Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch chiến tích quá mức vang dội, lại thêm năng lực thần ma, thành ra ai dám trêu chọc cái hung nhân này chứ.

“ Ngài lặn lội đến chổ này nếu là vì Xích Tiêu bảo tàng ư?” Cơ Tinh Vân thử dò xét, thật ra nói ra điều này hắn đã đoán mười phần rồi, bởi một kẻ như Thiên Trạch đến chổ này tìm hắn, không có lý do gì đáng giá trừ bí mật kia.

“Trẫm chỉ đi diệt lũ tôm tép dám mạo phạm trẫm, trên đường đến Kỳ quốc thì nhớ ra một chuyện, đang băn khoăn có nên diệt luôn Kỳ quốc hay không thì nghe được tin tức của ngươi, không nghĩ đến đây lại gặp nhiều kẻ như vậy” Thiên Trạch từ tốn nói.

Kỳ Vương nghe xong biến sắc, nói : “ Thục quốc từ khi quy hàng ĐạiViệt, trung với Việt Đế, tiểu vương không có ý gì khác, xin Việt Đế minh xét”

Thiên Trạch hừ lạnh nói : “ cách đây hai ngày, Xương Bình Quân chế định Diệt Thiên Kế Hoạch, Yên Đan, Bất Lương Soái, Ngụy Vô Thương làm đầu não, mượn Yên quốc quy hàng dâng địa đồ mà tổ chức âm mưu giết trẫm trong Đế thành”

Lời này vừa ra Cơ Mậu Trinh, Cơ Tự Nguyên kinh hãi.

Những người còn lại cũng giật mình không kém, bởi bọn nghe được cái kế hoạch kinh thiên kia nhắm vào vị tuyệt đại Đế Vương này.

“ Gần trăm bốn mươi cái Thiên Nhân cao thủ, cả vạn giang hồ hảo thủ, các thế lực xâm nhập vào Đế thành. Trẫm không chết hai người các ngươi có phải rất là ngạc nhiên hay không?” Thiên Trạch hướng hai người kia chậm hỏi.

Cơ Tự Nguyên, Cơ Mậu Trinh lại quỳ cúi đầu.

“Tiểu vương không dám, tiểu vương nhất định nghiêm tra, nếu có nhân thủ Kỳ quốc mạo phạm Việt Đế lập tức vây quét” Cơ Mậu Trinh khẩn trương tỏ rõ lập trường.

Cơ Tự Nguyên nói : “Tự Nguyên không dám, lập tức cho người điều tra cùng đem đầu những kẻ mạo phạm Việt Đế trên Tam Tấn”

Thiên Trạch lạnh nhạt nói : “trước khi Bất Lương Soái đến Đế thành, không phải cũng từng gặp Kỳ vương cùng Tấn vương ư?”

Cả hai mồ hôi tuôn ra không ngừng, bây giờ chả khác nào nhảy múa trên lưỡi đao.

“ Bất Lương Soái bị trẫm giết, trước khi hắn chết hắn mưu toan gì, hắn tính toán gì, trẫm đều rõ cả. Các ngươi mập mờ nước đôi, thành thì phất cờ bại thì tiếp tục như trước đây nương nhờ Bách Việt. Trước mặt trẫm, còn muốn chơi ba cái trò lắc lư kia, không mệt sao?” Thiên Trạch từ tốn nói.

“ Đại Soái... Đại Soái chết rồi... à không! ý tiểu nhân! Bất Lương Soái đúng là không biết lượng sức, dám làm mấy chuyện phản nghịch. Chết đáng lắm” Thượng Quan Vân Tước nghe tin Bất Lương Soái chết mà bất ngờ thất thố, trong ngắn ngủi vội sửa lời.

“ Bất Lương Soái ông ta chết rồi ư? vậy sư tôn ông ta...” Cơ Tinh Vân cũng bất ngờ khi nghe được, tương đối quan tâm sư phụ mình an nguy.

“ Sư tôn... sư tôn cũng bị ngài giết rồi ư?” Lục Lâm Hiên kinh hô lên.

Kỳ vương vội nói : “ Việt Đế xin minh xét, Bất Lương Soái khi đến trò chuyện, Kỳ quốc thế yếu, tiểu nữ vì bảo trụ Kỳ quốc chỉ trước đồng ý, không có dám tham dự vào lần thích sát bệ hạ, lần này đến gặp Cơ Tinh Vân là vì Xích Tiêu bảo tàng mà đến”

Mười hai năm trước Kỳ vương Cơ Mậu Trinh đã bí mật rời đi Kỳ quốc đến Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Cương tu luyện võ học. Trước khi đi bí mật để muội muội mình giả dạng làm Kỳ vương tọa chính đất nước.

Cơ Thủy Vân khi chấp chính Kỳ quốc, một mặt đóng giả huynh trưởng một mặt lại chấp chưởng Huyền Âm phường Nữ Vương, bí mật này rất ít người biết được nhưng hiện giờ nàng không muốn giấu diếm, nàng muốn mượn cái nữ tử thân này để cái vị Đế Vương kia châm chước một hai.

“ Tự Nguyên có trăm cái lá gan cũng không dám mạo phạm Việt Đế, Tự Nguyên nghe theo nghĩa phụ an bài đến đây tìm kiếm Cơ Tinh Vân cùng Xích Tiêu bảo tàng, vạn lần không có ý định mạo phạm Đế uy” Cơ Tự Nguyên lúc này cũng vội vả thành khẩn, hắn dù võ công có một thân đi lại trên giang hồ cũng không phải là hạng tầm thương, song có thể đối mặt với kẻ trước ư?

“ Trẫm trước nay thương hoa tiếc ngọc, nàng cũng là vì Kỳ quốc mưu toang, suy ra cũng không tham dự vào lần thích sát này. Một đám nữ lưu sinh tồn đã không dễ, trẫm cho nàng một cơ hội” Thiên Trạch từ từ nói.

Cơ Thủy Vân nghe được trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm kích : “ cảm tạ Đế ân khoan hồng, Thủy Vân cảm kích vô cùng, Thủy Vân xin thề Kỳ quốc một lòng với Bách Việt, nếu có dị tâm xin trời tru đất diệt”

Huyền Tịnh Thiên, Diệu Thành Thiên nghe được Việt Đế khai ân mà nhẹ nhỏm, bởi các nàng phụ thuộc vào Kỳ quốc, đạo lý cây ngã tổ chim rơi các nàng không rõ ư?

“ Tấn vương bị trẫm đánh trọng thương bỏ chạy đang liếm láp vết thương nơi nào. Trẫm cho ngươi một cơ hội, trẫm muốn đổi một cái Tấn vương” Thiên Trạch nhàn nhạt nói, cấp cho Cơ Tự Nguyên một cơ hội biểu hiện.

Cơ Tự Nguyên nghe được vui mừng, cung kính nói : “ Tự Nguyên tạ ơn Đế Ân khai ân không giết”

Đây chính là trời cho hắn cơ hội, bởi nếu làm tốt không những thoát khỏi nghĩa phụ hắn gông xiềng, mà còn đạt được cái địa vị chí cao của đất Tam Tấn.

“ Về phần ngươi!” Thiên Trạch hướng Cơ Tinh Vân nhìn, song long từ từ đến.

Lục Lâm Hiên vội che chắn cho sư ca mình, nói : “ sư ca của tôi nào có tham dự vào thích Đế kia chứ. Mọi chuyện là do Bất Lương Soái mà ra, ngài là đại nhân vật Đế Vương một nước, sư ca tôi cũng đâu có bản lĩnh gì lớn, ngài giết y không sợ mất thân phận ư? lòng dạ lại nhỏ hẹp như vậy ư?”

Thiên Trạch không nói, vận dụng thần lực đem Xích Tiêu kiếm từ người Cơ Tinh Vân hấp lấy : “ trẫm nếu lòng dạ nhỏ hẹp nàng còn ở chổ này mà ồn ào được ư?”

Lục Lâm Hiên thấy vậy nghẹn giọng, trong long có chút xấu hổ.

Cơ Tinh Vân thở phào một hơi, đem sư muội mình kéo xuống : “ sư muội, sư huynh ta chỉ là cái chuột nhắt qua đường thôi, bệ hạ anh minh thần võ, làm gì có chuyện làm hồ đồ cơ chứ”

“ Đúng đó! Việt Đế chấn thước cổ kim, là Đế Vương thiên cổ” Huyền Tịnh Thiên, Diệu Thành Thiên tiếp lời vào.

Thượng Quan Vân Khuyết nói vào : “ đúng nha! Cô đúng là không biết gì cả! Việt Đế là bậc nào người, há lại đi giết mới ra giang hồ Tinh Vân nhà ta chứ! ngài ấy lòng dạ rộng lớn, đổi lại kẻ khác đã sớm giết sạch nơi này rồi”

Lục Lâm Hiên nhìn thấy Xích Tiêu kiếm bị lấy đi, thở phào cũng ngượng ngùng khi mình hiểu lầm vị kia.

“ Bội kiếm của Cơ Phát ư?” Thiên Trạch đem kiếm rút ra, thử vận nhẹ lực lượng vào kiếm, cường đại kiếm khí chứa đầy Uy tản phát ra, kiếm khí xoay quanh chuôi kiếm lại ngưng tụ long ảnh sống động.

“ Đúng là bất phàm” Thiên Trạch quan sát xong xích hồng long khí, sau đó đem kiếm tra vào vỏ, nói : “ thanh kiếm này với trẫm mà nói không là gì, bất quá bảo tàng liên quan đến nó lại là chuyện khác. Trẫm lấy nó, ngươi không có ý kiến?”

Cơ Tinh Vân cười nói : “ tôi còn mừng đấy, bây giờ người người đều muốn đoạt cái thanh kiếm này, giữ nó không phải là bị phiền chết ư?”

Xích Tiêu kiếm là Cơ thị tổ truyền kiếm, là danh kiếm trên đời. Tuy nhiên đây cũng là củ khoai lang bỏng tay với hắn. Mất đi đúng là tiếc nhưng giữ cũng là họa, hiện giờ Việt Đế đến lấy đi mà nói chính là chuyện tốt, ít nhất đổi thanh kiếm phiền phức này lấy an bình là chuyện có lợi với hắn.

Cơ Tinh Vân sựt nhớ đến chuyện gì “Cái kia... cái kia... tôi có một chuyện muốn hỏi, bệ hạ có thể...”.

Thiên Trạch đưa mắt nhìn, ngầm đồng ý.

“ Sư tôn... ông ấy... ông ấy có tham dự vào cùng Bất Lương Soái không?” Cơ Tinh Vân mặc dù oán hận sư tôn mình, nhưng tám năm qua ông ta cũng dạy cho mình y thuộc, cho nên cũng có ân tình.

“ Sư tôn ngươi! Dương Thúc Tử ư?” Thiên Trạch nhíu mày nghĩ ngợi rồi nói.

Lục Lâm Hiên gấp : “ không sai! sư tôn người ấy thế nào rồi?”

“ Diệt Thiên Kế Hoạch thất bại, hết tám thành lực lượng bị trẫm diệt nhưng còn sót không ít tạp ngư chạy ra ngoài. Dương Thúc Tử chết hay sống trẫm không rõ, có lẽ hắn là bỏ mạng trong Đế thành, có lẽ là được Mặc gia cứu đi” Thiên Trạch nhàn nhạt nói

Lục Lâm Hiên, Cơ Tinh Vân nghe mà trầm mặc, trong lòng một tảng đá đè nặng.

Thiên Trạch không để ý, cả người dẫm nhẹ một cái như tên đằng không mà lên, Họa Kích Huyết Long Mâu cũng nhổ đất mà lên.

“ Cung nghênh Việt Đế di giá” Cơ Tự Nguyên, Cơ Thủy Vân cung kính nói, những kẻ khác theo sau đồng thanh.

“ Đi rồi! đi rồi! làm tôi sợ muốn chết” Thượng Quan Vân Khuyết đợi cho Thiên Trạch rời đi mất, từ quỳ bái đứng dậy đem lồng ngực mình vuốt.

“ Đúng à! quá dọa người đi! khiến tỷ tỷ đây cũng sợ” Khuynh Quốc nói.

Khuynh Thành tiếp lời : “ kẻ diệt qua mấy trăm vạn người, Uy thế thật bá đạo, nhất là song long kia quá dọa người đi”

Cơ Tinh Vân nói : “ sao Việt Đế không trừ luôn cái tên thuộc hạ của Bất Lương Soái như ông cơ chứ”

“ Tinh Vân” Thượng Quan Vân Khuyết bày ra một bộ thương tâm, nói : “ Việt Đế bệ hạ lòng dung thiên hạ, thương tiếc nữ lưu, ắt hẳn là vì cảm động một tấm chân tình của tôi dành cho cậu, mới không nở xuống tay”

Cơ Tinh Vân không nhịn được đạp hắn một cước đá văng đi, bực mình mắng : “ gả hợm này”

Rất nhanh sau đó, theo Thiên Trạch rời đi những người tìm đến Cơ Tinh Vân cũng tan đàn xé nghé.

Cơ Thủy Vân muốn để hai thuộc hạ đi theo Cơ Tinh Vân dò là Xích Tiêu bảo tàng, đồng dạng Cơ Tự Nguyên cũng không khác gì. Nhưng Thiên Trạch đã lấy đi Xích Tiêu kiếm khiến kế hoạch của cả hai bị hủy bỏ.

Cơ Tinh Vân cũng không còn giá trị như trước, cả hai cũng không cần phải giữ kẻ với Cơ Tinh Vân, liền phủi áo rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK