Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ một đêm Khinh Sương hiến thân qua đi, sinh hoạt của Thiên Trạch cũng không thay đổi bao nhiêu.

Cướp bóc vẫn như trước, có chăng mỗi lần gây án hắn chọn một cái chổ an toàn để lại Khinh Sương, sau khi gây án xong thì trở về mang nàng rời đi.

Mà Kinh Nghê vẫn ở bên cạnh Thiên Trạch kiên nhẫn không lộ một sơ hở, tình nồng ý mật tựa như một cái thiếp thất ở sau hổ trợ cho nam nhân mình.

Mãi cho đến 15 ngày sau ....

Ánh trăng yếu ớt từ trên cao chiếu xuống một cái vô danh sơn cốc.

Sơn cốc trong có một cái hồ nước, hồ nước bên bờ có một đôi nam nữ đốt lửa sưởi ấm.

Trong đêm tĩnh mịch lại có tiếng đàn ngân vang.

Đánh cầm chính là Kinh Nghê sát thủ.

Người nghe bên cạnh không ai khác là Thiên Trạch.

Kinh Nghê ngồi trước dựa vào lòng Thiên Trạch gãy đàn.

Nàng là một cái đỉnh cấp sát thủ, nhưng là nữ tử. So với nam nhân mà nói, trừ biết giết người ra nàng còn học từ chổ chức nhiều thứ khác, chẳng hạn như cầm nghệ cùng múa, nàng được tổ chức đào tạo rất bài bản, để một ngày có thể tiếp cận mục tiêu của mình một cách thuận lợi.

Tiếng cầm ưu mỹ nhu hòa hòa lẫn với mùi rượu thơm nồng lan tỏa, lá cây theo gió bay đi thỉnh thoảng vang lên xào xạc.

Cho đến đi tiếng cầm đã hết không gian mới an tĩnh lại.

“ Nghe một khúc cầm của Khinh Sương chút phiền muộn trong ngày cũng trôi đi” Thiên Trạch cười nói, lại lấy chén rượu uống dang dở đưa lên miệng của giai nhân trong lòng.

Khinh Sương đưa miệng uống lấy, nuốt lấy rượu ngon, mở miệng: “ thiếp chỉ có biết chút này trợ giúp cho chàng mà thôi”

“ Ai nói thế, nàng còn giúp ta một thứ khác đây” Thiên Trạch cúi đầu xuống bên tai nói.

Khinh Sương mặt lại đỏ lên, nói : “ phu quân, đừng trêu đùa thiếp”

“ Ta nào đùa chứ, mỹ nhân trời cũng đã tối rồi, nàng nói có nên” Thiên Trạch nói chưa hết một tay hướng cằm nàng nhẹ xoay, sau đó hôn xuống.

Tê dại xúc cảm lần nữa truyền lên đại não cả hai, cho đến khi Khinh Sương hô hấp khó khăn thì nụ hôn nồng nhiệt cũng bị cắt đứt.

Khinh Sương mặt đỏ lên tràn đầy kiều diễm, nàng đem cầm đặt qua một bên : “ để thiếp phục thị cho chàng”

Thiên Trạch cười, sau đó ôm Khinh Sương đến gần đó chiếc chăn.

Cả hai nhấp nhô trong chăn như những lượng sóng trên mặt hồ bị phá bĩnh.

Rồi đôi chân thon dài trắng muốt của Khinh Sương ló ra ngoài mép chăn, nàng rút vào để ló ra lại rút vào.

Mỗi lần co rút, nàng dao động mạnh chiếc chăn, Thiên Trạch cũng dao động mạnh chiếc chăn. Ở trong chăn, họ lạnh lắm sao mà cả hai rung lên như bị điện chạm?

Thanh âm của Khinh Sương vang lên, giọng nàng như rên rỉ. Có ai đánh đập nàng đâu mà nàng rên rỉ? Tiếng thở của Thiên Trạch cũng nhiều hơn, ai làm gì hắn mà thở gấp như vậy?

Thời gian lặng lẽ qua đi.... thanh âm kia khi nhỏ khi lớn, rồi chìm vào tĩnh mịch.

Đến khi rạng sáng, bình minh cở tầm ba tiếng nữa ló dạng.

“ Sưu! Sưu!”

Hai mươi mấy đạo cầm đao kiếm bóng đen, từ xa khinh thân mà đến, mục tiêu chính là chổ của Thiên Trạch.

“ Xoẹt!”

Khi khoảng cách chỉ còn hai mươi mét hơn, từ binh khí của chúng bắn ra từng đường kiếm khí, bốn phương tám hướng xạ đến hai người.

Say ngủ Thiên Trạch mở mắt ra, kim khí lấm tấm bay ra.

“ Ầm!”

Kiếm khí công kích đến cả hai bị một bức tường cự kiếm cản lại.

Thiên Trạch nhìn thấy áo đen trên chỉ bạc thêu tấm lưới nhện, khỏi nói cũng biết là La Võng sát thủ.

“ Cuối cùng cũng chịu ra tay rồi ư?” Thiên Trạch thầm nói.

Hắn từ khi đem Khinh Sương về cạnh đã được nửa tháng, từng bước phối hợp đem phòng bị cởi xuống, cùng với Diễm Linh Cơ ân ái mỗi đêm tình nồng ý mật, nhiều lần để lộ sơ hở ra cùng cơ hội, song nữ sát thủ bên cạnh vẫn cẩn thận không có ra tay.

Cho đến đêm nay nàng quyết định hạ thủ, La Võng có cho mình phương thức truyền tin bí mật riêng, khi nhận được tín hiệu đám thủ hạ của Kinh Nghê lập tức theo kế hoạch của nàng hành động.

“ Ah!” Kinh Nghê một bộ bị thanh âm thức giấc, nhìn thấy đám sát thủ tiến đến mà hoa dung biến sắc, nàng hai tay nắm giữ chăn mền.

“Không có việc gì, nàng ở đằng sau ta liền tốt! chỉ mấy tên kiến hôi mà thôi” Thiên Trạch nói cho Khinh Sương, thân ảnh đứng dậy đem phía sau lưng hướng về phía Khinh Sương, đem nàng bảo hộ ở sau lưng.

“ Cẩn thận!” Khinh Sương nói, ngữ khí tuy lo lắng nhưng ánh mắt lại trấn định lạ thường.

Nhiều ngày tiềm ẩn, cuối cùng chờ đến đêm nay ra tay.

Để chuẩn bị cho lần thích sát này, phía trước đều chẳng qua là ngụy trang, thậm chí là quân cờ hy sinh, chỉ là phối hợp cho kế hoạch thích sát thêm trơn tru.

Chân chính sát cơ không phải là những sát thủ phía trước, mà lại là đến từ sau lưng.

“ Giết!” một tên sát thủ La Võng như đầu lĩnh hô lên, lập tức đám sát thủ xông đến.

Bọn chúng từ bốn phương tám hướng cùng lúc phát động thế công, hợp thành một cái trận hợp kích, kiếm khí của cả bọn giăng tỏa cả xung quanh.

Lá cây phiêu tán theo gió bị kiếm khí ấy cắt thành từng mảnh.

“ Giun dế cũng muốn khiêu khích cự long” Thiên Trạch lúc này cũng ra tay, tựa như căn bản không có phát hiện đồng dạng, lực chú ý hoàn toàn cũng ở chung quanh những sát thủ kia trên thân, theo tay giơ lên Luyện Khí kiếm ngưng hiện.

Khinh Sương mảy may nhìn, nàng biết đây là thời cơ tốt nhất cho nàng, cũng là cơ hội duy nhất có thể thích sát người kia, một khi qua khó mà giết được ý.

Khinh Sương từ trên đầu tóc mình lấy xuống ngọc trâm, nàng quen dùng kiếm nhưng ở cạnh Thiên Trạch không thể sơ hở, mà binh khí hành thích y chính là thanh trâm trang sức mà nàng chọn từ đống đồ hắn cướp được.

Khinh Sương không chút lưu tình hướng về Thiên Trạch sau lưng tiếp cận.

Một trâm này là tuyệt đối không có khả năng thất thủ, bởi vì Thiên Trạch đối với chính mình không có chút nào đề phòng, thậm chí còn tại dùng thân thể của mình bảo vệ.

Đây cũng là bởi vì nhược điểm của hắn quá rõ ràng, đối với một cái lão luyện đẳng cấp cao nhất trong La Võng mà nói, cơ hội này nàng tuyệt đối không bỏ qua.

“ Keng!”

Đinh tai thanh âm vang lên, theo nàng quán chú nội lực vào trong thông qua cây trâm xâm nhập vào thân thể.

Trâm từ sau xuyên qua lồng ngực, nàng cũng không còn mảy may che giấu sát khí. Song trâm trên tay nàng lại không cách nào xuyên qua được trên người Thiên Trạch da thịt.

“Ngươi!” Kinh nghê lộ ra rung động kinh sợ.

Mấy ngày nay nàng tiếp cận Thiên Trạch cũng từ hắn biết được bộ y phục hay mặc thường ngày, đao kiếm bình thường khó mà thương tổn, nàng chọn đêm nay ra tay, bởi khi hoan ái cùng nhau y sẽ đem y phục cởi xuống.

Song không nghĩ đến là không có y phục nhưng một trâm của mình lại không xuyên qua được cơ thể, bởi chổ đâm vị trí, một lớp luyện khí như kim thiết hình thành hộ giáp bao phủ, cứng rắn vô bì để trâm khí của nàng không thể xuyên qua.

Tại sao có thể như vậy?

Kế hoạch của nàng rõ ràng rất thành công, thậm chí sát khí của nàng cũng là tại trâm cách hắn hậu tâm chỉ có tấc hơn lúc mới phóng xuất ra. Từ bắt đầu tập kích cho đến bị chặn lại, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt.

Dưới tình huống như vậy không ai có thể phản ứng được, đối mặt với một cái Thiên tự cấp sát thủ dù là Tiêu Dao Thiên Cảnh hậu kỳ cao thủ cũng khó mà làm được, thậm chí là Thiên Nhân cảnh đi nữa, dù không chết cũng bước chân vào Quỷ Môn quan không xa.

Nhưng mà ai nói cho nàng biết! Thiên Trạch lại trong ngắn ngủi nháy mắt kia phản ứng kịp thời đây.

“ Bất ngờ không?” Thiên Trạch cười nói, tay vươn ra.

Trong nháy mắt luyện khí đại kiếm bạo phát, lít nhít kim quang hiện ra từ trời giáng xuống, như mưa đem đám sát thủ vây sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK