Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịt cốt-lết lập tức hiện ra,hiểu cách thức rồi, những người khác ngồi bên bàn cũng kêu món ăn từ cái đĩa trước mặt họ.

Đế Thiên An một tay nắm lấy eo Hermione đi đến ngồi trên bàn, hiển nhiên nàng và Daphne được tách nhau ra, Harry và Ginny thì cũng đã xuất hiện ở nơi này, ngồi bên cạnh Percy đang nghe hắn nói chuyện lấy.

Karkaroff nhe hết cỡ mấy cái răng vàng khè, nói:“Chà, cụ Dumbledore à, tất cả chúng ta đều cần bảo vệ lãnh thổ riêng tư của mình, đúng không nào? Chẳng phải chúng ta có bổn phận canh giữ một cách đố kỵ những lâu đài tri thức được giao phó cho chúng ta đó sao? Chẳng phải chúng ta có quyền tự hào là chỉ có chúng ta là biết được cái bí mật của trường mình, và có quyền bảo vệ những bí mật đó sao?”

Dumbledore nói một cách thân thiện:“Ôi, tôi chẳng bao giờ mơ đến việc biết hết những bí mật của Hogwarts, ông Igor à. Thí dụ như trong buổi sáng nay, tôi đi vô nhà tắm nhưng lại quẹo nhầm hướng, và nhận thấy mình lạc vô một căn phòng cân xứng một cách xin xắn mà trước đây tôi chưa từng biết đến, căn phòng ấy chứa một bộ sưu tập những cái bô thiệt là vĩ đại.

Khi tôi trở lại để xem xét kỹ hơn thì tôi phát hiện ra căn phòng đó đã biến mẩt rồi. Nhưng tôi vẫn để mắt tìm kiếm nó. Có lẽ cách duy nhất đến được căn phòng đó là vào lúc năm giờ ba mươi sáng. Hoặc có thể chỉ đến được nơi đó khi trăng khuyết một phần tư… Hoặc khi người tìm kiếm đang cực kỳ mắc tiểu.”

Harry sặc vô trong đĩa goulash của nó, Percy cau mày, nhưng Harry có thể thề là cụ Dumbledore đã nháy mắt với nó một cái rất tinh vi.

Pecy ánh mắt nhìn sang Hermione lẫn Đế Thiên An gần đó, mày cau lên nhìn Hermione có phần chán ghét, nhỏ giọng nói : “ Hary em nên giữ khoảng cách...”

Đột nhiên bầu không khí trở nên im lặng, Percy nuốt một ngụm nước bọt gương mặt cứng ngắc nhìn Đế Thiên An, miệng có phần rỉ ra máu tươi gò má có phần ửng hồng lấy.

Mà Đế Thiên An từ không gian lấy ra một chung rượu nhấm nháp uống lấy, một bộ không có chuyện gì cả.

Karkaroff và bà Maxim lẫn các dũng sĩ còn lại đều nhìn về màn này, đều không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên thấy Percy đang ăn đột nhiên một tay vươn ra tát lấy miệng mình, để cho máu tươi chảy ra.

“ Ực” Percy nuốt một ngụm nước bọt nhìn về thân ảnh nam tử đang ngồi bên cạnh Hermione kia.

Vừa rồi hắn còn định nói Harry cách xa Hermione một chút, hiển nhiên những bài báo của Rita về Hermione hắn một mực tin lấy.

Nhưng mà đối mặt với vị giáo sư phía trước này hắn cũng không có dũng khí, mặc dù chưa thấy đối phương ra tay nhưng hai năm học ngắn ngủi để cho hắn biết đối phương cường đại đến cở nào.

“ Vò rượu này là ta nhưỡng, em uống đi, rất tốt với em” Đế Thiên An từ trong không gian lấy ra một vò rượu cùng đỏ như hỏa diễm rực cháy chung rượu, mùi hương nồng nàn vươn vấn ra ngoài khi vò rượu mở ra, sương khói lan tỏa ra xung quanh.

“ Ân” Hermione gật đầu, nàng mặc dù biết Percy là Đế Thiên An làm ra đấy, mặc dù không biết nguyên nhân gì nhưng hắn có cớ sự, mặt phiếm hồng nhìn đám người nhìn mình đem chung rượu nồng nàn hương rượu uống lấy.

Đối với ánh mắt của đám người hắn cũng không quan tâm nhiều, chủ yếu là bồi 3 nữ nói chuyện, nhất là Daphne mặt nàng đỏ hồng hồng thân thể có chút run rẩy nhẹ nhẹ lên.

Karkaroff nuốt một ngụm nước miếng thèm thuồng nhìn về ba nữ dũng sĩ bên cạnh Đế Thiên An, mới đầu hắn cũng thấy sự xuất hiện của ba người cho dọa sợ lên, sau đó từ Dumbledore biết được là một phép thuật : “ Dumbledore rượu gì vậy, ở Hogwarts còn có rượu như vậy, không biết tôi có may mắn được thưởng thức không?”

Dumbledore cười nói : “ Đó là rượu của Noah giáo sư nhưỡng, thật xấu hổ chuyện này phải hỏi ý kiến của Noah giáo sư rồi?”

Đế Thiên An gõ lên những chiếc dĩa đem những thức ăn trên bàn thay thế, những thức ăn của gia tinh đổi thành thức ăn do hắn nấu lên, mà chỉ có ba nữ dũng sĩ bạn nhảy của hắn mà thôi, nhìn đám người lạnh nhạt nói : “ Không ăn phần các ngươi, nhìn chúng ta làm gì?”

Đám người bị hắn nói cũng lập tức dời mắt đi, riêng Percy cũng trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, đám người còn lại chỉ có thể nhịn trong lòng hâm mộ nhìn ba nữ ăn lấy thưởng thức mỹ vị rượu ngon.

Sau khi đồ ăn thức uống đã được thưởng thức xong và rồi với một cái vẫy đũa phép,tất cả những cái bàn bay lui về dọc theo các bức tường, chừa lại sàn đại sảnh đường trống trải, và rồi cụ phù phép cho hóa ra một cái sân khấu được nâng cao lên ở sát bức tường phía bên phải của đại sảnh.

Trên sân khấu xuất hiện một bộ trống, nhiều cây đàn ghi-ta, một cây sáo, một cây đại hồ cầm, và một số kèn túi.

Ban nhạc Quái Tỷ Muội đang kéo cả đoàn đi lên sân khấu giữa tiếng vỗ tay chào đón nống nhiệt vang dội; các Quái Tỷ Muội đều tóc tai bờm xờm và mặc toàn những tấm áo chùng đen được xé cho te tua một cách nghệ thuật.

Họ cầm nhạc cụ lên, các lồng đèn thắp trên các bàn từ đầu bữa tiệc đến giờ bỗng nhiên tắt ngóm, và các quán quân khác cùng bạn nhảy của họ đều đứng lên.

« Đi thôi, chúng ta phải mở đầu đêm dạ vũ đây » Đế Thiên An lên tiếng nhìn về Hermione, sau đó một tay đưa ra đợi cho Hermione đặt tay nhỏ mình lên thì nắm lấy tay nàng dắt đi đến trung tâm khán đài.

Daphne cũng tương tự như vậy, mặt hồng hồng bước đi theo sau hắn, còn về phần Feur thì cá tính hơn rất nhiều chủ động đem tay hắn dắt đi ra khán đài.

«Thoải mái một điểm, cứ nghĩ bình thường là được rồi Daphne » Đế Thiên An nhìn nàng lên tiếng đem tay nắm lấy eo nàng sau đó bắt đầu di chuyển vũ đạo.

« Hừ » Hermione nhìn thấy cảnh này có chút giận dỗi đi, nhưng sau đó cũng nhanh chóng hòa mình vào vũ hội.

Đám dũng sỉ bên cạnh nhìn về 3 cặp đôi mà có chút hâm mộ lẫn ghen tỵ lấy, nhất là một cặp mắt từ Durmstrang - Vitor Krum khi nhìn về Đế Thiên An khiêu vũ với Hermione làm cho hắn gen ăn tức ở, nhất là khi một mình hắn có thể cùng ba vị nữ sinh, càng hận chết lại là ba vị nử dũng sỉ xinh đẹp nhất khiêu vũ.

Theo thời gian trôi qua đám đông trong đại sảnh càng ngày càng ít, khi mà rất nhiều đôi bạn nhảy rời khỏi đại sảnh ra ngoài hẹn họ.

Đồng dạng Đế Thiên An cũng vậy, thân ảnh một phân thân đi vòng quanh sàn nhảy, và chuồn ra ngoài tiền sảnh.

Cửa trước vẫn còn mở và ánh sáng thần tiên chấp chới trong khu vườn hồng vẫn nhấp nháy, lấp lánh, đi xuống những bậc thềm của tòa lâu đài và những bụi cây, những lối đi quanh co được trang hoàng lộng lẫy, và những tượng đá to lớn uy nghi. Rải rác đó đây, học trò ngồi trên những băng ghế chạm trổ.

Một nơi kín kẻ ở nơi này, Karkaroff gương mặt lo lắng và cố ghìm nén, như thể cố tình không để cho ai nghe lọt tai:“Anh Severnus à, anh không thể giả vờ như chuyện này không hề xảy ra. Nó đã trở nên ngày càng rõ ràng hơn sau mấy tháng ròng. Tôi đang thực sự lo lắng, tôi không thể chối bỏ rằng…”

Đáp lại Snape cộc lốc: “Vậy thì bỏ trốn. Cứ bỏ chạy, tôi sẽ kiếm cớ dùm cho ông. Nhưng còn tôi thì tôi vẫn ở lại Hogwarts.”

Snape và Karkaroff đi vòng qua một góc vườn, Snape đang cầm cây đũa phép giơ lên để vẹt những bụi hồng ra, vẻ mặt của ổng cáu kỉnh chưa từng thấy.

Một cô bé chạy ngang qua mặt thầy, thầy bèn quát:“Trò Fawcett! Trừ nhà Ravenclaw mười điểm!”

Một thằng bé chạy đuổi theo sau cô bé vừa trờ tới, cũng lãnh đủ:“và trừ mười điểm nhà Hufflepuff cho Stebbins!”

Vừa lúc đó thấy Harry và Ron đang đi trên lối mòn trước mặt thầy, hỏi luôn:“Còn hai trò đang làm gì đó?”

Harry thấy ông Karkaroff có vẻ hơi bối rối khi thấy hai đứa nó đứng đó. Ông đưa tay bồn chồn vuốt chùm râu dê, và ông bắt đầu xoắn râu quanh ngón tay của ông.

Ron đáp gọn:“Chúng con đi dạo. Như vậy có phạm nội qui không ạ?”

Thầy Snape gầm gừ:“Vậy thì cứ tiếp tục đi dạo!”

Thầy gạt tụi nó ra, bước qua mặt chúng, tấm áo trùm dài màu đen của thầy cuộn sóng phía sau lưng. Ông Karkaroff vội vã bước theo sau thầy Snape. Harry và Ron tiếp tục đi xuống con đường nhỏ.

Ron lẩm bẩm:“cái gì mà khiến cho lão Karkaroff lo lắng dữ vậy?”

Harry cũng chậm rãi thắc mắc:“Và từ bao giờ mà hai người đó trở thành bạn bè mày tao chí tớ thế nhỉ?”

Cách xa hai người một đoạn thân ảnh Đế Thiên An bị Fleur lôi kéo đã đi tới một con tuần lộc đá bự chần vần, nước phun bắn lên tung tóe trên tượng đá thành một vòi phun nước cao ngất.

Đế Thiên An nhìn thấy có hai bóng người khổng lồ ngồi trên băng ghế đá ngắm nước phun dưới ánh trăng, sau đó lại nhìn Fleur, đem eo nàng bắt lấy đi đến một bụi hoa gần đó, mặt Fleur có chút đỏ lên run nhẹ thân thể không có phản đối để hắn thân mật.

“Giây phút mà anh nhìn thấy em, anh đã biết…”

Harry và Ron sượng trân gần đó khi đi đến nghe được, vốn Harry còn tiếc nuối với Ginny nhưng mà Ron không hiểu phong tình đi đến phá đám em gái mình, mà Harry cũng thấy tội cho Ron cho nên đáp ứng rời đi.

Không biết tại sao nhưng tụi nó cảm thấy đây không thuộc vào loại chuyện mà tụi nó nên xía vô.

Bà Maxime nói, giọng hơi rè:“Anh biết gì hả anh, Hagrid.”

Lão Hagrid:“Anh biết… biết là em cũng giống anh… tại ba hay tại má em vậy?”

“Em… không hiểu anh nói gì, anh Hagrid à…”

Lão Hagrid lặng lẽ nói:“Anh thì tại má anh. Bà là một trong những người cuối cùng thuộc chủng ấy ở nước Anh. Dĩ nhiên anh không nhớ rõ bà lắm… Em biết không, bà bỏ đi… khi anh mới lên ba. Bà không thuộc loại người thực sự giàu tình mẫu tử… Ờ… cái đó không có trong bản chất của họ, phải không? Không biết chuyện gì đã xảy ra cho bà ấy… anh chỉ biết là bà có thể đã chết…

Ba anh đã tan nát cõi lòng khi má anh bỏ đi. Ba anh thuộc loại người quê kệch nhỏ con. Hồi anh lên sáu, anh đã có thể nhấc bổng ba anh, đặt ông lên đầu tủ nếu ông làm anh giận. Anh hay làm ổng cười đã đời…”

Giọng trầm lắng của lão Hagrid chợt òa vỡ. Bà Maxime lắng nghe, bất động, mắt đăm đăm nhìn vòi phun nước óng ánh sắc bạc.

“Ba nuôi anh lớn… nhưng rồi ba chết, dĩ nhiên, chỉ sau khi anh bắt đầu đi học. Rồi từ đó anh lủi thủi một mình tự lo thân. Cụ Dumbledore giúp đỡ anh nhiều lắm. Rất tử tế với anh, cụ ấy…”

Lão Hagrid rút ra một cái khăn tay to bằng lụa lốm đốm và hỉ mũi rột rẹt :“Vậy đó… dù sao… đủ về phần anh rồi đó. Còn em thì sao? Em giống bên ba hay bên má?”

Nhưng bà Maxime bỗng nhiên đứng dậy. Bà nói:“Trời trở lạnh rồi.”

Nhưng cho dù thời tiết có trở chứng thế nào thì cũng chẳng có đâu mà lạnh đột ngột như giọng nói của bà:“Tôi nghĩ là tôi phải đi đây.”

Lão Hagrid ngây ra:“Hả? Đừng, đừng đi! Anh… chưa từng… chưa từng gặp một người nào khác trước đây.”

Giọng của bà Maxime vẫn lạnh như băng:“Cụ thễ là một người gì khác?”

Lão Hagrid nói:“Dĩ nhiên là một người lai khổng lồ!”

Bà Maxime rít lên the thé:“Sao anh dám nói thế hả.Tôi chưa bao giờ bị xúc phạm đến thế trong đời tôi! Người lai khổng lồ hả? Tôi ấy hã?Tôi… chỉ có xương hơi to mà thôi!”

Bà đùng đùng bỏ đi, từng bầy tiên nữ đủ màu sắc bay lên không trung khi bà giận dữ vẹt những lùm cây đi ngang qua chúng.

Lão Hagrid vẫn còn ngồi trơ trên băng ghế, đăm đăm ngó theo bà Maxime.

Trời quá tối nên không thể nhìn thấy được vẻ mặt lão Hagrid ra sao. Rồi chừng một phút sau, lão đứng dậy và sai bước bỏ đi, không trở về tòa lâu đài, mà đi qua sân trường về phía căn chòi của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK