Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Bố Thi vừa ra không ít người tin phục ông ta tin tưởng.

Nhất thời những người tin tưởng Long Bố Thi, ai nấy hoang mang bàng hoàng lên, bởi Công Tử Kiếm Khách lại làm ra hành vi kia?

Mà bọn họ lại đổ oan phỉ nhổ Mai Ngâm Tuyết, mà kẻ làm ra hành vi cầm thú kia lại chính là hiệp khách chi sĩ mà bọn họ nhát mực tin tưởng.

“ Long tiền bối ông nói như vậy có chứng cứ hay không?”

“ Đúng! không thể cứ một lời nói mà như thế được”

“ Không sai!hơn nữa chúng tôi đến đây không phải là nghe chuyện ông minh oan cho Mai Ngâm Tuyết”

Tuy nhiên cũng không ít kẻ không tin tưởng hoặc không muốn chuyện hôm nay dẫn sang chuyện khác.

“ Hôm nay chúng ta đến đây là để tham dự Trừ Ma đại hội đâu phải là minh oan”

“ Đúng! Mai Ngâm Tuyết và Diệp Thần thế nào thì để sau bàn, trước mắt hãy trừ diệt đám gian tà”

“ Không sai! diệt trừ ma đầu, trả lại võ lâm công đạo”

Diệp Bạch Thu hơi lảo đảo, tính cách của Long Bố Thi bà ta rõ ràng, xem ra bản thân mình cũng như nhiều kẻ khác bị chính đường đệ lừa gạt, bởi từ khi Đạo Thánh là Thiên Trạch hiện ra biểu đệ của mình đã không thấy.

“ Chuyện này.... chuyện này.... lẽ nào là biểu đệ làm ra” Diệp Thu Bạch đã tin tám phần thầm nghĩ.

“ Sư tôn” cháu cũng là đồ đệ Diệp Mạn Thanh vội quan tâm hỏi.

Thiên Trạch chậm nói : “ Nàng lên đó trước nghỉ ngơi đi”

Lần nữa gặp lại nàng cũng không có ghét bỏ như trước, tại bị mất đi võ công đi nàng nghĩ ngợi rất nhiều, trong đó chính là Đạo Thánh, bây giờ nghe hắn nói, suy nghĩ một chút rồi nói: “ Long Bố Thi tuy ông ta hại ta, nhưng không có ông ta ta cũng đã chết rồi, ông ta cũng không phải là kẻ tiểu nhân bỉ ổi chỉ là tin lầm tiểu nhân”

Thiên Trạch hiểu Mai Ngâm Tuyết muốn nói gì, gật đầu, nhìn Long Bố Thi nói : “ ngươi tuy giữ mạng cho nữ nhân ta công lực nàng là ngươi hủy, nhìn ở chổ Ngâm Tuyết cầu tình ta sẽ....”

Lời còn chưa hết thân hình hắn đã tiêu thất.

“Bành!!”

Đột ngột vang lên thanh âm ở chổ quần hào võ lâm trung nguyên.

Chỉ thấy Thiên Trạch đột ngột hiện ra và đem một cái đạo sĩ đánh văng, khiến hắn tông ngã vài cái thân ảnh phía sau.

Biến cố quá bất ngờ khiến không ít kẻ giật mình, ai nấy ở gần biến sắc, cầm binh khí ngưng trọng nhìn.

Chỉ là Thiên Trạch lại như quỷ mị tiêu thất khi đến chổ gã đạo sĩ kia, hắn trở về vị trí của Mai Ngâm Tuyết.

“ Tha mạng! xin tha mạng” gã đạo sĩ hốt hoảng xin tha, cố giãy dụa hết sức nhưng không tài nào thoát ra được, mặc cho hắn tản ra công lực trong người bao nhiêu đi nữa long thân vẫn cứng như sắt thép.

Máu không ngừng từ miệng cùng vết thương nơi ngực thấm ra, hiển nhiên một đá bất ngờ của Thiên Trạch để hắn thụ thương nghiêm trọng.

“ Hắn làm gì?”

“ Đánh lén hèn hạ! Quá vô sĩ”

“ Chuyện gì thế?”

“ Tiểu nhân nơi nào?”

Không ít kẻ hô lên, có kẻ phát giác có kẻ lại không nhận ra được.

“ Diệp Thần!” Mai Ngâm Tuyết nhận ra cái thân ảnh kia, dù hắn đổi y phục cải trang đi dung mạo xong nàng không quên thanh âm hắn, lại thêm lớp hóa trang được Thiên Trạch lột xuống, phẩn hận vô cùng.

“ Biểu đệ” Diệp Thu Bạch hô lên, chứng kiến lớp hóa trang cởi xuống nàng vô cùng đau lòng lẫn tức giận, đến hiện giờ nàng đã tin tưởng lời của Long Bố Thi,

“ Ngươi nấp cũng rất tốt, xém nữa là Bản Đế không phát hiện ra được, phải biết trong mấy chục vạn con người nơi đây Bản Đế tìm ngươi thật không dễ gì à” Thiên Trạch chậm nói.

Từ khi biết Đạo Thánh là Thiên Trạch có được thực lực siêu phàm nhập Thánh, Diệp Thần lo sợ chuyện mình vở lộ. Hắn sau khi đến Thiếu Thất Sơn hô hào trừ giết, bởi hắn nghi ngờ Long Bố Thi giấu Mai Ngâm Tuyết.

Lại dùng giả đạo sĩ thân phận ẩn vào trong đám đông, đó là vì hắn sợ Việt Đế nhận ra. Sự tình hắn vu oan cho Mai Ngâm Tuyết đến nay chỉ còn mỗi mình hắn, hắn không ra đối chất thì ai có thể nghi ngờ được.

Giữa chính đạo thế gia Diệp Thần biểu đệ của Diệp Thu Bạch với dâm nữ Lãnh Huyết Phi Tử Mai Ngâm Tuyết, và cùng với hung uy việc xấu lan xa Thiên Trạch chung đụng, sẽ tin ai đây?

Lại thêm Thăng Long đông người chiến loạn phân tranh sắp đến, hắn trà trộn vào trong khó mà phát hiện ra được. Nếu thừa lúc loạn ra tay đem Mai Ngâm Tuyết mối họa trừ luôn, thế là hắn có thể an tâm đem chuyện xấu này ẩn tàng vĩnh viễn.

Chỉ là Diệp Thần không biết rằng khi Mai Ngâm Tuyết xuất hiện, Thiên Trạch thông qua Không Thức Giới phát hiện được ngọn ngành, bằng hắn trí tuệ cũng đã đoán ra được Diệp Thần kẻ này tất sẽ lợi dụng số đông mà trà trốn đến.

Khí tức của Diệp Thần hắn đã gặp qua, dưới Không Thức Giới Thần Lực tìm kiếm, phải tốn một thời gian thì Diệp Thần trong mấy chục vạn người mới tìm ra, cuối cùng bất ngờ một kích chế trụ.

“ Tên đốn mạt!”Mai Ngâm Tuyết đã không giữ được bình tĩnh, nàng muốn xé tên này từng mảnh cho hả giận, nhưng mất đi công lực nàng chỉ dùng ít ỏi lực lượng tát lên má hắn.

“Biểu tỷ cứu đệ, cứu đệ. Là bọn hắn thông đồng làm bậy, là hắn muốn giết ta” Diệp Thần kinh hoảng, cộng rơm cứu mệnh là đường tỷ mình, hốt hoảng nói : “ ngươi nói ta hãm hại ngươi, vậy chứng cứ, xin đưa chứng cứ ra”

Long Bố Thi giận giữ : “ Diệp Thần ! tiểu nhân vô sĩ, ngươi nếu không sợ tội vì sao lại giả dạng làm người khác lẫn trốn trong quần hào. ”

Đám người nghe cùng thấy liền nháo nhào.

Bọn họ trước thì kinh ngạc khi Thiên Trạch ra tay đánh lén người, sau thì hay rõ kẻ kia giả mạo lại chính là Công Tử Kiếm Khách Diệp Thần.

Y vì sao phải giả dạng thân phận đây? nếu không có khuất tất thì sao lại không dám hiển lộ chân thật đây?

“ Crac!” xương gãy thanh âm vang lên.

Thiên Trạch phất tay bẻ gãy tứ chi của Diệp Thần, phế đi công lực của hắn.

“ Ahhh!” Diệp Thần lại hét thảm, thống khố kêu gào.

“ Chứng cứ, thứ đó Bản Đế không cần. Ngâm Tuyết nàng muốn rút gân lột da đều được, ta giao lại cho nàng” Thiên Trạch vừa nói lại vận thần lực mang Mai Ngâm Tuyết và Diệp Thần dời đến chổ tường thành.

“ Ahhh!” Máu tươi vẩy ra, kịch liệt đau đớn tập nhập trong óc, Diệp Thần hét thảm.

Diễm Linh Cơ nhìn hai thân ảnh đến gần, lại cấp cho Mai Ngâm Tuyết một cây dao nhỏ : “ có cần chúng ta động thủ giúp một chút không?”

“ Không cần” Mai Ngâm Tuyết đáp, tay liền nắm vũ khí cắt vào da thịt.

Diệp Thần lại rú lên.

“ Giết hắn thì quá tiện nghi, cô cũng đứng nóng giận mà giết hắn sớm” Diệp Linh nhắc nhở.

“ Hay là gọi A Tử đến đây, nha đầu đó rất biết cách tra tấn người khác” Công Tôn Lan nói vào : “ nhất định sẽ đề ra vài cái tra tấn thú vị đấy”

Âu Dương Tình nói : “ Ý kiến hay, nha đầu đó rất giỏi việc này”

“ Hì hì! Vị tỷ tỷ kia, trước phong bế á huyệt hắn đi, bằng không hắn lại cắn lưỡi tự vẫn mất. Tiểu muội có loại thuốc này nếu sát vào vết thương nhiễm vào máu nó sẽ khiến cho y rất vui vẻ đó” A Tử nghe điểm danh tên mình vui lòng cống hiến chút sức lực.

Ai chữ chuyện trừng phạt kẻ khác nàng là có một tay.

Mai Ngâm Tuyết nghe bên lập tức phong bế á huyệt của Diệp Thần.

“Tiết Mộ Hoa, ngươi đến đây, kẻo tên này chết mất thì không có chuyện hay” Diễm Linh Cơ lại nói.

Bị điểm danh Tiết Mộ Hoa tiến đến gần hổ trợ bảo lưu Diệp Thần một mệnh.

Mai Ngâm Tuyết tuy mất đi công lực kiến thức vẫn còn, nàng biết ra tay chổ nào mà Diệp Thần không mất mạng, chỉ thương mà không rơi yếu hại, kẻ thù ở trên tay rồi nàng làm sao để y chết dể dàng được chứ?

Diệp Thần đã là cá nằm trên thớt, hắn chỉ có thể làm một chuyện duy nhất hiện giờ, đó là thừa nhận cơn phẫn hận của Mai Ngâm Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK