Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không phải Sở Vân Khê phát hiện ra Hàn Thiên Lạc cốt cách tinh kỳ, thích hợp luyện độc người.Cái thể chất này giống với Sở gia người, cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện thần công Độc Hóa Thú, bằng không đã sớm giết.

Mặc dù hận muốn giết đi Hàn Thiên Lạc, nhưng Sở Vân Khê cũng biết tính mạng của nữ nhân này không thể chết bây giờ. Nếu chết, chỉ khi nào đợi dùng xong giá trị, dù sao bản thân mình có thể chờ đợi 10 năm, chờ thêm một chút cũng không phải không thể.

Hàn Thiên Lạc bị ném xuống mặt đất, tham lam hô hấp một hồi, nhìn ánh mắt chỉ hận không muốn giết mình ngay, quật cường nói : “ tôi không quan tâm lúc đầu bà vì sao không giết mẹ con chúng tôi, nhưng bà đã hứa với tôi luyện thành Độc Hóa Thủ, sẽ không làm khó mẹ con chúng tôi nữa. Sở phu nhân là người có thân phận địa vị, sẽ không nuốt lời chứ?”

“Ha ha ha” Sở Vân Khê ngửa đầu cất lên một tràng khi nghe được những lời này, cười xong một chân dẫm lên cổ tay của Hàn Thiên Lạc, lại nói : “ Không giết, ha ha ha ha ha... cha ngươi là tên nam tử phụ tình bạc nghĩa, mẹ ngươi là ả dâm phụ lăng loàn. Ta hận không thể nghiền xương các ngươi thành tro bụi”

Tiêu Vũ Đình là thị nữ, chủ tớ tôn ti phân rõ. Sở Vân Khê tự hỏi mình bản thân chưa từng đối xử bạc, nhưng Tiêu Vũ Đình đã làm gì?

Nam nhân của chủ tử mình lại chủ động câu dẫn. Khiến cho Hàn Thiên Khiếu thay lòng đổi dạ. Hành động của Tiêu Vũ Đình chẳng khác nào là phản chủ của mình. Cộng thêm hài tử của bản thân chết đi, dựa vào cái gì hài tử của Tiêu Vũ Đình còn sống.

Hàn Thiên Khiếu thân làm trượng phu lại phản bội tình cảm của cả hai. Trong lúc Mộ Quỷ Tử công phá Cốc Tử mộ lại không xuất hiện, Sở Vân Khê làm sao mà không hận, làm sao mà không tức được chứ.

Đau đớn truyền lại đại não, Hàn Thiên Lạc bên tai nghe được từng lời nhục mạ của Sở Vân Khê, quyết tuyệt nói : “ bà dám đụng đến mẹ tôi một sợi tóc, tôi sẽ lập tức tự vẫn trước mặt bà”

Mặc dù không rõ vì sao năm xưa Sở Vân Khê tha mạng cho hai mẹ con, lại ép mình tu luyện độc công. Nguyên nhân không thấu, song Hàn Thiên Lạc biết Sở Vân Khê nhất định cần mình tu luyện lên đại thành. Nếu như nàng dùng mạng làm giá, tuyệt đối không phải là không uy hiếp được, để cho Sở Vân Khê ném chuột sợ vở bình.

Sở Vân Khê nghe mà càng khí, lại dùng lực dẫm lên cổ tay phát tiết mội hận của mình, lớ tiếng : “ ngươi nghe rõ cho ta, mẹ ngươi ả tiện nhân đó, nằm ở dưới thủy lao. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta đi, thay cha ngươi tên vô tình vô nghĩa đó giữ mộ. Đừng tưởng ta không dám giết các ngươi”

Hàn Thiên Lạc phản bác :“ Cha tôi là một Thủ Mộ Sứ có tình có nghĩa”

Mặc dù từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp cha, nhưng từ mẫu thân Tiêu Vũ Đình kể lại nàng tin tưởng cha mình là một kẻ có tình có nghĩa, tuyệt không như lời Sở phu nhân nói.

“ Có tình có nghĩa” Nghe được lời này Sở Vân Khê cất lên một tràng cười lớn, bên trong tràn đầy châm chọc lẫn bi ai.

“ Hàn Thiên Khiếu, ông nghe thấy chưa?”

“Ông có một đứa con gái tốt đẹp biết bao, nó nói ông có tình có nghĩa, không ngờ nó nói ông có tình có nghĩa.”

“Ha ha ha!”

Tiếng cười đã dứt, Sở Vân Khê khinh thân mà lên cái nơi mình thông qua xích sắc mà xuống, chân đạp lên cái quan tài đã đóng nắp, nói :“Cha ngươi nếu có tình, thì sẽ không bị mẹ ngươi ả tiện nhân kia dụ dỗ.Nếu có nghĩa, thì sẽ không tự ý rời bỏ nhiệm vụ, để nữ nhi của hắn trở thành con dê thế tội”

Lời dứt Sở Vân Khê nắm lấy sợi xích lay động, cơ quan bên trên cũng theo đó mà thu hồi, trước khi rời đi lên cơ quan tầng trên, lại cất ra một tràng cười, tiếng cười bên trong nghe lấy châm chọc cũng bi thương.

“ Không nghĩ tới cô nương này cũng quá đáng thương đi” Lạc Thời Thu thấy Sở phu nhân đã rời đi, một bên quan sát hết thảy mọi chuyện cất lời cảm thán.

Mà ở một bên, Lâu Mãn Phong ngẩn người trong giây lát, cái tên Hàn Thiên Lạc để cho hắn nhớ lại xưa cũ, tại nhiều năm trước hắn từng giúp đỡ một cái nữ hài đang rơi nhai, nữ hài đó cũng có tên Hàn Thiên Lạc.

“ Mãn Phong, đang nghĩ gì đó” bên tai nghe thanh âm cùng bả vai bị Lạc Thời Thu lay động, Lâu Mãn Phong cũng từ thất thần tỉnh lại, nghĩ ngợi một cái dời đi chủ đề : “ Vừa này nàng nói đả luyện đến tầng thứ 8, còn phải uống Nghịch Độc Đan, mới có thể đạt được thành công”

Lạc Thời Thu nói : “ Nghịch Độc Đan mỗi 50 năm mới luyện được 3 viên, 1 viên bị Sở Phu Nhân 20 năm trước dùng rồi, 1 viên giấu trong mộ thất của Lạc Dương Vương, vẫn còn một viên trong Lạc gia tổ đường chúng ta”

“ Trong cái bình này” nhìn bình sứ trên tay Lạc Thời Thu, Lâu Mãn Phong nghi hoặc cất lời : “ vậy thì kỳ quá, trên tay Sở phu nhân căn bản không có Nghịch Độc Đan. Lẽ nào chỉ là đang gạt cô nương đó”

“Cũng chưa chắc” Đế Thiên An tiếp lời : “không phải còn một viên ở Lạc Dương Vương sao? Nếu như có người đem từ trong đó lấy ra không phải là được ư?”

Lạc Thời Thu cùng Lâu Mãn Phong trầm ngâm một cái, đại não phân tích lấy.

“Đạp! Đạp!! Đạp”

Chính lúc này một nhóm người từ một phương chạy vào, để lại từng tiếng bước chân vang lên. Những kẻ đén đều mang một tấm mặt nạ trắng trên mặt và cõng theo một cây đao trên lưng.

Những kẻ này giống như ba tên trộm mộ vào đây không lâu, đều là thành viên của Phát Khâu bang.

Nương theo ám hiệu pháo hoa tìm đến, Tần Tứ Hải cùng các thành viên đã tìm được lối vào của ba người Tần Nhị Gia trước đây. Khi đi vào cũng phát hiện ra thảm trạng của hai kẻ bất hạnh bị chết.

“ Đến đúng lắm” Đế Thiên An không như Lâu Mãn Phong cùng Lạc Thời Thu trốn vào quan tài khi thấy đám nhân mã từ ngoài chạy vào, mà hắn vẫn đứng ở vị trí cũ.

“ Có người!!” một tên Phát Khâu bang chúng phát hiện ra thân hình của Đế Thiên An, theo hắn hô một cái lập tức đám thành viên khác cũng chú ý, xách đao chạy đến vây quanh lấy Đế Thiên An.

Một cái cẩm bào nam tử, lưu giữ ria mép cùng tiểu râu dê, chính là bang chủ của Phát Khâu bang, Tần Tứ Hải đi vào bên trong, thần sắc vốn giận giữ nhưng con mắt lại thoáng qua kinh ngạc khi thấy rõ dung mạo Đế Thiên An.

Nhưng rất nhanh trấn định, lớn tiếng hỏi: “ ngươi chính là kẻ thủ mộ?”

Khi đi vào trong hắn đã phát hiện ra cái chết của em trai mình, hiển nhiên Tần Tứ Hải động nộ, hắn thề muốn đem Thủ Mộ Sứ gây ra chém cho hả giận. Mà tại nơi này chỉ có một người Đế Thiên An ở tại, trừ hắn ra còn có thể là ai giết đệ đệ hắn.

“ Phải thì thế nào? Không phải thì sao?” Đế Thiên An cợt nhã đáp.

“ Tốt!” Tần Tứ Hải lớn tiếng một lời, sau đó phất tay ra hiệu cho thuộc hạ của mình.

Mười tám tên Phát Khâu Bang tinh anh nâng đao mà xông đến, trực chỉ chém lấy Đế Thiên An theo lệnh của bang chủ.

“ Phanh!!!”

Chỉ một cái vung tay, Hàn Long Tỏa được rút ratheo tayĐế Thiên An khống chế, các đốt xích dài ra tại không trung hung hăn quật đến các Phát Khâu bang tinh anh đuổi đến.

Chỉ một quật, trực tiếp đem mười tên Phát Khâu Bang đánh văng, lực đạo mạnh mẽ từ tỏa xích đánh ra khiến cho vài tên trúng đòn trực tiếp ói máu, xương cốt trong người vở nát khi trúng phải.

“ Thật mạnh” Lâu Mãn Phong cùng Lạc Thời Thu nắp trong hai cổ quan tài, thông qua thủy tinh vách liền thấy được một màn này, chỉ một chiêu liền phá đi thế công của bang chúng Phát Khâu bang, hơn nữa lại còn trọng thương đủ thấy được Đế Thiên An lợi hại.

“ Hừ!” Tần Tứ Hải hừ một tiếng, tay phải vung ra.

Ngay lập tức một tên thuộc hạ, chính là kẻ mang theo binh khí cho hắn, tiến đến gần đưa lấy một ngọn thương.

“ Để ta xem thử ngươi có bao nhiêu lợi hại!” Tần Tứ Hải cười lạnh, nâng thương mà đến, cổ tay lay động thương theo tay mà xuất.

“ Đang”

Thanh thúy va chạm vang lên, Hàn Long Tỏa đầu rồng uốn lượn trong không trung bay đến Tần Tứ Hải, lực đạo mạnh mẽ đem mủi thương va chạm, trực tiếp đem hắn lao đến bức lùi về phía sau.

“Mạnh quá!!” Tần Tứ Hải bị trượt dài mấy chục mét mà biến sắc, chỉ một kích giao thủ hắn liền biết được sự mạnh mẽ của kẻ kia.

Tần Tứ Hải đồng tử mở lớn khi xích dài lại đến, đầu rồng từ trên cao bổ xuống. Lập tức đề thân mà né tránh.

“ Phanh!!”

Mặt đá cứng rắn bị Hàn Long Tỏa đập thành một cái mương nhỏ, đất đá vụn vở bay lên kèm theo bụi mù bốn phía.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK