Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lén đưa mắt nhìn trộm, thấy đám tân khách bất chợt lui lại sang hai bên để cho thị tuyến của ba người đang ngồi không bị cản trở.

Chỉ dựa vào cử động mang tính tự phát này của đám tân khách cũng biết ba người này thân phận không phải tầm thường, người người đều tôn kính.

Khấu Trọng bật cười ha ha, ôm quyền thi lễ nói: “Không phải do huynh đệ chúng tôi, là bọn họ tự gây lọan lên với nhau đấy chứ.”

Trầm Vô Song tức đến xanh cả mặt, đang định phản bác thì Trầm Nãi Đường đã đưa tay ngăn lại.

Ánh mắt của chúng nhân tập trung vào đám người của Đơn Uyển Tinh.

Đơn Uyển Tinh lần này là vì mộ danh Thạch Thanh Tuyền nên mới cải dạng nam trang đến đây, thiếp mời là dùng Bắc Ly thế gia Lý thị gia chủ con thứ hai Lý Thế Dân đưa cho.

Nàng không muốn tỏ rõ thân phận, càng không muốn đắc tội với chủ nhân nơi này, vì vậy mà dù tức hai tên tiểu tử đến thất khiếu bốc khói, chỉ hận không thể lập tức giết chết hai gã, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, quay người lại thi lễ vị Nho sinh kia mà nói: “Kinh động tới Thông lão tử rồi! Hà....không có chuyện gì đâu.”

Nói đọan liền dịch người bước sang một bên.

Lão nho sinh mới chính là chủ nhân của nơi này. Vương Thông, là Nho gia nổi danh học vấn sâu rộng.

Luận danh tiếng chỉ thua Tuân Tử ở Tề Lỗ chi địa thánh địa của Nho môn Tiểu Thánh Hiền trang. Nhưng nếu luận về võ công, y cũng có thể tề danh cùng với Trác Nhượng, Đậu Kiến Đức, Đỗ Phục Uy, Lạc Thiên Thành, Mộ Dung Hiển, Uông Kiếm Thông, Huyền Từ....

Vương Thông thiên tính kỳ lạ, sau ba mươi tuổi thì không còn động thủ với người khác nữa mà bỏ võ theo văn, không truyền võ nghệ chỉ dạy đồ đệ văn thơ. Trong đó nổi danh tác phẩm là y đã phỏng theo Xuân Thu mà viết nên Nguyên Kinh, phỏng theo Luận Ngữ viết ra Trung Thuyết, tự nói lên ý chí và quan điểm của mình: “ Ta đi khắp thiên hạ không theo bất cứ ai, chỉ tuân theo đạo mà thôi”.

Cũng chỉ có y mới có thể mời được Thạch Thanh Tuyền, Bắc Ly kỳ nữ trước giờ chỉ thích ẩn cư nơi thanh nhã, trước giờ không nể mặt ai tới đây mà thôi.

Vì vậy Đơn Uyển Tinh tuy rất tự phụ những cũng không dám vì hai tên tiểu tử mà đắc tội với nhân vật siêu nhiên mà không kẻ nào dám trêu ghẹo tới này.

Tới tham dự cuộc thịnh hội này đều là những nhân vật có máu mặt ở các châu huyện phụ cận, không phải nhất phái chi chủ cũng là phú thương giàu có hay quý nhân quyền cao chức trọng, dù là kẻ kiêu ngạo nhất cũng không dám vọng động làm loạn chốn này.

Một trường phong ba như đã bình tịnh trở lại.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng than thầm trong bụng, muốn đi cũng không được, muốn ở cũng chẳng xong.

Người ăn mặc như đại quan chợt lên tiếng nói: “Hai vị tiểu huynh đệ, có thể đến đây được không?”

Hơn trăm tân khách trong đại sảnh đang định tiếp tục truy vấn chân tướng sự tình, nghe thấy vậy đều tỏ vẻ ngạc nhiên, không hiểu tại sao y lại có hứng thú với hai tên tiểu tử này đến vậy.

Nguyên lại vị đại quan này không phải là chủ nhân tòa trang viện này như Khấu Trọng đã đoán định, mà cũng chỉ là một trong những khách nhân ở đây mà thôi, hơn nữa còn là nhân vật quan trọng của Bắc Ly vương Tiêu Nhược Cẩn nữa, cũng là một trong số ít các cao thủ đang phục vụ cho triều đình.

Người này tên gọi Vương Thế Sung, phụng mệnh Tiêu Nhược Cẩn lãnh quân đi đối phó Trác Nhượng và Lý Mật đang hùng cứ ở Huỳnh Dương, vì mộ danh Thạch Thanh Tuyền nên mới tranh thủ thời gian mà đến đây.

Y cũng có nghe qua chuyện cao thủ đệ nhị của Vũ Văn gia Vũ Văn Hóa Cập từng truy nã hai tên tiểu tử này, vì vậy lúc này mới động lòng ngờ vực.

Còn lão già uy mãnh quần áo rách nát chính là Hoàng Sơn Dật Dân Âu Dương Hi Di, cao thủ đỉnh thịnh đã thành danh hơn bốn chục năm, từ lâu đã thoái ẩn giang hồ, lần này vì có việc đến thăm chủ nhân trang viện này nên mới ngẫu nhiên mà tham gia trường thịnh hội.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm than bất diệu, đang lúc tiến thoái lưỡng nan thì bên ngòai chợt có tiếng người la hét huyên náo.

Tiếp đó là hai người lăng không bay vào, rồi rơi xuống đánh bịch một cái, bốn vó chổng ngược lên trời.

Đám tân khách liền vội tránh ra, tạo thành một không gian trống rộng lớn. Nhìn hai gã đại hán đang bò lăn bò càng dưới đất, ai nấy đều nghi hoặc nhìn nhau, không hiểu nhân vật nào lại gan to bằng trời dám đến đây sinh sự?

Nhân lúc mọi người đang ngơ ngác nhìn nhau, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lẩn ngay vào trong đám đông.

Trong sảnh vốn đã chật chội, lúc này mọi người lại dồn vào để hở một khỏang rộng, nên chật lại càng thêm chật, khiến cho đám người Đông Minh Công Chúa nhất thời cũng khó tìm ra được hai gã.

Chỉ trong nháy mắt đã có người chạy ra đỡ lấy hai người vừa bị đánh ngã, tiếng gió thổi phần phật, một lam y đại hán tung mình nhảy ra, đỡ lấy hai người, tức giận quát lên: “Kẻ nào dám làm lọan!”

Một tiếng hừ lạnh vang lên ngoài cửa lớn.

Năm người hai nam ba nữ lần lượt bước vào, chính là nhóm người Thiên Trạch.

Nhất thời ai nấy đều chú mục, bởi ba cái mỹ nhân đều là tuyệt sắc mà hai cái nam nhân một cái so một cái bất phàm.

Khấu Trọng ghé miệng vào tai Từ Tử Lăng nói: “ là họ, ta nhận ra nữ tử kia, chính là người giúp chúng ta khi đó”

“ Uk!” Từ Tử lăng nhỏ giọng đáp : “ y cũng xuất hiện ở nơi này, cũng vì Thạch Thanh Tuyền mà đến ư?”

Cả hai chú ý ngay hai người đầu tiên, sau đó thấy được hai cái nữ nhân phía sau, cả hai vui mừng thốt lên : “ mẹ”

Phó Quân Sước khi đi vào đã chú ý Từ Khấu, nghe được tiếng kêu liền vui mừng khi thấy được hai đứa con nuôi : “tiểu Trọng, tiểu Lăng”

Từ Khấu lúc này không còn sợ nữa, chạy nhanh đến chổ của Phó Quân Sước.

“ Mẹ” Phó Quân Du, Bạt Phong Hàn cùng không ít kẻ nghi hoặc, đem mắt nhìn về cả ba người.

Bọn Đơn Uyển Tinh thì thoáng qua biến sắc, bởi bọn họ biết mẹ nuôi của Từ Khấu là Lãnh La Sát, lại nhìn nhóm người bọn họ đi vào, ai nấy đều bất phàm.

“ Tỷ tỷ vào trung nguyên mới lâu không những gả cho nam nhân còn nhận con nuôi” Phó Quân Du thầm nghĩ, ánh mắt quan sát hai tiểu tử kia.

Âu Dương Hi Di ngửa mặt cười dài cất giọng sang sảng nói: “ đã lâu rồi không thấy được cao thủ Bách Việt, cũng như Đột Quyết, không biết các vị danh tính”

Hắn sống nhiều năm ở Bắc Ly qua lại giang hồ không ít, đặc trưng y phục kia của Bách Việt và Đột Quyết hắn nhận ra.

Thanh âm của Âu Dương Hi Di khiến cho Từ Khấu và Phó Quân Sước bị kéo ra.

“Tên của chúng ta ngươi còn chưa đủ tư cách biết” Thiên Trạch lạnh nhạt, không xem Âu Dương Hi Di vào đâu.

Âu Dương Hi Di quả thực không có nhiều trên giang hồ, nhưng chiêu bài đặc dị của lão là bộ áo quần rách nát đang mặc trên người, chỉ cần có chút kiến thức giang hồ, muốn nhận ra lão cũng không phải chuyện khó.

Cho nên khi y không xem vị kia vào mắt, nhiều kẻ cho rằng kẻ ngạo mạn ngông cuồng kia là không có ánh mắt.

“ Các hạ đúng là lớn khẩu khí, vậy lão phu cũng muốn xem một chút” Âu Dương Hi Di hiển nhiên không mấy vui vẻ gì khi nghe gả kia nói, hắn đứng dậy, lập tức có một khí thế vạn phu nan địch áp chế quần hùng khiến tòan trường đều như nín thở.

Lúc này, Vương Thông vẫn ngồi yên bất động, ánh mắt nhìn như đóng đinh vào hai vị khách không mời kia, nhạt giọng nói: “Các hạ vừa vào cửa nhà ta đã đả thương người, Vương mỗ tuy không thích múa đao múa côn nhưng lần này thì không thể không xuất thủ, Vương mỗ cũng muốn xem thử các hạ có bao nhiêu tư cách”

Lúc này ai cũng biết Vương Thông đã động nộ.

Vương Thế Sung cũng đưa mắt nhìn thanh niên cao lớn, mắt lộ thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói: “Có Vương lão và Âu Dương lão làm chủ ở đây rồi, Trần đương gia xin hãy về chỗ!”

Lời này vừa dứt, cả đại sảnh liền im bặt như tờ. Lời này nói ra hết sức khách khí, nhưng cũng ngầm ám chỉ rằng người được gọi là Trần đương gia kia không phải là đối thủ của người mới đến.

Vương Thế Sung được giang hồ công nhận là cao thủ bậc nhất, nhãn lực tự nhiên là cao minh phi thường, nếu như y đã nói như vậy, võ công của hai người đến này hẳn đã đạt đến địa bộ kinh thế hãi tục rồi.

Nên biết vị Trần đương gia này chính là đại đương gia Trần Nguyên Chí của Đông Bình quận đệ nhất đại phái, Thanh Sương Phái, một bộ Thanh Sương Kiếm Pháp xa gần đều nức tiếng, cũng có thể được liệt vào hạng cao thủ trên giang hồ.

Trần Nguyên Chí thoáng biến sắc, do dự giây lát rồi chậm rãi bước sang một bên.

Âu Dương Hi Di chậm rãi đặt tay lên đốc kiếm, trong nháy mắt, gần bảy trăm con người trong đại sảnh lập tức cảm thấy nhiệt độ không khí như giảm xuống, sát khí thâm hàn bao trùm toàn trường.

Chúng nhân biết vị cao thủ tiền bối mấy chục năm chưa động kiếm này sắp xuất thủ, không ai bảo ai liền lùi lại mấy buớc để nhường lại không gian.

Vương Thông và Vương Thế Sung đều tỏ vẻ nghiêm trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK