Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi Việt Đế khoe y đến nay, không còn một ai dám ngông nghênh ngự binh vào thành Thăng Long nữa. Bởi dám khiêu khích y phải có đủ thực lực, bằng không so với chết còn thê thảm.

Mà cái cảnh tượng đó ở ngay ngoài cổng thành, những kẻ bị Việt Đế trừng phạt. Chỉ cần vào thành là có thể thấy được. Mà khi thấy được không ai lại muốn như bọn họ, bởi bọn họ thà chết chứ không muốn sống cảnh như những kẻ kia.

Tiêu Nhược Phong cũng không ngoại lệ, cả bọn cũng không có ngự kiếm phi hành thẳng vào thành mà dùng xe ngựa di chuyển đến chổ Đế cung.

Canh giữ ĐếCung vẫn là một cái cao lớn thân ảnh, Vô Song Quỷ là người đảm nhiệm gác cổng.

“ Vô Song Quỷ, ta mang nhân tài đến chổ Kỹ Đế Phi” Lý Tâm Nguyệt lẽ nên xuống ngựa dẫn người xuống ngựa rồi đi vào, bất quá nàng cũng không có làm thế mà thông báo lại khiển xe chạy vào.

Vô Song Quỷ nhìn nhiều một chút cũng không nghĩ ngợi nhiều.

“ Nói thật, chưa có cái hoàng cung nào mà canh gác lỏng lẻo như vậy cả” Diệp Khiếu Ưng trên xe đi qua màn kết giới liền nói : “ Việt Đế chỉ để một cái tâm phúc thủ hạ của mình canh giữ, hơn nữa nhìn y chỉ đạt đến Tự Tại Cảnh trung kỳ mà thôi”

“ Chỉ là một người nhưng cả hoàng cung chỉ có một lối vào, dù chỉ một người nhưng có bao nhiêu kẻ dám xông vào ĐếCung nữa. Ngươi nếu có bản lĩnh cũng xông một chút đi” Cơ Nhược Phong nói.

Diệp Khiếu Ưng đáp : “ ta còn rất muốn sống”

Lý Tâm Nguyệt nói : “ chỉ một người nhưng vạn quân khó qua. Hắn đao thương bất nhập, Diệp gia quân của ngươi cũng chưa chắc có thể cầm xuống hắn. Chưa kể trên người hắn còn có được chính tay Việt Đế cấp cho hắn thần binh”

Tiêu Nhược Phong nói tiếp : “ nghe nói khi 420 vạn quân ba nước công thành, Việt Đế bố trí ba cái đại trận. Một thì thủ hộ toàn thành hai thì vây nhốt Hàn Ngô. Trận pháp chi đạo mặt này không ai qua được y. ĐếCung này thủ hộ trận cũng không phải ai có thể mở ra được”

“Cái gì Binh Khí Phổ đệ nhất kiếm, Kim bảng tam tiên. Lão Cơ cái bảng của ngươi nên đổi lại đi, hố không ít kẻ chết rồi đấy.” Diệp Khiếu Ưng nói

Cơ Nhược Phong không nói mà ngầm đồng ý.

“ Nếu không phải là tận mắt thấy, khó ai có thể tin được” Tiêu Nhược Phong vén rèm vải bên hông khung xe ngựa lên, hắn thấy ven đường cây lớn bên dưới gốc cây là xương cốt mục nát, cất lời cảm thán.

Hắn khi đến đô thành cũng nghe qua tin đồn, đó là việc xác chết hóa thành cây lớn, bây giờ trực tiếp thấy chỉ biết cảm khái lắc đầu.

“ Nghe nói Việt Đế có bí thuật để người chết hóa cây cối?” Diệp Khiếu Ưng hỏi.

Lý Tâm Nguyệt gật đầu, giải thích : “đó là Trứng Trường Sinh, một loại thần kỳ lẫn tà đạo, khi bị gieo lên người, ý thức của ngươi sẽ bị thay đổi và khống chế. Nhưng bù lại thân thể của ngươi sẽ mạnh hơn, dù gãy chân tay cũng được chữa khỏi. Tuy nhiên nó lại hút đi sinh lực của ngươi. Và khi ngươi không còn sinh lực thì trở thành một trong những cây cối đó”

Nhìn bát ngát rừng cây đám người cũng lạnh sống lưng, bởi đằng sau cánh rừng sinh cơ trùng trùng trong hoàng cung này là hơn trăm vạn sinh mạng bồi táng, đối với thủ đoạn của Việt Đế càng kính sợ hơn.

“ Ta phát hiện ở đây toàn mấy kẻ đáng gờm” Diệp Khiếu Ưng đi trên đường phát hiện những kẻ quan sát mình, cất lời.

“ Những kẻ ở trong đây đều là Việt Đế chiêu thu, đa phần tu vị đều ở ba cảnh giới đầu trong. Cánh rừng này có thể trợ giúp bọn họ tu luyện, Việt Đế lại cho phép bọn họ ở bên trong, vừa là hộ vệ cũng là chốn tu luyện.” Lý Tâm Nguyệt giải thích cho bọn họ.

Tiêu Nhược Phong nói : “ chốn hậu trạch là của đế vương, y lại để cho người khác ở trong này ư?”

Lý Tâm Nguyệt nói : “ y không giống bất cứ Đế Vương nào khác, y không sợ bởi y tự tin và biết rõ nọi thứ, những thứ mà các quân vương khác lo sợ y không hề sợ hãi, trong mắt y chúng không đáng để ý. Nói chung nơi này khác với bất cứ nơi nào, khi người làm thuộc hạ của y ngươi sẽ biết bán mạng cho y là một lựa chọn cực kỳ chính xác, và phản bội và làm kẻ địch của y chính là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này”

Đám người vừa đi vừa trò chuyện, thẳng được nữa tiếng thì để xe ngựa lại nơi dừng xe ngựa trong cung, sau đó lại đạp bộ di chuyển trên đường đá dài, vòng vèo qua các tuyến đường, cho đến khi dừng lại trước một cái hồ nước lớn dựng trước một tòa cung điện xa hoa thì dừng lại.

Trên đường đi có không ít thủ hạ của Thiên Trạch chú ý, bất quá bọn họ cũng không có ra mặt gì cả, cứ để cho Lý Tâm Nguyệt mang người vào.

“ Ai nha! Chờ đã! Hồi một chút! Tiểu nữ oa!”

“ Còn hồi! lão đã mấy lần rồi, không chơi nữa”

“Đừng! đừng! lão đây không phải mới biết chơi sao? Đến một lần này nữa thôi”

“ Hừ!”

Cây đào bên cạnh có một bộ bàn đá, hai cái thân ảnh tại trên đó đánh cờ.

Lâm Cánh Duyên trong thời gian đến Thăng Long thì ở triệt trong cung, mỗi ngày chính là bồi cháu gái, hoặc là cùng không ít cái tay đấm đánh nhau. Gần nhất thì lão rất ưa thích chơi cờ, mà loại cờ mới này rất thú vị chứ không như cờ vây thứ kia.

Hôm nay lão tính rủ Tiêu Viễn Sơn vẫn hay đến nơi này tĩnh dưỡng hoặc chơi cờ làm vài ván, chỉ là Tiêu Viễn Sơn đã chơi cờ với Phó Dịch Lâm, lão lại phát hiện ra Lạc Văn Tuyên ở gần liền tỷ thí một chút, chỉ là đánh ba ván rồi chỉ toàn thua.

Lạc Văn Quân không cho lão sắc mặt, nói : “ nhanh đi đi”

“ Chờ chút! Người trẻ các ngươi không biết kính người già sao” Lâm Cánh Duyên vuốt râu đắn đo cầm quân cờ của mình mà nói.

Không chỉ có hai người mà còn mười tám người tụ tập ở chổ này chơi cờ, mỗi bàn cờ cách nhau ba đến bốn mét dựng gần gốc cây đào, trong các bàn cờ còn có cả Thiên Trạch, đối thủ của hắn chính là Kỳ Ma Phạm Bách Linh.

Đám người Tiêu Nhược Phong lại gần.

Mấy người Tiêu Phong cũng chú ý đến, chỉ là nhìn một lát rồi dời đi, bởi bọn họ biết người là Lý Tâm Nguyệt mang vào.

Tiêu Nhược Phong ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái tử kim nổi bậc nam nhân kia, hắn không có lên tiếng chào hỏi, bởi hắn biết hiện giờ mà lên tiếng phá hỏng nhả hứng chơi cờ của y, được không có mà chỉ mất.

Diệp Khiếu Ưng không rõ nhỏ giọng hỏi : “ Đây là cờ gì thế? khác biệc với Cờ Vây”

Lý Tâm Nguyệt nói : “ Cờ Tướng, khác với Cờ Vây chỉ có 32 quân do vị kia nghĩ ra, dễ chơidễ hiểu nhưng không thiếu phần hấp dẫn, thiên biến vạn hóa ẩn chứa Tung Hoành, Binh gia, Đế Vương chi thuật bên trong”

“ Thật làm khiến người tò mò, ta cũng muốn kiến thức một chút” Cơ Nhược Phong chọn một cái bàn đá khác ở gốc cây đào khác ngồi xuống, tại bàn đá trên có sẵn một bàn cờ đang bày dang dở.

Diệp Khiếu Ưng hứng thú truy đến. `

“ Quá nóng vội cũng không tính là chuyện tốt” Tiêu Nhược Phong thầm nói, hắn mượn Lý Tâm Nguyệt mà vào đây, đã gặp được vị kia ở đây cũng không nên nóng vội làm gì.

Lý Tâm Nguyệt hiểu ý, đi đến bàn đá ngồi rồi giảng dạy luật chơi.

“ Thật là diệu thay, mỗi một quân đều có một chức năng khác biệc, bàn cờ này so với Cờ Vây còn sát phạt hơn, đây chính là dành cho Binh gia chúng ta chơi cơ mà” Diệp Khiếu Ưng nghe xong liền nói.

Cờ Tướng cũng không quá khó chơi, mỗi quân có một chức năng cũng cách đi riêng, công thủ đều có vượt sông ngăn cách đánh nhau. Chả khác nào là trên chiến trường công thủ của hai quân cả.

So với cờ vây mà nói Diệp Khiếu Ưng càng ưa thích môn cờ này. Hơn nữa nếu càng chơi càng luyện còn trợ giúp cho binh sĩ có thể học được cách bày binh bố trận.

“ Ukm! Thành bại chuyển biến trong nháy mắt, mỗi một quân tuy khác nhau chức năng nhưng phụ thuộc vào người chấp cờ.” Cơ Nhược Phong là người thông minh cho nên hắn nghe một lần liền rõ ràng cách chơi, càng giải sâu hơn nhiều kẻ.

Xe pháo ngang dọc khắp bàn cờ là hai quân lợi hại nhất, nhưng các quân khác cũng có chức năng riêng, mã biến ảo khó lường, tượng sĩ thủ trận, chỉ có quân tướng là bị hạn chế tựa như trong hoàng cung nhưng quyền lực lại lớn nhất, ảnh hưởng đến thành bại của một ván cờ.

Tung Hoành chi thuật ẩn chứa, Binh gia sát phát chiến trường luyện kẻ chơi bày binh bố cục. Sâu xa hơn là Đế Vương chi thuật, bàn cờ này tựa như một cái bộ máy nước nhà thu nhỏ, mỗi một quân là một cái giai cấp mà tướng chính là quân vương một nước, thành hay bại thì do quân vương điều khiển, từ đó mà thịnh vượng suy tàn.

“ Một bộ chữ đã chấn thướt cổ kim, nay một bàn cờ lại quét ngang thiên hạ. Y có thể đem ra hai thứ vô tiền khoáng hậu này, lẽ nào là cái hôn quân để họa loạn triều cương ư?” Tiêu Nhược Phong tự hỏi bản thân.

Thấy qua bàn cờ này cái gì hôn quân mất nước, Bách Việt man di không hiểu luân thường đạo lý chứ?

Toàn là xáo rỗng ánh mắt thiển cận thôi, Tiêu Nhược Phong có thể nhìn thấy rõ được, không lâu nữa Bách Việt cảnh tượng phồn vinh vượt xa các vương triều khác.

Rất nhanh nhóm người Tiêu Nhược Phong cũng bị Cờ Tướng hấp dẫn, trừ Tiêu Nhược Phong ra còn lại ba kẻ kia tham dự vào chơi cờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK