Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y trang bên trong,Cái Nhiếp đi ra khỏi phòng nhìn Bạch Điểu một chút, nhìn thấy Đoan Mộc Dung bước vào sơn trang hướng về Đoan Mộc Dong thi lễ.

“ Đều nhờ có y thuật của cô nương, ơn cứu mạng Cái mỗ suốt đời chẳng quên”

Đoan Mộc Dung thản nhiên nói : “ Ngươi đang làm gì thế, ngươi thương thế chính là phục dụng Thảo Xà Cổ Dược, người cứu ngươi không phải ta”

Cái Nhiếp tiếp tục nói: "Ta nghe nói Đoan Mộc dược trang có ba điều không cứu, trong đó có hai cái phù hợp với tại hạ. Thảo Xà Cổ Dược là thánh dược chữa thương ở Bách Việt tuy nhiên ngoại thương của tại hạ cũng nguy hiểm chẳng kém"

Đoan Mộc Dung lạnh nhạt nói: "Ngươi cái mạng này có thể giữ là nhờ hắn, hơn nữa ngươi thương thế đối với ta vừa đúng giúp ta thí nghiệm.Nếu như ngươi chết rồi, ta cũng không tính ngoại lệ?"

Cái Nhiếp gương mặt biến sắc khi cảm nhận được một luồng sát khí ngập trời hung lệ từ phía sau mình truyền lại, quay đầu liền thấy được một đường quang mang màu đỏ hồng vẻ lên không trung một đoạn.

Xích hồng như lưu tinh nhanh chóng bay lên đầu hai người thoát đi, ánh mắt hai người nhìn theo thì thấy phương hướng bên ngoài sơn trang, hai thanh ám khí tiểu đao nhanh chóng lao đến Đoan Mộc Dung bị cắt đứt.

“ Thanh kiếm này!” Cái Nhiếp lập tức nhận ra được luồng sát khí thao thiên hung lệ đó, chính là thanh ma kiếm ở đất Lâu Lan, theo tầm mắt hắn liền thấy được một đạo thân ảnh nhanh chóng rơi xuống từ một thân cây “ bịch” một tiếng như sung rụng tiếp đất.

“ Ong ong ong” Thiên Tịch phát ra kiếm ngân, sau đó uốn lượn trong không trung, thân kiếm đỏ diễm như máu.

“ Về thôi” Đế Thiên An thân ảnh nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Đoan Mộc Dung lời vừa dứt, Thiên Tịch nhanh chóng trở vào tay Đế Thiên An hồng vụ khí tức đại thịnh sau đó hội nhập vào bên trong thân hình hắn.

“ Thanh kiếm này, thật đáng sợ sát khí” Đoan Mộc Dung lòng rung động khi chứng kiến một màn này, có thể thoát ly tự do công kích, đáng nói là sát khí hung lệ vô cùng.

“ Bách binh chi chủ Xi Vưu kiếm” Cái Nhiếp ngưng trọng lên tiếng.

Đế Thiên An gật đầu nói : “ Giờ đây nó tên là Thiên Tịch, ”

“ Thiên Tịch” Hai người lẩm bẩm lấy danh tự này.

Đế Thiên An đem Thiên Tịch tra vào vỏ kiếm phía sau lưng mình, tay vươn ra luồn lấy eo của Đoan Mộc Dung tức giận nói : “ Để ta xem là phương nào, dám cả gan không biết sống chết ám toán Dung nhi nhà ta”

Đoan Mộc Dung gương mặt thoáng đỏ bừng lên, tay vội buông ra trong lòng thiếu nữ không ngừng nhảy loạn lên.

Mặc dù nàng là thầy thuốc đối với nam nhân bộ vị cũng không xa lạ gì, nhưng mà từ trước đến giờ trừ cứu người nàng chưa cùng bất cứ nam nhân nào thân mật qua, nhất là Đế Thiên An người mà nàng ái mộ. Đúng chính là như bao thiếu nữ khác ái mộ, hắn truyền kỳ hắn tài hoa.

Cái Nhiếp chậm rãi hướng về y cửa đi đến, nơi đó nằm một cái sát thủ áo đen, đã bị Thiên Tịch diệt sát. Cái Nhiếp dùng Uyên Hồng vỏ kiếm đẩy ra sát thủ áo đen vạt áo, trên cổ lộ ra một cái dữ tợn con nhện đồ án, chậm nói : " Nanh vuốt của Tần quốc đã đến tận Thái Hồ rồi”

Mà lúc này Đoan Mộc Dung vội từ người Đế Thiên An thoát ly ra, khi thấy được Thiên Minh và Nguyệt Nhi tiến đến.

"Sao ở đây lại có người chết thế đại thúc? thúc không sao cả, hay quá" Thiên Minh lên tiếng nói

Cái Nhiếp ánh mắt rơi vào Thiên Minh trên bả vai, một cái trắng noãn lông chim ở phía trên đón gió rung động, đưa tay liền lấy ra: "Điểu Vũ phù của Bạch Phượng Hoàng"

Kiến thức Cái Nhiếp không thiếu, hắn đã từng thấy qua Điểu Vũ phù cho nên biết được nó đại biểu cho điều gì? Kết hợp với Bạch Phụng Hoàng lúc trước hắn thấy, liền mĩnh xác Lưu Sa người đã tiếp cận nơi này.

“Bạch Phượng Hoàng!Điểu Vũ phù?là gì vậy?” tay mơ Thiên Minh không rõ

“ Nếu đã thấy Điểu Vũ phù ắt hẳn Điệp Sí điểu cũng gần ở đây” Cái Nhiếp không trả lời Thiên Minh đem lông chim trắng búng tay đi, hướng về một ngọn cây một gần đó.

Lông chim trắng dưới chân khí quán chú cấp tốc bay đi, ngay sau đó một đầu chim nhỏ màu xanh từ trên cây rơi xuống mặt đất. Nó chính bị Điểu Vũ phù giết chết.

Thiên Minh chạy đến nhặt lên con chim chết nhìn trên chân có cột một con đồng thau, bỗng nhiên tỉnh ngộ: " cháu nhớ ra rồi, mấy ngày trước cháu nhìn thấy nó rất nhiều lần"

“ Cuộc đi săn đã bắt đầu rồi, nơi này cũng nên rời đi thôi” Đế Thiên Anchậm rãi lên tiếng : “ Lần trước thất bại, ngươi để hắn đã kích không nhẹ đây”

Cái Nhiếp đương nhiên hiểu ra lời của Đế Thiên An là gì, tâm tư xoay chuyển từ Lâu Lan một chuyến trở về hắn đã biết Đại Việt sắp cùng Đại Tần giao phong.

Đế Thiên An lợi hại thế nào hắn biết rõ, bố trí không lọt khe hở ám kỳ khắp nơi. Mặc dù Thanh Y Lâu mấy năm nay bị chèn ép nhưng nó khổng lồ so với La Võng cũng không kém. Chính là đương đại thế lực đông đúc nhất, cho dù là Nông Gia mười vạn bang chúng cũng không bằng.

Hơn nữa khi nhìn thấy thanh Mặc Mi bên hông Đế Thiên An lần trước hắn biết một tràng âm mưu xuyên suốt mấy năm nay. Bắt đầu từ cái chết của Lục Chỉ Hắc Hiệp trên giang hồ do Lưu Sa Vệ Trang làm ra, hiện nay Mặc Gia đệ tử vẫn không ngừng truy tìm kẻ làm ra, Vệ Trang.

Thực chất chỉ là che mắt mà thôi, chính là để nước Tần mất cảnh giác, bằng chứng là thất bại ở đất Lâu Lan mười vạn quân Tần lại nhanh chóng rơi vào tay giặc như vậy.

“ Hí hí hí!” Một khung xe ngựa rất nhanh rời khỏi Kính Hồ Y Trang, men theo đường mòn mà rời đi.

Cái Nhiếp hướng về Thiên Minh giải thích một tiếng, một bên chuyên tâm đánh xe ngựa điều khiển khung xe: " Con chim này gọi là Điệp Sí, nhãn lực còn nhạy hơn so với ưng cú, khi bay không phát ra tiếng động, chuyên môn huấn luyện để theo dõi. Điểu Vũ phù chính là để đánh dấu mục tiêu mà Điệp Sí theo dõi"

Nguyệt Nhi tựa ở Đoan Mộc Dung trên người, trong ánh mắt lộ ra một loại mệt mỏi cùng lo lắng: "Dung tỷ tỷ, Ban lão đầu vẫn còn chưa trở về."

Đoan Mộc Dung an ủi Cao Nguyệt: "Ta đã để lại ám hiệu liên lạc, ông ta nhìn thấy tất tự nhiên sẽ hiểu"

"Đại thúc, nếu dược trang là Mặc gia địa bàn, chúng ta là ở chỗ đó mai phục chờ những người xấu kia, vì sao phải trốn đi a?" Thiên Minh nói ra nghi vấn trong lòng.

Cái Nhiếp giải thích: "Dược trang bốn phía là nước, vốn là là nơi cực kỳ bí ẩn, người bình thường căn bản là không có cách tới gần, nếu địch nhân có thể tìm tới nơi này, có thể thấy bọn họ đã có đầy đủ chuẩn bị, tình huống đối với chúng ta rất bất lợi a."

Nhìn Thiên Minh gật gù một bên, Cái Nhiếp tiếp tục quật roi thúc ngựa di chuyển, trên đường nhìn thấy những con Điệp Sí đuổi theo ngưng trọng, nhưng hắn không chút nào lo lắng chút nào.

Bởi vì nơi này còn một tuyệt đỉnh cao thủ mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều, có hắn tọa trấn đi theo cho dù toàn bộ Lưu Sa chặn đánh cũng toàn thân trở ra, năm xưa hắn cũng đích thân trải nghiệm lấy đây.

Khung xe ngựa di chuyển một mạch, không biết qua bao lâu liền đi tới một chỗ vừa mịn lại hẹp vách núi chỗ.

Đoan Mộc Dung sợ hãi đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch khi đi ra đem tay vén rèm nhìn ra ngoài, bên phải là vách núi, bên trái là vực sâu cheo leo, ngươi có thể hay không đánh xe, ở này không tới rộng một trượng sơn đạo lao nhanh, không cần Tụ Tán Lưu Sa công kích, không cẩn thận liền ngã xuống liền xong đời.

“Đừng sợ, còn có ta ở đây” Đế Thiên An liền đem thân hình Đoạn Mộc Dung ôm lấy, tay không thành thật miết nhẹ lấy.

Vốn đang sợ hãi Đoạn Mộc Dung gương mặt nhanh chóng ửng đỏ lên, sau đó nhìn một bên Nguyệt Nhi ánh mắt nhìn mình thẹn thùng không thôi, nhanh chóng thoát ly đi đến bên cạnh Nguyệt Nhi.

Đột nhiên lúc này, một cái bóng to lớn in lên cổ xe ngựa, trên bầu trời là một bóng chim trắng to lớn bay lượn, hai con ngựa nhất thời kinh sợ đến mức một tiếng cuồng hí, chạy trốn tốc độ cũng không ở chỉnh tề, xe ngựa đang kịch liệt xóc nảy.

“ Đại quái điểu” Thiên Minh kinh hô khi ngước nhìn lên, hắn thấy được chính là đầu chim trắng lớn từng thấy.

Bạch Điểu càng bay càng gần, bắt đầu tầng trời thấp lao xuống, khổng lồ thân chim, so với xe ngựa còn lớn hơn, sắc bén vuốt chim hướng về hai con ngựa nhắm đến, đem móng vuốt chộp đến hai con ngựa phía trước.

“ Xoẹt!” Cái Nhiếp sau khi né đi vuốt trảo chộp đến, lập tức đem Uyên Hồng rút ra, nhẹ nhàng vung một kiếm, kiếm khí trực tiếp công kích lên Bạch Điểu.

Ngay lập tức một tiếng chim hót cất lên, kiếm khí thoát ly công kích lên vuốt trảo để cho Bạch Điểu bị đau kêu lên, tán loạn Điểu Vũ phù bay tán loạn trong không trung.

Song một kiếm kia của Cái Nhiếp chỉ để lại thương tổn cho Bạch Điểu, Bạch Điểu cũng không có đem móng vuốt thả ra. Trực tiếp dùng lực lượng của mình đem đau đớn hóa thành phẫn nộ, mang khung xe ngựa nhấc lên.

Mất đi ngựa điều khiển, cổ xe ngựa nhanh chóng mất thăng bằng lập tức ngã xuống vách núi sâu bên dưới.

Cái Nhiếp liền ôm lấy Thiên Minh thoát ly từ cổ xe ngựa nhảy lên sơn đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK