Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe xong, Đàm Hoa Liên chậm nói ra cho Quái Cái biết về manh mối mà ông mình để lại, chính là Huyễn Ảnh môn phản đồ Quan Tuấn Hưng.

“ Lúc nãy ta nghe ông nói tính mạng của Hàn Phi Quang đang gặp nguy, là có chuyện gì xảy ra” Đế Thiên An đợi cho Đàm Hoa Liên nói xong rồi hỏi.

Bạch Lợi Sư Hữu thở dài, nói : “ là Hương nhi đem Huyền Âm Cổ Độc cho Hàn Phi Quang dùng, sau 100 ngày không được uống thuốc giải độc hắn sẽ rời bỏ thế gian trong nổi đau đớn khôn cùng”

“ Hả?” Đàm Hoa Liên, Ân Tích Ngưu, Phù Dung, Tiểu Hương, Mai Du Tần nghe mà kinh hô lên.

Đế Thiên An hứng thú hỏi : “Huyền Âm Độc Cổ, loại độc này như thế nào?”

“ Chính xác là một loại sâu nhỏ, khi thâm nhập vào cơ thể nó sẽ bào mòn dây thần kinh khiến kẻ đó bị đau đơn quằn quại và chết.” Bạch Lợi Sư Hữu từng gặp qua loại cổ độc này, cho nên biết rõ nó đáng sợ thế nào : “ loại sâu này có đặc tính là nếu bị tiếp xúc với nước suối sẽ ngừng hoạt động một thời gian.”

“ Như vậy thì tốt rồi, đem kẻ hạ độc lấy thuốc giải là được mà” Tiểu Hương nghe xong một tay chỉ về một cãi gả thanh niên bị trói như cái bánh chưng, mặt mủi xưng không ít đang hôn mê bất tỉnh ở gần đó.

Bạch Lợi Sư Hữu khẽ lắc đầu, chậm nói : “Tùy theo tính chất của nước suối đó nuôi con sâu mà có được độc dược khác nhau. Và nếu không phải là người trực tiếp tạo ra thì không ai có thể hóa giải được. Nguy hiểm là chổ thuốc giải độc cũng chỉ có tác dụng trong một thời gian. Nếu không được uống tiếp sẽ bị cơn đau hành hạ rồi chết thê thảm”

“ Hu hu hu hu!! Tôi sắp chết thật rồi! Không còn hi vọng nào nữa rồi” Một bên né tránh hai con mảnh thú lao đến, Hàn Phi Quang nghe được tân sư phụ dạy võ công cho mình hốt hoảng hô lên : “ ai đó cứu đời trai trẻ của tôi với”

Tại giao chiến với Bạch Lợi Hương hắn bất cẩn bị y đánh hạ, sau đó bị phục dụng Huyền Âm Độc Cổ, song bản tính lạc quan cộng thêm thần kinh thô hắn không có nghĩ đến. Chỉ có bây giờ khi nghe được mới nhớ ra trên người mình còn chất độc chết người kia.

“ Biết ngay mà, cái tên ngốc này, suốt ngày đều gây chuyện” Phù Dung, Đàm Hoa Liên thấy tên đần kia ôm đầu kêu la, mà thở dài nói.

“ Lệnh huynh! Xin cứu mạng! lệnh huynh” Hàn Phi Quang vội chạy nhanh đến chổ Đế Thiên An, khóc lóc thảm thiết kêu lấy.

“ Đây…!” Ân Tích Ngưu, Quái Cái giật mình khi thấy đôi đồng tử yêu dị của Đế Thiên An thay đổi thành một đôi trắng toát không có đồng tử, tựa như bị mù.

“Buông bỏ chống cự” Đế Thiên An vận lên Bạch Nhãn quan sát cơ thể Hàn Phi Quang, quả nhiên dưới trắng đen sắc thái hắn lại thấy được một đám sâu nhỏ bé tí ở trong người kẻ này.

Hàn Phi Quang nghe lập tức làm theo, trong giây lát gương mặt hắn xuất đầy mồ hôi, có chút trắng bệch, sau đó mở miệng la lên : “ đau quá, a đau quá, đừng đốt, mau lấy nó ra...”

“ Bành!” Đế Thiên An trực tiếp cho hắn một quyền lên đầu đánh cho hôn mê bất tỉnh, bực bội nói : “ lúc nào cũng đợi phải đánh mới im lặng được!!”

Đánh xong tiếp tục khống chế tâm hỏa của Hằng Cổ Xích, Vẫn Lạc Tâm Viêm, Tịnh Liên Yêu Hỏa thiêu đốt đám sâu độc này. Do Dị Hỏa của hắn không mạnh cho nên tâm hỏa cũng không mạnh mẽ là nhiều, song đối phó với đám sâu độc này lại dư sức.

Dưới sự khống chế của hắn từng con từng con sâu độc bị đốt cháy không còn lại chút gì, cho đến khi làm xong hắn đem tâm hỏa lấy ra khỏi người Hàn Phi Quang dung nhập vào cơ thể mình.

Đế Thiên An cười nói : “ Số ngươi đúng là phúc ba đời mới gặp được ta. Ta xem người là bạn, ngươi lại muốn giành Hoa Liên cùng ta. Biết rõ cách biệc mà vẫn gan lỳ, ta có nên gạo nấu thành cơm trước cho ngươi từ bỏ…”

“ Bành!” Đàm Hoa Liên mặt đỏ bừng đột nhiên cho Đế Thiên An một quyền cắt ngang lời hắn đi, thẹn quá thành giận : “ anh lại ăn nói gì thế hả?”

Ân Tích Ngưu một bên quan sát khẽ lắc đầu, ban đầu hắn muốn tách Hoa Liên ra khỏi cái tên trăng hoa này. Nhưng trải qua kinh biến ở núi Trường Bạch, hắn biết mình ngăn không được cũng không còn lý do để ngăn. Có lẽ chỉ ở bên cạnh nam nhân này Hoa Liên mới được an toàn.

“ Cậu ấy thế nào rồi?” Ân Tích Ngưu dò hỏi

Tiểu Hương một bộ tự tin nói : “ ca đã ra tay, tất nhiên sẽ thành công rồi. Huyền Âm Cổ Độc thì có là gì chứ”

“ Thật ư?” Bạch Lợi Sư Hữu bất ngờ hỏi, mày ngưng lại nhớ về hỏa diễm sặc sở bay ra từ người Đế Thiên An : “ vừa rồi hỏa diễm bay ra từ người Phi Quang là…”

Đế Thiên An lại lừa gạt : “ đôi mắt của ta khi vận công có thể nhìn xuyên qua huyệt đạo kinh mạch, kết hợp với Xích Diễm Thần Công của ta liền đem tâm hỏa đốt chết đám sâu độc này.”

“ Quả là phi phàm, anh hùng xuất thiếu niên, tài năng của công tử khiến cho Bạch mỗ bội phục” Bạch Lợi Sư Hữu nghe xong khen lấy, trong lòng đối với võ công của y rung động không thôi, người nam nhân này cho hắn thấy được một cái thân ảnh mà hắn từng gặp thời trẻ, một cái để cho hắn khuất phục phải sống lang thang nhiều năm nay.

Đế Thiên An không có để ý lời hắn tán thưởng, ngược lại nói :“ Theo ta biết ông từng bại bởi Thiên Mã Tướng Quân và mất cả môn phái. Lấy ông võ công lẫn nhãn lực có thể nhìn ra được Hàn Phi Quang trong người có Thiên Mã Thần Công, cũng đoán ra được y là đệ tử của kẻ thù xưa, ta có phần hiếu kỳ đấy?”

“Đệ tử Thiên Mã Tướng Quân” Lời của Đế Thiên An vừa dứt, Ân Tích Ngưu cùng Mai Du Tần nghe mà kinh hô, hai người làm ra bất đồng phản ứng.

Ân Tích Ngưu chỉ thất thố trong giây lát sau đó bình lặng nhìn Hàn Phi Quang hôn mê bên dưới. Mà Mai Du Tần đã rút cung cài tên tụ khí, chực chờ nhắm bắn.

“ Du Tần, buông tên xuống. Chính Tà cũng có người này người kia. Hôm nay nàng còn chưa thấy đủ ư? Những kẻ được xem là Chính phái cũng phản bội trở ngược mủi đao lại chủ nhân của mình đấy thôi. ” Đế Thiên An nhẹ nhàng khuyên bảo Mai Du Tần : “ nàng tiếp xúc với cái tên đần này tuy ít, nhưng mà tính cách của hắn nàng cũng biết. Nhìn hắn giống như phường đại gian đại ác lắm sao?”

Mai Du Tần nghe xong trầm mặc một lúc, nghĩ ngợi rồi đem cung thu lại.

“ Tuy là đệ tử Thiên Mã Tướng Quân, nhưng hắn trước nay chưa từng làm ác gì cả, cùng lắm chỉ là trêu chọc nữ nhi cùng trấn lột mấy đám sơn tặc thôi” Đàm Hoa Liên vội bào chữa cho Hàn Phi Quang.

Tiểu Hương chen vào : “ Và cả giành đồ ăn của ta nữa”

“ Ánh mắt hội gạt người, tai nghe chưa hẳn đã đúng. Chỉ có trí tuệ mới là chân thật. Du Tần chỉ có trí tuệ mới giúp cho nàng phán đoán, nhìn nhận được sự việc đâu là đúng đâu là sai. Quan sát, học hỏi tiếp thu kiến thức sẽ giúp nàng rất nhiều. Bản thân nàng phụ thuộc vào Huyền Vũ Phá Thiên Cung quá, cho nên rất nhiều chuyện nàng không rõ”

Ân Tích Ngưu đám người nghe yên lặng suy nghĩ, trong đầu niệm lại lời nói : “ Ánh mắt hội gạt người, tai nghe chưa hẳn đã đúng. Chỉ có trí tuệ mới là chân thật.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK