Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phù Dung lợi dụng Hàn Phi Quang để đối phó cung chủ Đoàn Ngâu Hiến, nhưng mà nàng không nghĩ đến kế hoạch của mình rất nhanh bị phá sản. Mà kẻ hủy đi lại chính là do chính bản thân mình.

Thương tâm là giả, cho nên xoay người chạy nàng muốn tận dụng thời cơ mà để tên ngốc Hàn Phi Quang lọt hố, thay bản thân chặn chút thời gian. Song Phù Dung không nghĩ đến lại có hai cái thân ảnh chậm rãi đi đến vị trí mà nàng vừa rời đi.

Một kẻ nhìn giống thư sinh, anh tuấn nho nhã, một tay trường kiếm cầm nhìn qua khí độ bất phàm. Kẻ còn lại chỉ hơn không kém, tuấn lãng vô cùng đáng nói là ngoại hình bắt mắt hấp dẫn nữ tử.

Tóc xanh lục như lửa, nhãn đồng kỳ dị. Khí chất lại bất phàm khó mà diễn tả thành lời, môi nhếch nhẹ một bên khiến cho Phù Dung phương tâm xao động. Nhìn một cái nàng thất thố rồi trầm mê vào trong, để rồi quên mất mình ý định chạy đi.

“Người ta cũng gọi ngươi một tiếng phu quân. Không sợ nguy hiểm lấy bí tịch của Bắc Hải Băng Cung, nữ nhân vì tình như vậy thiên hạ khó được. Không nghĩ đến ngươi lại như vậy đấy, dám làm không nhận, còn đáng làm nam nhi không?” Đế Thiên An từ xa đã nghe được một phần câu chuyện, cười nói.

“ Lệnh huynh! Lệnh huynh cứu ta! Ta bị oan” Hàn Phi Quang cầu cứu, lắc đầu lia lìa muốn cởi bỏ tội danh của mình.

“ Tên Sở Khanh mặt trơ trán bong kia.! Ngươi cả gan dám lợi dụng con gái ta ư?” Đoàn Ngâu Hiến nghe mà càng khí càng nộ, một tay nắm tóc dài giật tụ quyền chuẩn bị đánh.

Hàn Phi Quang ôm đầu, có khổ mà không biết kêu ai : “ ấy! xin nghe nói đã! Ơ! Cố ấy là con gái ông ư?”

Mà lúc này Phù Dung cũng bị thanh âm ồn ào kia kéo lại, gò má có chút ửng hồng nhìn về cái nam nhân bắt mắt kia, xuân tâm dập dờn.

“ Hàn Phi Quang tuy có chút đốn mạt, nhưng mà hắn háo sắc như mạng. Nói đi trộm bí tịch của người khác còn nghe được, có hiểu lầm gì không?” Đàm Hoa Liên nghi hoặc cất lời hỏi.

“Vì cô nương này chính miệng thừa nhận. Hàn Phi Quang ngày thường cũng háo sắc mưu đồ làm bậy không ít. Cô nương này chính miệng thừa nhận đây, phu quân một chữ này không phải tùy tiện loạn kêu. Đối lại là Hoa Liên có dám nói cho một nam nhân khác nghe không?” Đế Thiên An cười nói.

“ Ta… ta mới không!!” Đàm Hoa Liên xấu hổ trực tiếp chối.

Mà một bên Phù Dung như vác đá đập chân mình, nàng không nghĩ đến mấy lời của nàng dung để lừa dối cha mình lại để cho vị tuấn lãng soái ca kia hiểu lầm, gấp gáp : “ công tử… cái kia... thật ra là…”

Đế Thiên An làm sao không nhìn ra mánh khóe của cô nương này chứ, Hàn Phi Quang tính cách hắn cũng đã hiểu sơ, nói hắn trộm bí tịch cho gái hắn còn tin được, nói : “ xinh đẹp như vậy cô nương lại bị Hàn Phi Quang làm hư, đúng là tiếc thay. Phải chi ta sớm một bước hái hoa là được rồi, tiện nghi tên này”

Phù Dung mặt đỏ lên dữ dội, cúi đầu ngượng ngùng : “ công tử, thật ra là hiểu lầm, Phù Dung mấy lời đó là giả, chỉ là gạt cha ta thôi”

“ Đấy! ông nghe chưa hả” Hàn Phi Quang chỉ chờ có đó, cao giọng mà rống lên.

“ Nghe rồi” Đoàn Ngâu Hiến cho hắn một đập, trực tiếp táng hắn sập mặt, sau đó trừng đứa con gái mình, nói : “ con quá lắm rồi, lần này phải theo cha về”

“ Công tử, thiếp là Phù Dung, người không được quên đó” Phù Dung còn chưa đợi cha mình nói hết, lập tức xoay người chạy, còn không quên nói cho vị anh tuấn nam sinh kia tên mình.

Nàng không thể không chạy à, nếu bị cha mình bắt mười phần là bị đem về Bắc Hải Băng Cung, khi đó làm gì còn cơ hội gặp đại soái ca kia nữa. Cho nên bằng mọi giá cũng không để cha mình bắt được.

Đoàn Ngâu Hiến không để ý mấy người còn lại, đuổi theo con gái, quyết không để nó chạy thoát.

“ Đã nhớ!” Đế Thiên An cao giọng đáp, sau đó cứ thế mà bước đi về trước.

“ Đáng đời” Đàm Hoa Liên nhìn Hàn Phi Quang ăn khổ mắng một câu.

Hàn Phi Quang khóc không ra nước mắt, sau một hồi phủi lấy bụi đất vội vả bám theo sau hai người.

Tưởng chừng mọi việc đã dừng lại sẽ không còn chuyện phát sinh gì thêm nữa. Nhưng không mọi việc còn chưa có dừng lại, theo Bắc Hải Băng Cung phụ tử rời đi, Đế Thiên An ba người di chuyển trở về thành trấn, trên đường gặp phải một nhóm người với quân số không hề ít.

“ Sao nhiều thế này!” Hàn Phi Quang thấy gần trăm người mang theo đao kiếm hùng hổ đi đến, còn cả không ít rắn độc bò trường trong các thân cây mà kinh sợ, nhưng sau đó con mắt sáng lên khi thấy dẫn đầu một cái mỹ nữ.

“ Đám người này” Đàm Hoa Liên ngưng trọng nhìn, song không có dừng lại cước bộ tiếp tục bước đi.

“ Bọn nhóc con mau tránh đường”

“ Dám cản đường Nữ Chúa Phủ Liêu Sơn chúng ta”

“ Không muốn chết mau tránh ra ngay”

“ Oắt con! Cút ra”

Khoảng cách lại gần, đám lâu la lập tức ồn ào lên khi thấy ba cái thân ảnh tiếp tục di chuyển, không có dấu hiệu nhường đường cho nhóm người bọn họ, thành ra mấy kẻ tính khí táo bạo liền nói.

“ Liêu Sơn Phủ” Đàm Hoa Liên mặt trầm xuống, nàng xuất thân danh môn cho nên rõ ràng Liêu Sơn Phủ là môn phái thuộc Tà phái.

Liêu Sơn Phủ dẫn động toàn bộ thế lực đi đến nơi này chính là vì Kim Sơn Độc Nhãn, từ khi y phản ra đã bị truy nã 10 năm. Đầu lên đến 100 cây vàng lớn, hôm nay đại lượng nhân mã đến đây chính là theo lệnh Nữ Chủ của Liêu Sơn Phủ.

Hành tung của Kim Sơn Độc Nhãn khó mà phát hiện, Phủ Liêu Sơn có thể tìm ra được hết thảy là vì kẻ đứng sau thuê lấy Kim Sơn Độc Nhãn. Môn chủ của Tống Võ Môn biết Kim Sơn Độc Nhãn chịu Liêu Sơn Phủ truy nã, cho nên bí mật lén tìm đến và còn cung cấp tình báo cho môn phái này.

Mục đích không gì hơn chính là mượn đao giết người. Muốn để Liêu Sơn Phủ thay hắn giải quyết mối họa kia. Bởi theo hắn tính toán, đứng trước món bảo vật Phục Ma Hoa Linh Kiếm có thể Kim Sơn Độc Nhãn sẽ không tuân theo ước định.

Đế Thiên An không một chút để ý nào, bỏ mặt ngoài tai cứ tiếp tục di chuyển đến trước.

“Tên nhãi ranh này muốn chết” nóng nảy một tên đại hán đi trước trên tay một thanh đại đao không nhịn được một đao chém đến.

“ Muốn chết!” Đế Thiên An lạnh giọng, nghiêng người né đao kia, sau đó nhẹ nhàng vung đao lên cắt qua yết hầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK