Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triều Nữ Yêu là Dạ Mộ Tứ Hung Thú, cho nên khi Cơ Vô Dạ gặp khốn cũng trợ giúp y, mà Hàn An thì cần Cơ Vô Dạ cây đao này, không cần biết hắn làm gì phải bù lại quốc khố đã mất cùng lùng ra kẻ dám lớn mật to gan thích vương kia.

Cho nên Cơ Vô Dạ mới được Hàn vương giữ lại, mà hắn cũng khôn khéo biết lấy ý Hàn vương ra tay với các thế lực lẫn quý tộc trong thành, gần đây cũng vơ vét được không ít tài sản, cộng thêm tài sản hắn bấy lâu tích tụ cũng góp được một ít, từ đó mới khiến cho Hàn vương vơi đi lửa giận.

“ Hừ” Cơ Vô Dạ hừ lạnh một tiếng, khó hiểu nói :“thâm cung tịch mịch, nếu ả muốn tìm mấy gã đàn ông thì còn lý giải được. Chọn bao nhiêu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp vào cung, không sợ địa vị của mình lung lay hay sao?”

Phỉ Thúy Hổ nghe vậy không biết nên trả lời như thế nào, mà vừa lúc này, một cái thanh đạm âm thanh từ bên cạnh cửa sổ trong màn lụa tung bay truyền vào: “Đây mới là chỗ cao minh của cô ta.”

Lời vừa dứt đèn nến trong phòng bị một cơn gió nhẹ thổi qua diệt đi.

Tại cửa sổ Dạ các trong xuất hiện một cái thân ảnh, cửa sổ dải lụa đỏ tung bay, y mặc một thân trường y đỏ thắm, một thân tóc trắng cho người ta một loại tà mị cảm giác khi nhìn vào.

“ Hầu Gia ngài đến rồi” Phỉ Thúy Hổ thấy thân ảnh nam tử một thân đỏ như máu xuất hiện, vội vàng đứng lên cung kính thăm hỏi, gương mặt đầy niềm nở.

Hầu gia tại Hàn quốc không ít, nhưng tại đại tướng quân phủ xuất hiện trong chỉ có một người, Dạ Mạc Tứ Hung Thú một trong, Ngai Ngai Huyết Y Hầu.

Bạch Diệc Phi chấp chưởng gần hai trăm vạn binh lực, có thể nói là tướng quân được Hàn vương trọng dụng chỉ sau Cơ Vô Dạ, tại Dạ Mộ Tứ Hung Thú trong đảm nhiệm vị trí Quân quản lý Hàn quốc phương diện quân đội.

Mười bốn năm trước tại Bách Việt chi chiến mà thành danh, thống soái Bạch Giáp Quân là chi binh lính tinh nhuệ nhất Hàn quốc, và nổi danh trên các nước.

Không chỉ có như thế, Bạch Diệc Phi còn xuất thân thế gia vọng tộc nước Hàn, là chủ nhân của Tuyết Y Bảo, mẫu thân hắn còn từng là Hàn quốc duy nhất “Nữ Hầu Tước”.

Người khác không biết là, Hàn vương An sủng ái nhất Minh Châu phu nhân, liền chính là biểu muội của hắn.

Bạch Diệc Phi vốn đóng quân ở biên giới Hàn Sở, vốn thời gian trở về kinh báo cáo đã đến lại thêm thông tri của Cơ Vô Dạ, hắn lại có cho mình tay mắt cho nên rõ ràng mọi sự tĩnh trong thành, khi trở về Tân Trịnh thì đến nơi này hội họp.

Cơ Vô Dạ nhìn qua phương hướng phát ra thanh âm, có chút bất mãn nói :“ Ngươi không nhất thiết mỗi lần xuất hiện như vậy, giả thần giả quỷ như vậy chứ”

Bạch Diệc Phi trả lời : “ Ánh đèn trong phòng quá chói mắt”

Cơ Vô Dạ cũng không dây dưa việc này : “ Ngươi nói ả ta cao minh, là cao minh ở chổ nào?”

Bạch Diệc Phi trả lời : “Dù có xinh đẹp mạo tuyệt trần đến mấy, thì cũng có lúc sẽ mất đi cảm giác mới mẽ, trái tim của nam nhân không thể giam giữ được đâu. Chỉ khi hiểu được tâm tư của vương thượng. Mới có thể giữ được địa vị ổn định, làm thỏa mãn một nam nhân vốn không thiếu gì phụ nữ, thì cần có thủ đoạn cao minh”

Phỉ Thúy Hổ cười nịnh lấy lòng nói : “ Hầu gia nói rất phải”

Cơ Vô Dạ cũng đồng ý thuyết pháp này, cầm trong tay chén rượu nắm lên, uống một hớp hết rượu trong ly, lần nữa mở miệng: “Ả ta bây giờ thì trụ vững rồi, nhưng phía ta thì thêm không ít phiền nhiễu đâu”

Bạch Diệc Phi nói sang chuyện khác: “ ta nghe được trong thành gần đây phát sinh vài chuyện thú vị, có kẻ vốn đã chết kia lại còn sống”

“ Phải rồi” Cơ Vô Dạ cười lạnh nói :“Tự dưng lại mọc ra một kẻ vốn không dĩ nên xuất hiện, và còn đã không rõ tăm tích nhiều năm, còn tên khốn kiếp Lưu Ý thì lại chết quách rồi”

Nói xong Cơ Vô Dạ đem tay bóp chặt chung rượu, trên mặt xuất hiện nộ khí vẻ mặt, trong tay nắm thanh đồng chén rượu, rất nhanh dưới lực đạo của hắn cái chung uống rượu này lại bị làm hư.

Bạch Diệc Phi cười nhẹ lên nói : “ Như vậy có lẽ lại càng tốt, ấy chính là một mủi tên trúng ba đích”

“ Một mủi tên trúng ba đích ư?” Cơ Vô Dạ nghiền ngẫm lời nói của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nói : “ Tướng quân muốn giăng lưới bắt Đạo Thánh, trước thì trừ họa sau lại lấy bảo tàng, hơn nữa có thể mượn y trừ diệt cái gai trong mắt của mình”

“ Hàn Phi” Cơ Vô Dạ nghe đến đây liền hiểu ra được thâm ý của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nói tiếp : “ điểm thú vị là kẻ trộm bảo tàng kia lại giết một người và mang đi một người, mà hai kẻ này đều có liên quan đến món bảo vật kia”

Cơ Vô Dạ nói : “ ý ngươi nói món bảo vật kia Lưu Ý biết”

Phỉ Thủy Hổ nói : “ không những biết có lẽ kho báu đã rơi vào tay hắn và bị hắn một mực giấu đi, kẻ trộm kia biết được mà tìm đến, giết chết y, mà thê tử của y chính là Hỏa Vũ công trưởng nữ, ắt hẳn có biết chổ giấu này”

Cơ Vô Dạ cũng không nghĩ đến được nhiều năm nay, bảo tàng mình tìm kiếm lại rơi vào tay thuộc hạ mà mình đào tạo, lửa giận lại bốc lên : “ Hay cho tên Lưu Ý, lại dám giở trò dưới mắt ta, một mình nuốt gọn bảo tàng uổng công ta đề bạt hắn”.

Phỉ Thúy Hổ nói : “ Tướng quân chớ nóng vội, đây chỉ là tại hạ suy đoán thôi. Có điều dù đã cách nhiều năm chuyện này lại bại lộ, có thể thấy Lưu Ý tuy chết nhưng tìm được bảo tàng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.”

Cơ Vô Dạ nghe xong liền nói : “ Người đã chết rồi, còn vợ của Lưu Ý thì bị bắt, còn tìm kiểu gì?”

Phỉ Thúy Hổ cười nhẹ, rồi nói : “ Tướng quân đúng là quý nhân hay quên chuyện, còn một người cũng là mấu chốt của bảo tàng”

Cơ Vô Dạ liền nói : “ Lý Khai?”

Phỉ Thủy Hổ hớp một hớp rượu xong, từ tốn nói : “năm xưa Lưu Ý kháng lệnh của Hữu Tư Mã Lý Khai, cấu kết với Đoạn Phát Tam Lang lừa chúng mang bảo tàng về rồi giết người đoạt bảo, có một kẻ may mắn thoát chết và mai danh ẩn tích chờ thời cơ tìm kiếm món bảo tàng mà Lưu Ý đã một mình nuốt mất, mà hắn ở ngay bên cạnh tướng quân”

Cơ Vô Dạ hỏi : “ Lão Hổ nói đi là kẻ nào?”

Phỉ Thúy Hổ nói: “Ngột Tựu chính là Đoạn Phát Tam Lang một trong”

“Đáng giận!” Cơ Vô Dạ đột nhiên cảm giác có loại bị chơi xỏ cảm giác, hai tên thuộc hạ dưới trướng mình lại ẩn núp nhiều năm như vậy giấu diếm hắn lại không một chút biết, đây chẳng khác nào bị đánh mặt hung hăn đánh hai cái tát : “ Mặc Nha”

Lập tức một thân ảnh từ trên nóc điện rơi xuống, Mặc Nha quỳ một chân hành lễ.

“Gọi Ngột Tựu về đây cho ta” Cơ Vô Dạ lạnh giọng nói.

Mặc Nha cung kính thi lễ sau đó lại khinh thần rời đi.

Mà bản thân Ngột Tựu hoàn toàn không hề hay biết hắn thân phận đã bị lộ, lúc này đang tại đô thành tìm đến một cái tiệm thuốc, sau đó lợi dụng việc truy bắt Lý Khai mà mưu đồ riêng.

Nhưng tại Tân Trịnh này thế lực Dạ Mộ là lớn nhất, Cơ Vô Dạ muốn tìm Ngột Tựu không có một chút khó, chỉ cần Soa Y Khách cung cấp lại thêm Mặc Nha lại thông qua thủ hạ biết y ở nơi nào mà tìm đến.

Từ Mặc Nha để Ngột Tựu biết đại tướng quân triệu hồi hắn, Ngột Tựu không dám không theo trở về Dạ Các.

“ Tướng quân!” Ngột Tựu cùng Mặc Nha vào trong hành lễ trước Cơ Vô Dạ.

Cơ Vô Dạ một tay vỗ mạnh trên bàn : “ bản tướng quân hỏi ngươi, ngươi có gì giấu diếm bản tướng quân không?”

Ngột Tựu tâm tư nhảy một cái, nhịp tim đập so với trước hơi nhanh sau đó hắn vội trấn định lại, nói : “ thuộc hạ không dám”

“ Không ngươi dám! Vừa rồi ta nghe được nhịp tim của ngươi so với bình thường còn nhanh hơn, ngươi có chuyện giấu chúng ta, có phải là về Lý Khai, Lưu Ý về Đoạn Phát Tam Lang” lấy Bạch Diệc Phi võ công đã đạt đến Thần Du Huyễn Cảnh, hắn lại chú ý đến Ngột Tựu cho nên phát hiện ra Ngột Tựu biến hóa, lập tức phủ đầu.

Ngột Tựu biến sắc hốt hoảng vô cùng, mồ hôi tràn ra, thành khẩn : “ thuộc hạ vừa rồi là lo sợ tướng quân trách phạt, trước uy nghiêm của tướng quân mà sợ hãi, về phần Đoạn Phát Tam Lang....”

Hắn còn chưa nói hết cả sắc mặc cả kinh, bởi dưới chân hắn từ lúc nào đã bị băng ngưng kết giữ lại và lan tỏa lên đôi chân, hàn khí lạnh buốt người để hắn vội dùng nội khi chống đở.

“ Hầu gia xin tha mạng” Ngột Tựu hốt hoảng xin tha, mặc dù hắn khinh công lợi hại nhưng Ngột Tựu biết rõ mình bước vào căn phòng này, muốn chạy ra ngoài là chuyện không thể, nhất là vị Hầu gia kia không phải là hắn chút võ lực có thể chống lại.

Bạch Diệc Phi không chút để ý tiếp tục khống băng, hàn băng nhanh chóng đem Ngột Tựu trừ cổ ra thì kết băng, lạnh nhạt nói : “ ngươi nên cho ta cái lý do không giết”

Ngột Tựu hốt hoảng : “ thuộc hạ biết Lý Khai tung....”

Mà kỳ lạ thay Ngột Tựu còn chưa nói hết ánh mắt bắt đầu đờ đẫn, thần sắc không còn như trước hốt hoảng lo sợ, tựa như một cái si ngốc.

“ Mặc Nha đến ngoại ô miếu Sơn Thần đem Lý Khai về đây?” qua đi tầm năm phút Bạch Diệc Phi hạ lệnh.

Mặc Nha không nói một lời ở bên ngoài khinh thân mà đi.

“ Khốn kiếp!” Cơ Vô Dạ nghe được tức giận, tên thuộc hạ này lại ở dưới mí mắt hắn lừa dối, ánh mắt nhìn Ngột Tựu như nhìn một cổ tử thi, liền trong ngắn ngủi hắn vung tay phách ra một chưởng.

Ngột Tựu cả người bị đánh văng ngược về sau, băng tinh toái vở, tại ngã về sau phun ra một ngụm máu, hắn không chết bởi Bạch Diệc Phi và Cơ Vô Dạ vẫn lưu hắn một mệnh, chỉ là mệnh này như chỉ mảnh treo chuông.

“ May mà nhờ có Hầu gia cao minh thủ đoạn” Phỉ Thủy Hổ nịnh nọt.

Cơ Vô Dạ nói : “có tìm ra được manh mối”

Bạch Diệc Phi nói : “ trong đống ký ức của hắn hổn loạn, ta chỉ mới nhìn ra được gần đây nhất hắn đem Lý Khai giấu xuống ngoại thành miếu Sơn Thần, cùng với hắn va chạm với kẻ giết Lưu Ý”

Cơ Vô Dạ lạnh lùng nói : “ vậy thì chờ xem Lý Khai cho chúng ta tin tốt gì?”

Bạch Diệc Phi trầm mặc rồi nói : “ nếu Mặc Nha nhanh có thể cứu hắn một mệnh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK