Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách đám người không xa, thân ảnh Đế Thiên An; Diễm Phi cùng Cao Nguyệt nhìn thấy hết một màn phát sinh. Đợi đến khi Đoạn Mộc Dung đóng cửa lại, sau đó làThiên Minh đang cùng Ban lão đầu chơi không còn biết trời đâu đất đâu.

Ban lão đầu duỗi ra cơ quan tay đi nắm bắt Thiên Minh, Thiên Minh một trận loạn giãy dụa đem Ban lão đầu lộng phiên, nhưng còn cười trên sự đau khổ của người khác lè lưỡi làm ngoáo ộp.

Một già một trẻ này như đối vai hề tự, Ban lão đầu tuy ở bề ngoài cực kỳ tức giận, nhưng không có chân chính đối Thiên Minh dưới nặng tay, hắn đã lâu không gặp phải như thế hài tử bướng bỉnh, nhất thời đồng tâm cũng bị câu, nhanh nhẹn một cái lão ngoan đồng.

“ Đại ca ca, nó thật là Tỳ Hưu một trong chín người con của Thần Long sao?” Nguyệt Nhi ánh mắt tò mò nhìn về trong lòng mình Tiểu Hưu Hưu đang gặm lấy một thanh kim loại nhai nuốt, mà trên tay nàng là một tấm lá bài Chư Tử Bách Gia được hoàng kim tạo hình một mặt là bạch ngân sống động trên đó chính là hình dạng của Tiểu Hưu Hưu.

Chư Tử Bách Gia quân bài để tăng tính hấp dẫn lẫn độ quý hiếm lẫn phong phú hắn liền chế định các vật liệu chế tạo khác nhau.

Để phân cấp bậc lá bài lớn nhất là cấp S làm bằng hoàng kim chế tạo, sau đó bạch ngân, thanh đồng còn lại chính là giấy cứng nằm trên khung nhôm sắt chế tạo. Tất nhiên những quân bài này số lượng sẻ bị khống chế lẫn phân phát ngẫu nhiên.

“ Tiểu Hưu Hưu đầu tham ăn này, mặc dù có chút nhỏ nhưng đợi nó lớn rất lợi hại” Đế Thiên An cười nói trên tay nhìn lấy bộ bài của mình, đem thả xuống một lá hoàng kim bộ bại trên đó khảm nạm bảo ngọc cười nói : “ Khà khà, Tiểu Nguyệt Nhi xin lỗi rồi”

“ Xi Vưu!” Nguyệt Nhi kinh hô lên khi nhìn trên đó lá bài hình người đầu trâu khắc lấy văn tự trên đó, chậm rãi nói : “ Ma Thần Xi Vưu- Công 10 000 Thủ 10 000, sức mạnh nhân đôi khi có Binh Ma Thần và Xi Vưu Kiếm, đại ca ca ngươi gian lận”

“ Hahaha” Đế Thiên An cười vui vẻ nói : “ Bộ bài này chính là SSS cấp chính là vô địch, khà khà khà”

Cao Nguyệt ánh mắt u oán, nương theo lá bài này xuống số điểm của nàng cũng bị tuột về số 0, một hồi ánh mắt hiếu kỳ nói : “ Đại ca ca, những lá bài này đều là S cấp cả, làm sao đại ca lại có nhiều như vậy đây, hơn nữa Nguyệt Nhi cũng không thấy nó trên Chư Tử Bách Gia bài xếp hạng”

Để tránh tình trạng làm giả, chơi bẩn từ những người khác giả mạo cho nên mỗi một quân bài số lượng ra đều được đánh số, càng là những quân bài cấp cao số lượng đều được ghi chú cẩn thận.

Thậm chí những lá bài cấp S đều được liệt lên bảng giống như Kiếm Phổ một dạng có điều số lượng cực kỳ phong phú đồ sộ. Hắn chính là học theo LoL trò chơi.

Ở Bách Việt có thể nói nó thịnh hành không kém môn cờ tướng được rất nhiều trẻ nhỏ người dân chọn lấy, hay sưu tầm.

Chỉ cần đến thời gian trong năm, giải thi đấu mở ra tại các tỉnh thành có các cứ điểm riêng biệc tổ chức. Chỉ cần qua được khảo hạch liền có thể tham dự chung kết, trở thành một môn trò chơi hấp dẫn. Là bóng đá, cờ tướng là một trong ba môn thể thao được ưa chuộng nhất Bách Việt lẫn trung nguyên.

Các lá bài đẳng cấp cao thông qua nhiều cách khác nhau, giống như trong các hoạt động đầu xuân ở các tỉnh thành, hay là tìm được trong các mặt hàng buôn bán.


Những người không cần mà đạt được có thể đem bán nó đi, giá cả cũng không hề nhẹ chút nào. Có rất nhiều giàu lên khi được thu mua từ những tên phú thương giàu có chịu chi trả.

“ Bí mật!” Đế Thiên An nháy mắt nhìn Cao Nguyệt, đem tay vươn ra bắt lấy một hộp gỗ lớn liền thấy bên trong chất đống lá bài lớn nhỏ được xếp ngay ngắn bên trong.

Đây là kho báu nhỏ của Cao Nguyệt mấy năm qua không ngừng sưu tầm đổi lấy, gần hơn ngàn quân bài bên trong đó.

“Hì hì” Tiểu Nguyệt nhi cười nói : “ Đây là Nguyệt Nhi sưu tầm được mấy năm nay, có muội đánh thắng được có đổi đượcđây”

Diễm Phi nhìn thấy số lượng thẻ bài lớn như vậy cũng kinh ngạc, nàng biết rõ số lượng thẻ bài hiện giờ chỉ có 1800 chiếc mà thôi, mà hiện tại trong tay Cao Nguyệt tụ tập đến hai phần ba trên đó, cười nói : “ Xem ra Nguyệt Nhi rất ưa thích môn trò chơi này rồi”

“ Đúng vậy” Nguyệt Nhi gật đầu, híp mắt lên nói : “ Đợi đến sang năm tổ chức giải đấu, muội nhất định sẽ đến Bách Việt đăng ký thi đấu”

Đế Thiên An đem chung rượu một hơi uống sạch, rồi quăng đi chỉ thấy còn chưa tiếp đất đã bị Tiểu Hưu Hưu lao ra cắn nuốt cho vào bụng của mình, tiếp tục cùng với tiểu Nguyệt Nhi chơi bài.

Thời gian lại qua, thoáng chốc thời điểm dùng bữa trưa cũng đến.

Trên bàn cơm, Nguyệt nhi, Đoan Mộc Dung, còn có Ban đại sư một bộ thấy quỷ chết đói đầu thai dáng vẻ, trợn mắt hốc mồm nhìn thấy Thiên Minh phong quyển vân tàn tiêu diệt thức ăn trên bàn.

Về phần Đế Thiên An cùng Phi Yên không chút nào để ý cả, chậm rãi hưởng thụ phần mình món ăn.

Sau khi cơm nước no nê, Thiên minh hài lòng vỗ vỗ tròn vo bụng nhỏ, nheo mắt lại cười nói: “Rất lâu chưa ăn qua một bữa ngon như vậy”

Một bên Nguyệt nhi hừ một tiếng nói: “Coi như các ngươi biết hàng, đây chính là Bách Việt lúa thơm cùng nông sản, do chúng ta tự mình trồng ra”

Thiên Minh nghe trong lòng vui mừng nhân tiện nói: “tốt quá, thế ta cũng xới cho đại thúc một bát, hì hì.”

Nhìn thấy Thiên Minh đứng dậy liền muốn làm, Đoạn Mộc Dung nhịn không được lên tiếng : “ đứng lại”

Thiên Minh dừng bước lại quay đầu hỏi: “Chuyện gì thế?”

Đoan Mộc Dung không nhanh không chậm trở lại: “ đã có Nguyệt nhi chăm sóc Nhiếp đại thúc của ngươi rồi! Không cần lo lắng, ngươi đi làm việc đi”

Thiên Minh khẽ giật mình, không rõ hỏi : “Làm việc?”

Ban đại sư thấy đại vương cùng vương phi không có ý định can thiệp, liền nói : “ tiểu tử, ngươi tưởng đây là chổ nào? Quán cơm hay là khách điếm? muốn ăn không à”

Cao Nguyệt nhìn Thiên Minh ngẩn ra, giảng giải : “ đây là quy củ do tổ sư Mặc gia định ra, ngày nào không làm việc thì không ăn. Làm được bao nhiêu việc thì ăn bấy nhiêu cơm, mọi người đều phải tuân thủ”

Thiên Minh nghe được thầm hô hỏng bét, cúi người đem tay chống cằm nhìn chồng chất mười cái chén gỗ mà im lặng.

“ Tiểu tử ngươi ăn khỏe như vậy, chắc hẳn làm việc cũng tốt như thế” Ban đại sư nhìn Thiên Minh ngẩn người, tiếp tục nói: “Đừng ngẩn ra nữa, đống củi ở bên ngoài chắc chắn là của ngươi rồi, không ai tranh giành được.”

“ Vậy hai người bọn họ cũng ăn mà, cũng có phần của họ” Thiên Minh quay đầu sang nhìn hai người khác, lôi kéo hai người này xuống nước.

“ Chúng ta là khách của Mặc gia mời đến! Không giống như ngươi à!” Phi Yên đem Thiên Minh chút tâm tư xóa bỏ : “ cho nên hảo hảo chẻ củi đi”

“ Đi làm đi! Không thì tối không có cơm ăn nữa đâu?” Đế Thiên An cười nói, tuy hắn chấp chưởng Mặc Gia nhưng cũng không có đem quy cũ môn phái này sửa lại, bởi hắn thấy cái quy cũ này tại thời đại này khá hữu hiệu.

Thế là Thiên Minh tràn đầy không tịnh nguyện đi ra ngoài sân, nhìn xem núi nhỏ kia một dạng cao khúc gỗ chính là một hồi phiền muộn, Thiên Minh gãi gãi đầu, bất đắc dĩ cầm lấy một bên lưỡi búa, đem một khúc gỗ ra chuẩn bị chẻ đôi.

Nhưng mà để cho Thiên Minh phát sầu, đó là hắn dùng bao nhiêu sức bổ xuống, khúc gỗ lại cứng như thiết, không tài nào bị chẻ ra. Thiên Minh càng ra sức, đủ loại phương pháp nghĩ đến, liên tục bổ hoặc là nhảy bổ vẫn không có cách nào bổ ra.

“ Đúng là hoạt bát! Nhìn nó thiếp lại nhớ đám quậy phá ở nhà” Phi Yên phóng mắt nhìn Thiên Minh náo loạn, cười nói

Đế Thiên An nhẹ gật đầu, theo Thiên Minh đi ra buổi cơm trưa cũng đã xong, tính cách hiếu động của Thiên Minh quả thật so với mấy đứa con nhà hắn không sai biệt.

“ Hài!” Ban lão đầu nhìn thở hồng hộc Thiên Minh, phí một thời gian dài như vậy lại không bổ được một khúc củi mà lắc đầu, cánh tay cơ quan vươn ra, tại trong đó xuất ra một cái lưỡi búa, theo hắn vung tay nhẹ nhàng đem khúc củi bổ làm đôi.

Không phải là chiếc rìu sắc bén gì cả? Nó chả khác gì với chiếc rìu trên tay Thiên Minh, mấu chốt là ở khâu xuất lực, lực đạo chém xuống mạnh mẽ rơi ở trọng tâm khúc củi, gọn gàng dứt khoát không phân tán.

Không như Thiên Minh chém bừa, lực đạo phân tán khắp nơi. Khi hắn bổ xuống lực đạo đã truyền ra, lực bị phân dẫn đến khúc củi chỉ bị khảm một đoạn, hoàn toàn không có bị bổ làm đôi.

“Tỉnh rồi!” Ban đại sư thu hồi cơ quan tay, ánh mắt thấy được một cái nam tử đi ra từ một gian phòng, chính là bị thương Cái Nhiếp từ hôn mê tỉnh lại, y từ xa đứng một chỗ quan sát Thiên Minh.

“Tốc độ hồi phục cũng rất nhanh đấy, người bình thường mà bị như vậy chỉ e suốt đời chỉ có thể nằm trên giường thôi ." Ban Đại Sư đi đến chổ Cái Nhiếp, nhìn phía trước không ngừng cầm rìu chặt bữa củi Thiên Minh , đứng bên cạnh Cái Nhiếp cất lời tán thưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK