Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Châu thành một gian khách điếm, người dân qua lại di chuyển trên đường thỉnh thoảng ném ánh mắt nhìn về một nam tử khoắc trên người hoa lệ y phục, ngoại hình rất bắt mắt còn cả một chiếc kỳ lạ cơ quan xe, đang ngồi thưởng thức món ăn.

Nhưng không một ai dám lại gần tìm phiền phức, bởi vì rất nhiều người đều biết cái tên nam tử bề ngoài có vẻ nho nhả kia là võ lâm cao thủ, từng cách đây không lâu chớp mắt là giết chết một đám Huyền Minh giáo lẫn giang hồ muốn từ hắn đoạt đi Hỏa Linh Chi.

Lúc này một một cái đầu đỉnh mọc ra một túm tóc đỏ, xấu xí nhỏ gầy cho người nhìn giống như một con khỉ, đang ngồi trên vai của một cái hình thể to lớn, khỏe mạnh như núi cự nhân, dung mạo xấu xí thô kệch, cổ lại mang một cái như xích chó to lớn vòng sắc, nhô ra sắc nhọn như mũi chông.

Hai người này là Thông Văn quán Thập Tam Thái Bảo, nhỏ gầy người tên Lý Tồn Trung môn chủ Trung Tự Môn, xếp hạng thứ chín, âm hiểm xảo trá, thủ đoạn hung tàn, nhưng võ công không cao.

Còn cao to tên Lý Tồn Hiếu môn chủ của Hiếu Tự Môn, xếp hạng thứ mười, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, võ công đả đạt đến Đại Thiên Vị đỉnh phong, lực lớn vô cùng, người xưng thiên hạ đệ nhất lực sĩ.

Hai người bọn họ vốn là đi ra tìm Trương Tử Phàm, nhưng đi vào Du Châu thành lại phát hiện Thiên An cởi khung xe cơ quan dừng chân lại một quán tửu điếm.

Từ tình báo nhận được bọn họ biết tên này từng giết chết Tưởng Chiêu Nghĩa, trên mình giữ lấy Hỏa Linh Chi.

Hai người nhanh chóng xuất hiện phía trước Thiên An, Lý Tồn Trung nhảy xuống hai tay chắp lại thành quyền, cất lời : “ tại hạ Lý Tồn Trung, thập đệ của ta Lý Tồn Hiếu”

“ Ukm” Thiên An gật đầu, tiếp tục ăn lấy thức ăn.

Lý Tồn Trung con mắt thoáng qua quang mang gian trá, nói : “ nghe nói các hạ có Hỏa Linh Chi, tại hạ nguyện ý thu mua”

Không giống với Lý Tồn Hiếu, Lý Tồn Trung nội lực mới chỉ là Đại Tinh Vị sơ cấp, Hỏa Linh chi tác dụng đối với hắn cực kỳ lớn, một khi phục dụng liền có thể đột phá tu vị.

“ Không bán” Đế Thiên An lạnh nhạt nói

Lý Tồn Trung cười lạnh, nhìn đối phương ăn uống thức ăn, mở miệng hỏi : “ các hạ thật không bán?”

“ Làm sao? ” Đế Thiên An vẫn bình thản nói.

Lý Tồn Trung lại nói tiếp : “ tại hạ bất tài, trong thức ăn đồ uống của các hạ có một ít dược, nếu các hạ không giao ra chỉ e sinh mệnh nguy hiểm.”

Lý Tồn Trung mặc dù võ công thấp nhưng hắn được cái đầu, âm mưu quỷ kế là hắn sở trường, cho nên khi biết Thiên An dừng chân ở quán khách điếm kêu đồ nhắm thức ăn, hắn liền lợi dụng thân ảnh nhanh nhẹn linh hoạt mình hạ một ít dược liệu xuống.

Chỉ cần đối phương dùng bữa, phần thắng đã thuộc về hắn, hơn ai hết hắn biết rõ cái tên này thực lực mạnh mẽ.

Chiêu Thánh Diêm Quân còn bị hắn giết, một khi cùng y đại chiến thứ Ngự Kiếm Thuật từ xa giết người kia, hắn công lực cùng với Tưởng Chiêu Nghĩa sàn sàn, cũng không tự tin có thể chống đở được, nhưng một khi y trúng độc lại là một chuyện khác.

“ Độc ư?” Đế Thiên An tiếp tục nhấm nháp thức ăn, trong lòng thầm cười cái tên ngu ngốc này, độc dược với hắn mà nói chẳng khác nào là thức ăn cả, dùng trên người khác còn đường còn đối phó hắn chẳng khác nào tự tìm đường chết.

“Nếu các hạ đồng ý, tại hạ nguyện đem thuốc giải giao ra”Lý Tồn Trung cười nói, khóe miệng có chút cong lên.

Đế Thiên An thản nhiên đáp : “ Không bán!”

“ Gian ngoan mất linh”Lý Tồn Trung thầm nói một tiếng, sau đó ôm quyền thi lễ: “ vậy tại hạ Lý Tồn Trung môn chủ Trung Tự môn Thông Văn quán,xin được thỉnh giáo các hạ cao chiêu”

Lời nói vừa xong Lý Tôn Trung cướp đến trước người Đế Thiên An, huy quyền đến công kích người phía trước.

Đế Thiên An không một chút để ý nhẹ nhàng đem tay kia ta đở lấy.

Một quyền không thành vốn đã trong dự liệu của Lý Tồn Hiếu, hắn lập tức huy tay còn lại đến đánh tiếp, tả quyền nhắm thẳng vào thái dương Đế Thiên An.

Ngay khi quyền gần đến người, Đế Thiên An chân đạp nhẹ, cả người cùng ghế trượt lùi về sau mấy tấc, xảo diệu né đi công kích của Lý Tồn Trung.

“ Phanh!” Lý Tồn Trung song quyền không thành, tung người nhảy lên bàn lộn nhào một cái song cước hung hăn đạp xuống người Đế Thiên An, nhưng song cước đến lại bị một tay cản lại, cả người hắn theo người kia cánh tay hất ra mà bị văng ngược về sau đụng vở tấm biển của tiểu điếm.

“ Thập đệ” Lý Tồn Trung nhanh chóng bình ổn thân thể của mình, vội hô một tiếng.

“ Hống” Lý Tôn Hiếu giận dữ gầm một tiếng, liền như là dã thú vọt tới cho Đế Thiên An một quyền mạnh mẽ.

Lý Tồn Hiếu được xưng đệ nhất thiên hạ lực sĩ, tuy ở Thông Văn quán Thập Tam Thái Bảo trong đứng hàng thứ đệ thập, nhưng công lực nhưng là Đại Thiên vị đỉnh phong, ở Thập Tam Thái Bảo trong đủ để xếp hạng thứ hai, chỉ đứng sau Thánh Chủ Lý Tự Nguyên người.

Nhưng nhược điểm cũng là trí mạng, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, chiến đấu giống như dã thú, không đầu óc chỉ biết dùng man lực thuần túy cận chiến. Rất ít người có thể dám cùng hắn đối quyền.

Đối mặt với Lý Tồn Hiếu vung quyền đánh tời, Đế Thiên An cũng chẳng cần né tránh, bàn tay trái vươn ra đón đở một quyền này. So với to lớn bàn tay của Lý Tồn Hiếu, bàn tay Đế Thiên An cơ hồ nhỏ hơn gấp ba lần, hình thể cũng so với hắn nhỏ hơn rất nhiều, một màn này rơi vào mắt nhiều người.

Có người đã không nhịn được nhắm mắt lại, Lý Tồn Trung một bên cười lạnh đắc ý dám cùng thập đệ của hắn đối quyền đúng là ngu xuẩn.

“ Phanh!!”

Hoàn toàn trái ngược trong đám người dự liệu, hai bàn tay đụng nhau, chẳng có một chút giằng co, to con Lý Tồn Hiếu lại văng ngược về sau, đụng ngã cây cột gỗ của khách điếm, thân ảnh loạn choạn lui bước.

Lý Tồn Trung con mắt mở to miệng cũng giương ra khi nhìn thấy kết quả không như hắn dự liệu, vạn lần không ngờ thập đệ mình trời sinh thần lực không những đánh cho tên kia mềm xương, mà còn bị đối phương một quyền đẩy lùi, tên này khí lực so với thập đệ của mình còn mạnh hơn.

Đại chiến vừa nổ ra, ngay lập tức đám người đang dùng bửa, sét đánh bỏ chạy tứ tán nhanh nhất có thể, như ong vở tổ chạy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK