Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết Lạc Sơn Trang không phải một tòa sơn trang, chỉ là một khách điếm nhà trọ, còn là một rất nát rất nát khách điếm nhà trọ, phương viên trăm dặm cũng chỉ có một nhà này.

Nó dựa lưng vào một tòa núi cao, mặt hướng một con sông lớn. Vượt qua ngọn núi kia cần phải rất lâu, lướt qua cái kia sông cũng cũng không dễ dàng, cho nên phàm người qua đường tất chọn lấy chổ nghỉ ngơi.

Thế nhưng mấy tháng này, Tuyết Lạc Sơn Trang sinh ý xuống dốc không phanh, bởi vì chính như nó tên, một hồi tuyết rơi xuống cực kỳ lâu, cản trở nơi đi lại. Bên trong khách điếm một thân ảnh nam tử tuấn lãng ăn mặc màu trắng y phục bên ngoài một áo khoác trường bào màu xanh dương cực kỳ hoa lệ, quanh cổ là một lớp lông mao nhìn qua cực kỳ đắc tiền.

Hắn chính là nơi này lảo bản, chủ nhân của tòa Tuyết Lạc Sơn Trang-Tiêu Sắt nhìn ngoài cửa sổ bay múa đầy trời hoa tuyết, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi. Ánh mắt liếc qua hai tên tiểu nhị một tên thì lau bàn một tên thì ngủ gật, trong quán trọ không một người khách, nâng lên chén trà nóng uống lấy.

Một trận gió lạnh qua đi, vốn ngủ gật tiểu nhị tỉnh lại nhìn một bên phong nhã lão bản uống trà nhịn không được đi đến nói : “ lão bản... Tuyết Lạc Sơn Trang chúng ta là quán trọ duy nhất, trong vòng trăm dặm quanh đây. Lý ra làm ăn phải không tệ mới đúng . Nhưng bây giờ phòng khách cũng lọt gió ... liệu có nên chi ít ngân lượng, chỉnh trang lại...”

“ Ngươi biết cái gì” Tiêu Sắt cắt ngang hắn, nói : “ Quán trọ của Tiêu Sắt ta, chính là cần hai từ phong nhã. Tuyết Lạc Sơn Trang ta lưng dựa vào núi xanh, mặt hướng về nước biếc, nếu gian phòng có thêm chút không khí lụi tàn, lại càng thêm vài phần phong nhã, đó mới là cảm giác những người đi đường ưa thích "

Tên tiểu nhị không hiểu, hỏi: " Vậy... vậy rốt cuộc là thứ cảm giác gì? "

Tiêu Sắt giả vờ cao thâm nói: "dĩ nhiên là cảm giác đi trên đường rồi "

Tiêu Sắt mặt ngoài thì nói thế, nhưng thật ra trong lòng chính là không nở bỏ tiền ra. Hiện tại hắn hắn suy nghĩ đem khách sạn bán đi khi mà chuyện làm ăn ngày càng kếm sinh ý, dù sao ngoài trăm dặm ông chủ Trần cũng đả hỏi mua mấy lần.

Còn đang lâm vào xoắn xuýt thì hắn lại thấy từ bên ngoài tuyết trắng một mảnh có một đoàn màu đỏ thân ảnh cất bước đi đến, hắn cứ tưởng nhìn lầm nhưng hóa ra lại có một thân ảnh thiếu niên cõng theo một cái hộp, nhãn thần xoay chuyển lười biếng lên tiếng : “ Có khách đến kìa”

"Vị khách quan này, nghỉ trọ hay là. . . " Tiêu Sắt đi đến chắp tay cúi đầu lên tiếng, nhưng thanh niên kia hoàn toàn bơ hắn, bước vào bên trong ngồi lấy một chiếc bàn.

Như vậy phong tuyết khí trời, người tới lại chỉ mặc nhất kiện màu đỏ áo đơn, ngực còn dửng dưng mà rộng mở, đáng tiếc lộ ra không phải mê người bộ ngực sữa, mà là cầu kết bắp thịt.

Mặt kia lại dáng dấp tuấn tú dị thường, nhìn qua cũng bất quá là mười tám mười chín tuổi niên kỷ, một đôi mắt lượng yêu kiều, lại so với cô gái tầm thường càng càng xinh đẹp vài phần.

Cả người chợt nhìn, ngược lại tựa như đem dương cương cùng âm nhu kết hợp hoàn mỹ vô khuyết. Nhưng càng khiến người ta sợ hãi than là, cái này ăn mặc áo đơn hành tẩu ở trong băng thiên tuyết địa nhân, lại toàn thân tản ra một nhiệt khí.

Hắn cứ như vậy đặt mông ngồi xuống, bọn tiểu nhị liền thấy một cỗ nóng hôi hổi đằng mà từ trên người hắn mọc lên, lạnh buốt khách sạn phảng phất lập tức liền ấm đứng lên.

Tiêu Sắt cũng không vì hắn hành vi không lể phép mà tức giận, khi mà hắn nhận ra bộ y phục trên người nam tử này làm từ loại vải Phượng Hoàng Lửa. Nếu không phải là cửa tiệm lớn ở kinh thành là Dục Tú Phường thì chỉ mua một tấm vải thôi cũng phải bán cả cửa tiệm mới đủ, hiển nhiên trong mắt Tiêu Sắt thiếu niên này là đại gia giàu có rồi.

"Khách quan, ngài muốn dùng gì? " tiểu nhị lập tức chạy đến lấy lòng hỏi.

Hồng y thiếu niên nghe được liền nói : "Một bát mì Dương Xuân, một bát rượu Lảo Tao "

Tiêu Sắt thân ảnh lảo đảo lên khi nghe được, trong mắt hắn đai gia nhà giàu con dê béo lại ăn mấy thứ rẻ tiền, càng chết người hơn khi thấy thiếu niên từ người lấy ra sáu đồng tiền đặt trên bàn hỏi : “ sáu đồng tiền đúng chứ?”

Tiểu nhị chán nản đem các ngón tay xòe ra, nói: "Khách quan, mì Dương Xuân năm đồng, rượu Lảo Tao ba đồng, tổng cộng tám đồng. "

Hồng y thiếu niên ngẩn người, hai tay vổ lên bàn đứng dậy: "Sao có thể, ta từ Hồng Lộ trấn qua đây, bên kia mì Dương Xuân chỉ có bốn đồng, rượu Lảo Tao chỉ có hai đồng! "

Tiểu nhị đem ánh mắt nhìn qua cửa,khó tin được nói: "Khách quan đi ra trước, rượu Lảo Tao hai đồng đang ở không xa trăm dặm ngoài kia. "

Tiêu Sắt chán nản khi nghe thiếu niên này cùng tiểu nhị một hồi, ngập ngừng chỉ ăn mỳ, quay người sang, trông coi tuyết bay đầy trời ngẩn người.Cái này vừa nhìn lại là hồi lâu, lại lại thấy được một ít thân ảnh ở trước mắt. Hắn muốn cười, nhưng hắn rất nhanh thì không cười được.

Bởi vì .... này những người này trông coi cũng rất nghèo, vải thô áo khoác ngoài, vẻ mặt dữ tợn, hơn nữa bọn họ đều mang đao.Bọn họ nhưng lại quan sát tỉ mỉ Tiêu Sắt vài lần, sau đó tiến vào.

Tiểu nhị một nghênh đón, mấy người kia liền cao giọng hô: "Đem loại rượu đắt nhất, món thịt ngon nhất ra đây "

Tiểu nhị có phần sợ hãi khi nhìn mấy tên hung thần ác sát nhìn mình: " Khách quan, muốn bao nhiêu "

Một tên to con nhất cường trán nhất, lên tiếng: "Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu "

"Cái này. . . " tiểu nhị liền do dự.

"Sao " đại hán hướng hắn trợn mắt nhìn.

Tiêu Sắt chậm rãi đi đến, trong lòng ngán ngẩm không thôi khách nhân không đến mà là một đám lưu manh, đem tay đặt lên vai tiểu nhị ra hiệu cho hắn rời đi, từ tốn nói : " Chư vị khách quan, cửa tiệm bọn ta đều là trả tiền trước đồ ăn lên sau. Thế là mấy cân thịt mấy cân rượu, vẫn là nói trước thì sớm hơn "

Đại hán to con trừng hắn, nói: "Ngươi là ai? "

Tiêu Sắt như trước mặt mỉm cười, đối mặt với lưu manh côn đồ không một chút sợ hãi : "Tại hạ Tiêu Sắt, là Tuyết Lạc Sơn Trang lão bản”

Chỉ thấy tên nhỏ con nhất, lùn béo cầm trên tay một chuôi đao cắm xuống mặt sàn gỗ, dường như y có vẻ là thủ lĩnh của nhóm lưu manh này: “Ta không có tiền”

"Ah " Tiêu Sắt kinh hô lên tiếng.

Lại thấy tên lùn béo nhỏ con hướng hắn nói :"Nhưng ngươi nhất định có tiền "

Tiêu Sắt chợt lắc đầu: "Cửa hàng này của ta đả chưa mở hàng gần một tháng nay rồi. Tiền công cũng sắp khất nợ đến nơi rồi "

"Ta không cần biết " tên nhỏ con này vổ mạnh mặt bàn, sau đó nhảy lên bàn tay vác lên chuôi đao nói: "Cho dù không có tiền, thì cái áo khoách choàng lông của ngươi cũng đáng giá trên một trăm lượng bạc. "

"Vớ vẫn " Tiêu Sắt một tay đập lên bàn, sắc mặt nghiêm lại đem hắn dọa đến toàn thân run lên, rồi nói : "Ngũ Hoa Mã, Thiên Kim Cừu, bộ áo choàng này của ta là do Dục Tú Phường ở thành Thiên Khải, chế định cũng làm thôi phải mất ba tháng, vận chuyển mất thêm một tháng nữa, một trăm mười lượng mua một cái tay áo cuả ta cũng không đủ. "

Tên thủ lĩnh lưu manh này sửng sốt vài giây sau đó rút đao chếm đứt chiếc bàn thành hai nữa: "Ngươi có hiểu lời ta nói không vậy? "

"Hai lượng bạc! " Tiêu Sắt đem bàn tay vươn ra, hai ngón tay hướng về hắn duổi ra.

"Cái gì hai lượng bạc? "

"Ta nói cái bàn này, giá hai lượng bạc" Tiêu Sắt chỉ về chiếc bàn lên tiếng

Tên thủ lĩnh lưu manh này tức giận nói : "Hôm nay lảo tử tới đây là đánh cướp, chứ không phải nghỉ trọ đâu. Mau mang rượu thượng hạng, thịt thượng hạng, những thứ đáng tiền giao ra đây, nếu không ta liền giết người của ngươi, đốt tiệm của ngươi "

"Đánh cướp? " hồng y thiếu niên thân ảnh xuất hiện bên cạnh tên thủ lĩnh lưu manh này, một tay chống cằm lên tiếng hỏi, dọa cho tên này hoảng sợ thân hình lảo đảo lui về sau, té xuống đất, rồi nói : “ thế thì ta không thể mặc kệ rồi "

"Ngươi là ai? " nhỏ con thủ lĩnh lưu manh liền hỏi

Nghe đến đây, hồng y thiếu niên nhún chân nhảy lên khung cửa là một vòng tròn gổ lớn, khoanh tay kiêu ngạo nói : "Lôi Vô Kiệt "

"Lôi Vô Kiệt " Tên to con lưu manh lớn tiếng hỏi

“ Đúng vậy” Lôi Vô Kiệt đem đầu hướng về một bên tạo thế, ánh mắt liếc nhìn đám lưu manh phản ứng, nhưng đáp lại là đám lưu manh này chẳng biết gì đến hắn cả, mà Tiêu Sắt thì đả đi đến một chiếc ghế ngồi lấy.

Lôi Vô Kiệt hừ một tiếng nói: "Đây là lần đầu ta bước chân vào giang hồ, tất nhiên là các ngươi chưa từng nghe thấy tên ta rồi. Nhưng không sao, rất nhanh cái tên này sẽ nổi danh. "

Lôi Vô Kiệt chỉ là thiếu niên chân ướt chân ráo bước chân vào giang hồ, nhưng hắn không phải là a miêu a cẩu như đám lưu manh này. Mà xuất thân của hắn chính là Giang Nam nổi danh Phích Lịch đường Lôi Gia Bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK