Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba tiếng lại qua, Đoạn Hồn Cốc mười dặm tiếp giáp với một cánh rừng.

Trên đường mòn hai cái thân ảnh chậm rãi mà đi.

“Không thèm đem theo trợ thủ, coi bộ ngươi rất tự tin” Thiên Trạch nhìn từ xa đi đến hai cái thân ảnh cất lời, dù hắn không mở mắt nhưng bằng nguyên thần của mình cũng rõ ràng phát hiện được ai đến.

Hàn Phi không tỏ ra yếu thế :“ Ta là chìa khóa giúp ngươi tháo bỏ gông xiềng, nếu đối đầu với ta, sẽ chỉ khiến cho xiềng xích trên người ngươi càng bám càng chặt mà thôi”

Thiên Trạchhỏi : “ làm sao chứng minh được chiếc chìa khóa trong tay ngươi, chính là chiếc ta cần?”

“ Ngươi không gánh nổi rủi ro mất đi chiếc chìa khóa này. Ngươi chỉ có thể tin ta. Thái tử và Hồng Liên ở đâu” Hàn Phi mở tay ra để lộ chiếc bình cất giữ cổ mẫu.

Thiên Trạch nói :” Hai người, ngươi chỉ có thể đem đi một người”

Hàn Phi cự tuyệt cùng nói rõ mình muốn gì : “ Ta cần cả 2”

Thiên Trạch nói : “ một thẻ bài e rằng không thể cùng lúc đổi lấy hai món hàng”

Hàn Phi lạnh lùng nói : “ Ngươi không sợ ta sẽ chọn cho ngọc đá cùng vở sao”

Thiên Trạch nói : “Ngươi cũng không thể chịu nổi rủi ro nếu đánh mất 2 thẻ bài nguy hiểm này. Ngươi lộ ra nhược điểm chí mạng này quá sớm. Hai thẻ bài có trong tay ta đối với ngươi cái nào cũng quan trọng”

Giấu ở một bên rừng chịu thủ hạ Thiên Trạch khống chế, thái tử Hàn Cảnh nơm nớp lo sợ run lẩy bẩy, hy vọng Cửu đệ chọn hắn, hắn không muốn chết.

“ Ca ca ngươi rốt cuộc sẽ chọn ai đây?” Diễm Linh Cơ cúi đầu xuống gần bên tai Hồng Liên lên tiếng, tràn đầy hứng thú hỏi.

Hồng Liên ở lâu trongcung, đối với những thứ này âm mưu quỷ kế, căn bản vốn không cái gì hiểu rõ. Nhưng nàng rõ ràng, trong các chư vị ca ca tỷ tỷ trong cung chỉ có mỗi Hàn Phi là chân tâm đối đãi nàng, còn những người khác đều có mục đích lẫn mưu tính riêng.

Cho đến bây giờ tình thế, nàng cũng rõ ràng Hàn Phi ở trong tình cảnh khó xứ. Cuộc đàm phán đến tột cùng như thế nào quan trọng. Đồng thời nàng cũng muốn biết, trong lòng cửu ca của nàng sẽ lựa chọn ra sao?

“ Ta chọn....thái tử” Hàn Phi sau một hồi cân đo đong đếm cũng quyết định, đem chiếc bình chứa cổ mẫu quăng đến Thiên Trạch.

“ Ca ca” Hồng Liên ở xa hụt hẩng, khóe mắt có chút ngấn ra, trái tim liền giống bị hung hăng đâm một đao, có loại không nói ra được nhói nhói, trong suốt trong mắt to, nước mắt không kiềm hãm được rơi xuống.

Khu Thi Ma áp chế thái tử Hàn Cảnh ở bên đối diện với Diễm Linh Cơ đem ra.

Hàn Cảnh không chút nào bị té trên mặt đất, vẻ mặt vui mừng, ra sức tránh thoát khu Thi Ma nhanh nhất có thể, chạy đến Hàn Phi bên cạnh.

“ Lựa chọn giữa thân tình của bản thân và bảo toàn quyền trị vị xả tắc, ta thấy đây là quyết định sáng suốt của ngươi”Thiên Trạch nói : “bất quá thấy ngươi thành tâm như vậy ta thả cái nữ nhân kia ra”

Lời này vừa ra để cho một bên đau lòng Hồng Liên, lộ ra vẻ giật mình, còn cả Hàn Phi nữa hắn cũng không nghĩ Thiên Trạch lại chủ động thả Hồng Liên.

Diễm Linh Cơ đồng dạng đem Hồng Liên đem ra, nhẹ nói : “cô nên may mắn, ca ca cô không chọn cô nhưng mà chủ nhân nhà ta lại tha cô đấy”

“ Hừ!”Hồng Liên hừ một tiếng sau đó nhanh chạy đến chổ của Hàn Phi.

Chính lúc này, một đạo xé gió thanh âm lao đến, là một ngọn băng thương.

“Ầm” mũi thương băng cắm xuống mặt đất, trong chớp mắt từng khối băng lớn sắc nhọn cấp tốc mọc lên, như bụi cỏ một dạng hàng loạt các gai nhọn sắc bén mọc tua tủa đâm ra ngoài, hơi lạnh tê buốt không thôi.

“ Năm xưa Hàn An ngồi lên vương vị ngấm ngầm bồi dưỡng phản loạn, ta cầu binh Hàn quốc thì bội tín thất ước. Bây giờ ngươi cũng chẳng khác gì cha ngươi vậy, bán đứng giao dịch của chúng ta, rất nhanh ngươi sẽ biết được cái giá phải trả là thế nào” Thiên Trạch vừa né đi các ngọn băng thương tiếp theo phóng xuống, lớn giọng nói.

“Ngươi cũng đã nói.... một thẻ bài không thể đổi lấy lưỡng toàn cơ mĩ. Ta chỉ không chút an tâm cùng ngươi giao dịch mà thôi” Hàn Phi lựa lời mà nói, hiện giờ tình thế đã không như hắn định, không nghĩ đến Thiên Trạch lại muốn hợp tác với Lưu Sa mà hắn lại chính tay đem xé bỏ đi.

“ Đi!” Diễm Linh Cơ thốt lên một tiếng, sau đó là người đầu tiên khinh thân mà đi.

Khu Thi Ma, Bách Độc Vương, Vô Song Quỷ không nói một lời xoay người rời khỏi chốn này, bọn họ đã được Thiên Trạch phân lệnh trước, cho nên khi thấy dị biến lập tức có cho mình hành động.

“ Vù! Vù! Vù”

Cả thảy ba mươi lăm tên Bạch Giáp Vệ, theo chân khí vận chuyển từng thanh băng thương nhanh chóng ngưng tụ, sau đó ném đi để lại từng tiếng xé gió.

Nhóm quân này chính là tinh nhuệ nhất trong Bạch Giáp Vệ cũng là dòng chính thuộc hạ của Bạch Diệc Phi, mỗi một kẻ đều có Hậu Thiên tu vị sở học là Bạch thị gia truyền Hàn Huyết Băng Công.

“ Ầm! Ầm! Ầm”

Đại địa dưới chân Thiên Trạch vang lên âm thanh rung động, hàng loạt các mũi băng thương được phóng đến vị trí của Thiên Trạch, sau đó một tầng tường băng như lao tù nhanh chóng vây bọc đem nhốt lại.

“ Cộp cộp cộp” Âm thanh tiếng vó ngựa vang lên, Bạch Diệc Phi cởi trên một con ngựa trắng đi trên những sợi gai băng, trên tay lúc này cầm lấy một thanh giống như y phục hắn đỏ sậm.

Bạch Diệc Phi đã đi xuống mặt đất đối diện lấy Thiên Trạch, gai băng tiêu thất đi, bảo mã cũng nhanh chóng thoát ly ra khỏi lồng băng.

“Ầm! Ầm! Ầm......!!!”

Đại chiến rất nhanh nổ ra, Thiên Trạch không chút dư thừa khống chế sáu sợi xiềng xích lao đến công kích Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi thân hình né tránh dời qua các tường băng, xiềng xích xà đập vở, hàn khí lạnh lẽo tản ra.

“ Ngươi thật khiến ta bất ngờ” Bạch Diệc Phi thâm ý nói, thân hình không ngừng né tránh, bóng ảnh của hắn thông qua các tường băng hiện ra, nhất thời không biết được đâu là người thật.

“ Bất ngờ còn dành cho ngươi nhiều hơn nữa” Thiên Trạch thâm ý nói, dưới nguyên thần tản ra Bạch Diệc Phi chân thân không thoát được hắn, xiềng xích xà không ngừng vây đánh, đập phá đi các tường băng.

“ Keng keng keng keng!!!”

Âm thanh chói tay giữa va chạm kim loại vang lên, hai đầu xiềng xích xà va chạm với bội kiếm Bạch Diệc Phi, bắn tung tóe những tia lửa liên miên không dứt.

“Nếu đây là những thứ ngươi có thể dành cho ta, ta nghĩ ngươi có lẽ nên quay về vị trí vốn có của ngươi rồi, mùi vị của lao ngục mới thích hợp cho ngươi” Bạch Diệc Phi tương đương tự phụ, không đặt vào mắt công kích của Thiên Trạch.

“Đang!”

Gia truyền bảo kiếm của Bạch thị rốt cuộc ra vỏ, một luồng lạnh lẽo thấu xương kiếm ý tản ra thiên địa.

Năm xưa khi tổ tiên Bạch Diệc Phi sáng tạo ra Hàn Huyết Băng Công còn sở đúc một đôi Hàn Huyết kiếm mà phối hợp, uy lực thi triển tăng thêm mấy thành, vốn là một đôi song kiếm nhưng Bạch Diệc Phi tự ngạo thực lực hôm nay chỉ đêm Huyết kiếm, đối phó kẻ bại tướng một thanh là đủ.

Tuy chỉ có một thanh nhưng theo Hàn Huyết Băng Công cùng Hàn Huyết kiếm pháp sở ra, nháy mắt đem sáu đầu xiềng xích xà đóng băng lại. Đồng thời theo y bổ một kiếm, một cơn rét buốt giá lạnh hàn băng kiếm khí cuốn đến/

Thiên Trạch thấy hàn băng không ngừng lan tỏa, khóe môi nhích lên độ cong.

“ Ầm! Ầm! Ầm!!!”

Chỉ thấy Thiên Trạchtử khí trong đan điền bạo phát, khí kình bá đạo lăng lệ, nồng đậm kinh thiên sát phạt chi khí lan tỏa khiến một vùng tối đen, sáu đầu xiềng xích xà lại công phá thế công của Bạch Diệc Phi.

“ Ồ!” Bạch Diệc Phi nhẹ thốt lên, ánh mắt trong lại hiện lên chút bất ngờ.

Thân là Tuyết Y Bảo chủ nhân, Bạch Diệc Phi tương đương tự phụ. Nhất là Thiên Trạch là kẻ trước nay hắn không đặt ở trong mắt hắn, nhưng hiện giờ công lực mà kẻ kia thể hiện ra để cho Bạch Diệc Phi không thể không thận trọng lên tới.

Bởi tu vị của y không còn thua kém hắn bao nhiêu nữa. Đây là một chuyện mà hắn khó nghĩ đến. Phải biết rằng hơn chục năm bị cổ mẫu giam cầm, Thiên Trạch có thể tăng trưởng tu vị nhưng tuyệt đối không thể nhiều như vậy được.

Cớ sự là do Hỗn Độn Long Huyết của Thiên Trạch mang lại, huyết mạch bá đạo của hắn khiến cho Thiên Trạch thân thể được lợi. Tử khí trong đan điền cũng vì đó mà đại lượng tăng trưởng, thậm chí đến cảnh giới ngưng nguyên kết đan. Nhục thể cũng đề thân so với gần đại thành ngạnh công không kém.

“ Đúng là ngươi khiến ta hơi bất ngờ, nhưng chỉ vậy thì hơi thất vọng đấy” Bạch Diệc Phi khẽ nhếch môi lên, bội kiếm lại đưa lên.

“Ầm ầm!”

Lấy Bạch Diệc Phi làm trung tâm, nháy mắt hàn băng lan tỏa ra xung quanh, kiếm khí mãnh liệt triều phun, một đầu hàn băng long ảnh dần thành hình. Trong phút chốc, vồ giết mà tới.

Không những thế, băng tinh toái vở trong đại chiến lại dưới Bạch Diệc Phi thủ đoạn hình thành băng kiếm, vô số băng kiếm lít nhít công kích lấy Thiên Trạch.

Đối mặt với công kích này, Thiên Trạch cũng không đứng yên mà phản công, huy lấy xiềng xích xà chống đở.

Nhất thời oanh tạc không ngừng vang lên, toái vở liên miên không dứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK