Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày lại qua.

Một mảnh rừng rậm hoang vắng.

Tiếng vó ngựa dục chạy trên đường núi.

Một con ngựa trắng, trên người là một cái thiếu niên tuấn lãng y một thân bạch bào.

Phía sau tám con ngựa đuổi theo, mỗi kẻ đều mang theo binh khí truy đuổi.

Đúng lúc này, “Hưu” một tiếng, một mũi tên nhọn từ phía sau phóng tới chân con ngựa, con ngựa kia gào thét một tiếng, lập tức hướng về phía trước đập ra.

Thiếu niên mất đi trọng tâm, suýt nữa ngả ngựa, chỉ gặp hắn phi thân ở trên không nhất chuyển, lập tức tay phải trên mặt đất khẽ chống, vững vàng rơi xuống.

Nhưng thuận lợi không ngả xong cả thân hình cũng lọt vào vòng vây của toán người sau.

Cả tám người dục ngựa chạy vòng quanh.

“Thế nào, trốn không a? Sớm sẽ nói cho ngươi biết đây là các đại gia địa bàn, ngươi chắp cánh cũng không bay ra được, ha ha ha ha!”

Một cái đeo phủ cầm roi nam tử trung niên hướng gả thiếu niên bạch bào đắc ý nói.

Bạch bào thiếu niên vừa chắp tay, nói : “Các vị, tại hạ chỉ là một tên phổ thông Thương gia, đi ngang qua nơi đây. Nhưngcác vị lại khổ sở truy đuổi, lẽ nào không sợ luật pháp chế tài ư?”

Gả thủ lĩnh cười nói : “ luật pháp, ông đây chính là luật pháp”

Bạch bào thiếu niên mày nhíu lại : “ các vị nhất quyết không buông tha”

Gả thủ lĩnh nói : “Ngươi muốn ta thả ngươi cũng được? Đầu tiên muốn cho các đại gia một đầu tài lộ! Đúng hay không a?”

Bảy tên đồng bọn cười lớn nói : “ đúng! đúng”

“Các vị đã cướp bóc tại hạ tài vật, mà lại sát hại tùy tùng của tại hạ, không biết còn muốn thế nào nữa?” bạch bào thiếu niên lọt vào vòng vây không chút sợ hãi, dò hỏi.

Người cầm đầu thâm trầm nói : “Ta nhìn ngươi không những có tiền, mà trong nhà càng có tiền hơn. Không bằng cùng đại gia về sơn trại ở vài ngày, bảo người nhà đem tiền đến chuộc ngươi về”

Nói đến đây, ngữ khí biến đổi, hét lớn một tiếng ra lệnh cho thuộc hạ : “Các huynh đệ, đem hắn trói lên, mang về!”

Bạch bào thiếu niên lui một bước, lạnh giọng : “ muốn bắt ta ư? các ngươi đúng thật là không biết chữ chết như thế nào?”

Gả thủ lĩnh cảnh cáo : “Nếu như phản kháng, liền đem tay ngươi chặt trước”

“ Hừ!” thiếu niên hừ lạnh một tiếng, nhìn một tên giục ngựa đến đem cây roi quật về hắn muốn bắt trói, dẫm nhẹ một cái khinh thân đạp lên roi mềm.

“ Xuy xuy xuy”

Chỉ trong nháy mắt, theo hai tay vươn ra, từ trong cơ thể màu vàng chi khí thoát ly ra ngoài, sau đó lại ngưng tụ thành chín thanh kiếm, trong nháy mắt phóng đến chín người.

“ Phốc! Phốc!”

Cự ly gần lại bất ngờ, trực tiếp trọng thương ngay tám tên, còn tên thủ lĩnh phản ứng mau lẹ dùng binh khí đánh trả được.

Gả thủ lĩnh nhìn tình huống này thất kinh, không nghĩ dê béo trong mắt lại có thân thủ bất phàm như vậy, mồ hôi tuôn ra khắp người khi thấy tám cái huynh đệ nằm dưới đất đau đớn, máu tươi chảy ra.

“ Mẹ nó! Xem như ngươi giỏi, ông đây không chơi nữa” gả hốt hoảng bỏ chạy ngay, không dám ở lại chiến đấu nữa.

Bạch bào thiếu niên đưa mắt nhìn, ngưng tụ hai thanh kiếm bắn đến sau.

Gả thủ lĩnh cảm nhận được phía sau nguy hiểm, xoay người lại đồng tử liền co rút, liền sau đó một cổ đau xót truyền lên đại não ngay.

Hai thanh trường kiếm đâm xuyên vào da thịt, trực tiếp đem tên sơn tặc bỏ chạy giết chết.

“ Rầm! rầm! rầm!”

Từ đằng sau trầm trọng tiếng vó ngựa vang lên.

Bạch bào thiếu niên quay lại liền thấy một lượng lớn binh mã chạy đến, lập tức vươn tay ra, toàn bộ những thanh kiếm trên cơ thể sơn tặc như khỏi sương tan biến đi.

Dẫn đầu một gả Thiếu Úy nhảy xuống, một chân quỳ thi lễ : “ ty chức đến cứu viện tới chậm, xin công tử thứ tội.”

Bạch bào thiếu niên lạnh lùng, nói: “ nếu dựa vào các ngươi bảo hộ, thì ta đã thành vong hồn dưới kiếm rồi.”

Đám binh lính nghe xong, sắc mặt ai nấy đều biến hoang mang : “ xin công tử thứ tội”

Bạch bào thiếu niên giơ tay lên, nói : “Bỏ đi, tiếc ta cái này thớt ngựa tốt. Các ngươi đi lùng quét sơn trại thổ phỉ gần đây cho ta”

“ Vâng ạ!” đám binh lính cùng hô.

Người thiếu niên này chính là trưởng công tử của Đại Việt, Phù Tô.

Thiên Trạch không những giết mà xem như thân sinh nuôi dưỡng, mấy năm nay tại Đế Cung lớn lên, tại 2 năm trước khi vượt 12 tuổi liền tự do ra ngoài Đế Cung. Lần này đến Tang Hải là được Thiên Trạch giao nhiệm vụ chấp chưởng kế hoạch Đông Tuần.

Phù Tô được Thiên Trạch truyền cho Luyện Khí Quyết, lấy hắn võ công tuyệt đối đủ sức giết chín tên sơn tặc này. Tuy nhiên hắn cũng rõ ràng thân phận mình đặc biệc, cho nên hành sự kín kẻ, muốn xem thử liệu đằng sau đám sơn tặc này là thế lực khác hay là đơn thuần sơn tặc.

Rất nhanh sau đó Phù Tô được hộ tống trở về Tang Hải phủ nha trong.

Khi vào trong phủ đệ được chuẩn bị sẵn, Lý Tư tìm đến tham kiến.

“Lý đại nhân mời đứng lên” Phù Tô nói

Lý Tư chậm rãi đứng dậy, nói : “ thần nghe công tử gặp sơn tặc tập kích, nhìn thấy công tử không sao, quả thật là vạn hạnh”

Phù Tô nói : “ đám sơn tặc này hung hăn ngang ngược ra tay tàn ác, có thể thấy chúng không chút kiêng kỵ nào. Không thể để cho bọn chúng tiếp tục làm ác được, bằng mọi giá phải bắt chúng luận tội”

Lý Tư tán đồng : “ công tử nói phải lắm, mấy năm nay tuy chiến sự đã không còn, Đại Việt hòa bình nhưng lũ sơn tặc thổ phỉ hoặc tàn dư quân đội các nước chiếm đóng các nơi, đây là sâu mọt cần phải nhổ trừ”

Phù Tô không dây dưa vào vần đề này hỏi : “ trên đường đến đây ta có nghe một vị hoàng muội khác đến nơi này?”

“ Là!” Lý Tư đáp : “ hai ngày trước thần may mắn gặp công chúa điện hạ ở Tiểu Thánh Hiền Trang, chỉ là...”

Phù Tô hỏi : “ Chỉ là gì?”

“ Danh phận của công chúa thần chưa từng nghe qua được. Nhưng túi gấm, trường bào, ngọc bội và thần binh thì không thế sai được?” Lý Tư chậm nói.

Phù Tô hiếu kỳ : “ hoàng muội tên gì?”

“ Như Sương” Lý Tư đáp.

Phù Tô niệm lại cái tên này, suy nghĩ thật kỹ chưa từng nghe qua : “ đúng là tên này các vị hoàng muội không có ai cả? lẽ nào muội ấy giả danh phận khác ư?”

Lý Tư nói : “ thần binh mà công chúa sở hữu chính là Phong Lôi Phiến”

“ Phong Lôi Phiến” Phù Tô niệm lại, nhớ lại vài cái đệ muội qua Thiên Khải nhưng không có ai sở hữu thần binh này, hỏi : “ hoàng muội đâu rồi?”

“ Hồi công tử, công chúa điện hạ từ khi rời Tiểu Thánh Hiền Trang đến nay bật vô tăm tích, thần đã cho người theo dõi khắp thành nhưng vẫn chưa thấy được công chúa điện hạ tin tức” Lý Tư nói.

Phù Tô nói : “Muội ấy nếu đã có trên tay thần binh của phụ hoàng, rời Đế thành ắt hẳn đã qua Thiên Khải, nếu muội ấy muốn hiện thân tắt sẽ đến chổ của ta. Còn nếu không thì cứ giám sát trong thành, không cần ảnh hưởng muội ấy nhã hứng”

“ Thần ghi nhớ sẽ chuyển cáo cho thuộc hạ” Lý Tư cung kính nói.

Phù Tô nói : “lần này phụ hoàng giao cho ta chấp chưởng việc Đông Tuần, không thể có sơ sót! Thận Lâu thế nào rồi?”

Lý Tư nói : “ Thận Lâu đã được hoàn thiện, nhưng về động cơ của Thận Lâu thì còn phải chờ Công Thâu Cừu đại sư kiểm nghiệm”

Phù Tô nhẹ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK