huynh trưởng Người, đoạt giang sơn Người, nhiễu loạn con dân Người. Mang thù chẳng đội trợi chung với người đấy, dẫu cho Người chẳng hứng thú tranh đoạt thiên hạ.... Nhưng còn mối thù của Người thì sao? Người chẳng muốn báo thù ư?”

Cơ Tinh Vân nói : “Muốn! Chẳng lúc nào chẳng muốn!”

Viên Thiên Cương hài lòng : “ đúng, phải như vậy, muốn báo thù phải khuếch trương thế lực. Người không xưng Vương chẳng có thế lực, không có thế lực chẳng giết nổi Chu Ôn, nên mới bảo Người xưng Vương kỳ thực chỉ là một việc. Người chẳng còn lựa chọn nào khác, bởi Chu Ôn đã dựa hơi Việt Đế, muốn giết y không phải là chuyện dễdàng đâu”

Cơ Tinh Vân nghe xong nói : “ Ông từng dạy ta võ công, cũng có ân với ta”

“ Không dám” Viên Thiên Cương ôm quyền cúi đầu.

Cơ Tinh Vân nói : “ nói thật với ông vậy, Chu Ôn sát hại phụ mẫu huynh trưởng, thù này phải báo. Nhưng ông muốn ta tranh bá thiên hạ.... thứ lỗi.... trọn đời này ta chỉ muốn thoát ly thế tục, vui vẻ một đời. Với những việc của ông bàn chẳng có hứng thú.”

“ Người.... đây là thật lòng ư?” Viên Thiên Cương dò hỏi

Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên.

“ Vào đi” Viên Thiên Cương nói, đem tấm mặt nạ nhanh chóng đeo lấy.

Đi vào là một cái trung niên nam tử, có một loại không nói ra được yêu mị khí tức, cằm còn lại không ít gốc râu tựa như mới cạo qua, đầu ghim một cái đầu trái thơm nam nhân.

Gả đàn ông này là Thượng Quan Vân Khuyết, tại Bất Lương Nhân bên trong là Thiên Cương Tam Thập Lục Hiệu Úy- Thiên Xảo Tinh.

Thượng Quan Vân Khuyết tiến vào bên trong nói : “ Bẩm đại soái, tiểu lẳng lơ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho người rồi”

“ Ukm” Viên Thiên Cương gật đầu, quay sang nhìn Cơ Tinh Vân nói : “ nếu cậu đã bảo thế ta cũng chẳng miễn cưỡng. Cậu đi đường xa, tạm thời nghỉ ngơi ở đây suy nghĩ thật kỹ vậy.”

Viên Thiên Cương xoay người rời đi, trước khi đi ra cửa nói : “ Thượng Quan Vân Khuyết hầu hạ thật tốt đấy”

“Vâng!” Thượng Quan Vân Khuyết khom người cung kính vô cùng mong chờ.

Viên Thiên Cương đi được vài bước lại nói : “ lòng không hoài bão thiên hạ thương sinh, chẳng mong thành tựu vương đồ bá nghiệp. Há chẳng phải uổng tự xưng nam tử hán đại trượng phu”

Ra khỏi cửa, Viên Thiên Cương lại nói : “ thoát ly thế tục, vui vẻ một đời.... hừ, việc ấy chẳng phải do ngươi quyết đâu”

Thượng Quan Vân Khuyết đợi Bất Lương Soái biến mất, tươi cười nói : “ Yo, Tinh Vân này, cậu giờ trông tràn trề sức sống, ta quả thật quá đổi vui mừng đấy.”

Cơ Tinh Vân liền đem cái nam nhân này đẩy ra, hắn là thanh niên khỏe mạnh không có yêu thích với tên đặc biệc ham muốn này, đẩy ra tay hắn Cơ Tinh Vân tìm đến chổ của sư muội mình.

“Yo, Tinh Vân” Thượng Quan Vân Khuyết đuổi theo.

Lại nói Viên Thiên Cương rời đi liền đi đến dưới lòng đất một tòa địa lao thì dừng lại, nội lực thoát ly đem cánh cửa lăng không mở ra, thân ảnh chậm rãi bước vào.

Một cái tảng đá làm bình đài ở bên trong, chính giữa bình đài trên đó nằm một người phụ nữ, toàn thân quần áo không còn , trên người nàng che kín một khối màu đỏ tơ lụa, tơ lụa đem nữ nhân thân thể toàn bộ đều cho che lại.

“Kẻ nào?” nữ tử nằm ở thạch thất trên giường đá, bên tai truyền lại một tràng bước chân để nàng mở đôi mắt ra nhìn về một phương lớn tiếng.

“ Kẻ nào!”

“Ngươi là ai?”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi đừng tới đây!”

Trên thạch đài có một cái nữ tử xích lỏa bị bọc trong vải lụa che chắn, nghe tiếng cửa cùng bước chân đi vào, thông qua ánh mắt thấy được một cái thân ảnh đến, nàng hoảng sợ vô cùng.

Cũng bình thường, nàng chỉ là một cái nữ tử bình thường có chút dung mạo, trước khi ngất đi chỉ nhớ được gặp một cái nam không ra nam nữ không ra nữ đàn ông, sau khi tỉnh lại thì có mặt tại nơi này, cơ thể không động đậy được, làm sao không sợ? làm sao không hoảng cơ chứ?

Bất Lương Soái cách không điểm á huyệt, sau đó đến gần nữ nhân này.

“Ha ha, ngươi cùng Bản Soái hữu duyên, chẳng bao lâu nữa sinh mệnh của ngươi sẽ cùng Bản Soái hòa làm một thể. Đây là vận khí mà chẳng ai sánh nổi đấy”

“ Một cơ thể tuyệt đẹp, dẫu cái tấm lụa hồng này ngăn cách, Bản Soái cũng có thể cảm nhận được khí tức thanh xuân phát ra từ trong cơ thể ngươi”

Lời dứt, Bất Lương Soái cúi người đối diện nữ tử.

Nữ tử gương mặt trắng bệch, con ngươi sợ hãi vô cùng tràn đầy kinh hoảng, muốn thét lên nhưng không cách nào phát ra thanh âm.

“Xem ra ngươi cũng chẳng khác gì đám nữ hài trước đây. Trời cao đả ban tặng ngươi một thân thể tuyệt mỹ, song lại chẳng giao phó ngươi tương ứng trí tuệ” chứng kiến nữ nhân này hoảng sợ, Bất Lương Soái biết ngoại hình mình dọa người, nhưng bổ khuyết lại tâm lý của mình, hắn đối với nữ nhân này ngôn ngữ xuyên tạc.

“Dẫu rằng ngươi da thịt mịn màng, dẫu ngươi có đẹp đẻ như thiên tiên. Song đứng trước tuế nguyệt, ssinh mệnh ngươi cũng chỉ là một đóa phù dung sớm nở tối tàn!”

“Thanh xuân lưu trên người ngươi chẳng có gì ý nghĩa, chỉ có dung nhập vào cơ thể Bản Soái mới có thể hiện được giá trị chân chính của nó”

“Bản Soái sớm đã nhìn thấu thời gian bản chất!”

“Bản Soái đã tham triệt được sinh mệnh huyền bí!”

“Trong mắt Bản Soái thời gian vốn đả ngưng đọng. Trong mắt Bản Soái, sinh mạng các ngươi không có bất kỳ cái gì ý nghĩa, tựa như là con kiến mà thôi!”

Nói đến đây Viên Thiên Cương cuối cùng tháo mặt nạ xuống, lộ ra một bộ như là mục nát khuôn mặt, bạch cốt âm u, hàm răng hoàn toàn bại lộ bên ngoài, so lệ quỷ còn kinh khủng hơn.

Nữ tử đồng tử đột nhiên co lại, hô hấp đều ngưng trệ, giật nảy mình, não hải ngưng trệ, nàng không dám nhìn Viên Thiên Cương, quá dọa người.

“Bất kể ngươi có nhìn hay chăng, Bản Soái vẫn đứng tại nơi đây”

“Bất kể ngươi muốn hay không, ngươi đều sẽ hóa thành dưỡng chất cho Bản Soái”

“Đây chính là ý nghĩa tồn tại của lũ các ngươi đến nay”

Bất Lương Soái nói đến đây đem tay kéo xuống y phục của mình, để lộ ra dọa người thân thể. Tuy không có hiển lộ ra xương xấu, nhưng da thịt lại nhăn nheo như phỏng nặng, cực kỳ đáng sợ.

“Không!!” nữ tử tràn đầy hoảng sợ, tràn đầy bất lực, chỉ có thể trong lòng thét lên.

Bất Lương Soái không một chút để ý, đem y phục cởi ra.

Nữ tử đã không cách nào chống đở, chỉ có thể nằm im trên giường đá mặc cho Bất Lương Soái hoan ái.

Nhưng đây không phải là hoan ái bình thường, đây là một cuộc tử vong hoan ái.

Gọi là tử vong, bởi số phận của nữ nhân này chính là chết.

Là bị Thải Âm Bổ Dương mà chết, toàn bộ nguyên âm của nữ nhân đều bị Bất Lương Soái hấp thụ và chuyển hóa thành nguyên khí của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK