Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại qua đi, thoáng chốc chiều tà đã buông xuống.

Thiên Thượng Nhân Gian, ba tầng đại lâu cao lớn xây dựng trên hồ nước nhỏ.

“ Thế nào! Thế nào?”

Nhìn hớn hở nữ hài gương mặt, tràn đầy mong chờ trong to tròn con mắt, Đế Thiên An nhịn lại dị dạng mùi vị trong khoang miệng, đem chén ngọc đặt xuống, tươi cười : “ vị có lạ một chút, Ấu Ấu đây là đồ uống gì?”

Ấu Ấu nữ hài nghe được con mắt sáng lên, một bộ kiêu ngạo nói : “ là Ấu Ấu nghĩ ra đấy, thế nào lợi hại không?”

“ Ukm!” Đế Thiên An không nở bóc trần tiểu cô nương nhiệt tình.

Tiểu cô nương nghe được càng vui sướng.

“ Thật dễ uống sao?” Mật Mật bản tính háu ăn lại nổi dậy : “ Mật Mật cũng muốn uống!”

“ Thật hay giả chứ! Ấu Ấu trước giờ chỉ toàn làm mấy đồ kỳ quái!” trưởng nam Hỏa Lân đưa mắt nhìn về nữ hài trước cha mình, có phần nghi ngờ về thứ đồ uống kia.

Nhất Nam tiếp lời huynh đệ mình :“ Nhưng phụ vương biểu hiện cũng không quái lạ nha! Chả lẽ thật nghĩ ra đồ uống được rồi!”

“ Nhất định là phụ vương nói mát cho Ấu Ấu! Chỉ bằng ấy mà có thể tìm được ư? Ta mới không tin đâu!” Long Vũ nhỏ giọng nói, đối với Ấu Ấu đồ uống nàng là chân thật không tin cậy chút nào.

“ Nhưng mà lở như là thật sao? Ấu Ấu cũng rất lợi hại” Diễm Phượng tuổi so với Ấu Ấu chỉ lớn một tuổi hơn, quan hệ với Ấu Ấu lại không cạn chút nào, mở miệng giữ gìn.

Bách Việt hoàng đế rất có hùng tài vĩ lược, năm tuổi vang danh thánh hiền chín tuổi tự lĩnh đất phong, từ thiếu niên đăng cơ đến nay, nội tu chính lý, bên ngoài trừ Hàn đuổi Sở
đế quốc chi danh uy chấn trung nguyên.

Hoàng đế văn thao võ lược kiêu dũng đa tài, chư vị tôn thất tử đệ tự nhiên không cam lòng hạ xuống sau lưng, vì nhận được hoàng đế niềm vui, thế là người người tranh nhau bắt chước, liền hoàng tử công chúa cũng không ngoại lệ.

“ Thật là nghĩ ra được ư?” Mộng Dao nghi hoặc nhìn, sau đó đem tay nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó trực tiếp phun ra ngoài, chán ghét nói : “ khó uống như vậy, mùi vị gì thế này hả?”

“ Ha ha ha ha!” Đế Thiên An cười lớn một tràng, hắn chính là chờ cô muội muội mình nhảy xuống hố.

“ Quả nhiên là khó uống! thiệt thòi ta còn tưởng thật” mấy đứa trẻ bên cạnh lại ríu rít nói

Mộng Dao bị khí, định mở miệng mắng một cái lại thấy Ấu Ấu con mắt liền đỏ lên như muốn khóc, đè nén một chút tâm tình lại : “ khục khục! Ấu Ấu! mùi vị có chút khó uống thôi, cô cô không có ý khác!!”

“ Cô cô xấu xa! Ấu Ấu ghét người! Cả người nữa” Ấu Ấu trừng con mắt to, quật cường nhìn về Mộng Dao cùng Đế Thiên An.

“ Khụ khụ!” Đế Thiên An ho khan, cúi người gần Ấu Ấu đem tay xoa nhẹ đầu nàng, chững chạc đàng hoàng nói : “ Lời thật lòng thường rất khó nghe! Giống như thuốc đắng mà Ấu Ấu hay uống bị đau vậy. Đồ uống này thật có chút khó uống, nhưng mà Thập thúc tin tưởng sau này Ấu Ấu có thể nghĩ ra được một thứ đồ uống tuyệt vời.”

“ Hừ! Thập thúc là tên lừa gạt xấu xa” Ấu Ấu bĩu môi, quay đầu qua một bên còn đem chân nhỏ đá một cái vào chân Đế Thiên An, tỏ vẻ bất mãn.

“ Ấu Ấu! không được vô lễ!” Một cái thành thục phong vận nữ nhân, mặc cẩm bào hoa quý nhìn Ấu Ấu làm ra hành động bất kính kia, trực tiếp từ bàn nhỏ đứng dậy lớn tiếng răn dạy hài tử, sau đó khẽ khom người : “ là thần thiếp dạy con…”

“ Được rồi!” Đế Thiên An cắt ngang lời : “ đều là người một nhà để ý gì chứ, ta thấy Ấu Ấu còn so với mấy đứa nghịch ngợm nhà ta còn hiền chán. Đúng rồi, ta có nghe Trường Hầu Công đổ bệnh mấy ngày trước thì phải. Ta nhớ được bệnh tình đệ ấy đã đở hơn rồi mà, tái phát ư?”

Mộng Dao không phải là Bách Việt hoàng thất duy nhất được Đế Thiên An đem đến đô thành lánh nạn. Có không ít hậu duệ công tử vương tôn nhỏ tuổi được dời đi, cẩm bào hoa quý nữ tử phía trước là một trong những người đó.

Thiên Minh Quân là Việt vương Minh Hầu tứ đệ, dưới gối có đến mười tám cái nhi tử, Mị Thu tuy xuất thân vương thất hậu duệ nhưng địa vị trong phủ cực thấp. Bởi nàng mẫu thân là một cái tỳ nữ, nàng sinh ra là do một lần Thiên Minh Quân quá chén.

Vì mẫu thân xuất thân tỳ nữ không chịu sủng ái, cho nên khi Đế Thiên An cho người phát thiệp mời trở về đô thành. Mị Thu được Thiên Minh Công đưa đến Thiên Hạ Vô Song Thành cùng nữ tử trong phủ.

Không nghĩ đến nhờ có đó mà Mị Thu thoát được một hồi gió tanh mưa máu. Nhiều năm qua thuận lợi tại đô thành sống an bình, hơn nữa còn thuận lợi có được một cái hôn nhân theo ý muốn của mình, không phải trở thành vật hy sinh vì lợi ích của hoàng thất.

“ Đều không phải là cái nghịch nữ này làm ra. Phu quân cháng váng đầu ăn lấy đồ ăn mới…” lời lấp lửng, Mị Thu còn chưa nói hết nhưng người ở trong sảnh lâu cũng đã rõ nguyên do cả.

“ Hừ!” Ấu Ấu ủy khuất hừ nhỏ một tiếng, con mắt đỏ hơn tựa như sắp khóc

Mộng Dao nghe vậy cười khúc khích : “ muội nghe nói Trường Hầu ca từng đi theo Vô Song Quỷ luyện tập, hắn đao thương khó nhập vậy mà bị Ấu Ấu thức ăn ngả bệnh, đúng là lợi hại”

“ Hừ! thối cô cô” Ấu Ấu nghe được vừa khí vừa xấu hổ, quả đấm nhỏ nắm chặt trừng con mắt thị uy với Mộng Dao.

“ Mị tỷ, tốt nhất là đem cái đứa tai họa này cấm túc đi! Đem mấy cái đồ loạn thất bát tao kia ném. Không sau này phủ đệ khó mà yên ổn được” Mộng Dao nhìn cháu gái trừng mình, nhìn sang thân thích đổ dầu vào lửa.

“ Thập thúc! Thối cô cô khi dễ ta! Mẫu phi không thương ta! Hức hức” Ấu Ấu ủy khuất tiến đến chổ Đế Thiên An, tay nhỏ nắm lấy y phục hắn rưng rưng nước mắt : “ Thập thúc, đem cô cô cấm túc đi! Cánh đồng phía nam bị cháy là do cô cô làm đó! Cô cô còn bí mật giả dạng đi đá bóng trong thành,còn đào một cái đường hầm trong cung.”

“ Ấu Ấu!” Mộng Dao nghiến răng, hiện giờ tức giận vô cùng khi đứa cháu gái này bóc trần mình vết sẹo, thiên địa lương tâm nàng đối với mấy đứa cháu đều rất tốt, thường xuyên đem bọn chúng kéo đi chơi đùa à, không nghĩ đến có ngày bị đứa cháu mình hố.

“ Ta còn nghĩ Mộng Dao dạo này biến tính! Thì ra là vậy” Diễm Linh Cơ chậm rãi từ bên ngoài đi vào đại sảnh, từ xa đã nghe được bên trong trò chuyện, nhàn nhạt nói.

“ Ngựa quen đường cũ! Bách Việt Tam Tai....” Hồ Mỹ Nhân tiếp lời, ngữ khí chế nhạo một nửa liền dừng lại, gương mặt có chút cứng khi nhìn qua một bên Mị Thu.

“ Bách Việt Tam Tai!” Lâm Thủy Dao đi cùng, đối với danh hiệu vừa rồi tràn đầy hiếu kỳ, niệm lại một lần nữa.

Mị Thu gương mặt nhiễm lên một tầng ửng đỏ, quay mặt đi chổ khác.

“ Ca! muội muội thân yêu của ngươi bị khi dễ” Mộng Dao chống chế, hướng về Thập ca mình làm nũng.

“ Cái gì mà Bách Việt Tam Tai? là Bách Việt Tam Kiệt” ở phía sau nhóm người Lâm Thủy Dao, đi vào một cái phiêu dật tuấn lãng nam tử, cầm quạt xếp vỗ vỗ nhẹ, cất lời đính chính : “ Mỹ Nhân tỷ, những chuyện của bọn đệ nếu so với tỷ mà nói chỉ là múa riều qua mắt thợ mà thôi.”

“ Là Vân thúc!” Đám hài tử nhận ra thanh niên này.

“ Nữa năm không gặp, công phu miệng lưỡi của đệ cũng khá lên rồi nhỉ?” Diễm Linh Cơ tươi cười khen lấy một câu, sau đó quay sang tỷ muội mình hỏi han : “ Tú Nương! Lần trước tỷ có nói, tại Cối Kê có một quan viên đi chiêu hàng sơn tặc. Không những chiêu hàng không được, mà lại còn bị đánh trở thành sơn tặc phu quân, tỷ nói chuyện này có ly kỳ hay không?”

“ Khục khục khục” Kinh Vân không ngừng ho khan, gương mặt có phần lúng túng, mà đi theo hắn phía sau nữ tử mặt như say rượu một dạng nhanh đỏ.

Tú Nương tiếp lời : “ muội có nghe thuộc hạ nói, tên quan viên này cùng người ta tỷ đấu, kỹ nghệ không bằng mà bị bắt. Còn cho người ta làm nô bộc mấy ngày, giặt giũ nấu cơm, càng kỳ lạ là hắn lại trùng tên với Bách Việt Tam Kiệt, Kinh Vân!”

“ Vậy mà nói với ta! Một thân lên núi hàng phục sơn tặc. Thì ra đều là gạt người!” Nhất Nam nghe xong liền lớn tiếng

“ Đúng là khoác lác! Đã sớm nói thúc ấy không đáng tin cậy” Hỏa Lân tiếp lời

“ Cô cô nói! Vân thúc là cái đồ vô dụng! suốt ngày kéo chân sau quả không sai!” Long Vũ gét bỏ nói : “ cho nhà chúng ta mất mặt! thật xấu hổ”

“ Đúng!” Diễm Phượng như gà con mổ thóc gật đầu.

Trưởng công chúa Thiên Ngôn đầu nhỏ nhẹ gật, hiển nhiên đồng ý với tỷ đệ của mình, chậm nói : “ mất mặt”

“Là!” Ấu Ấu thêm vào trận doanh.

“ Phốc xuy!” Mộng Dao đã nhịn không được cười một tràng lấy, nhìn Kinh Vân xấu chuyện bị bóc trận đám cháu gét bỏ một bên, cười trên nổi đau kẻ khác.

“ Bọn nhóc con chỉ giỏi quậy phá! Biết cái gì chứ” Kinh Vân thẹn quá thành giận, hướng về đám nhóc con kia hung hăn trừng cùng lớn tiếng.

“ Quát cái gì quát! Có bản lĩnh hướng ta quát! Đi học công khóa đều so với hai muội muội ngươi kém. Võ công lại yếu, còn mắt cao hơn đầu khi dễ người trong thành cùng đám thương nhân ngoài nước. Bây giờ đụng phải cao thủ chịu thua thiệt, chạy về nhà cùng đám cháu hơn thua làm gì! Đúng là có tiền đồ à!” Đế Thiên An cũng tham dự vào việc hố tên này, thêm chút dầu vào lửa.

Kinh Vân gương mặt biến đổi trở nên thương tâm, lùi về sau hai bước : “ Thập ca! ngươi cũng khi dễ ta! Cả nhà các ngươi hợp lại khi dễ một mình ta! Có bản lĩnh chúng ta đơn đấu đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK