Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Minh đứng ở Cái Nhiếp bên người, sắc mặt trắng bệch nói: "Đại thúc, chúng ta lần này thật sự muốn chết."

Lời còn chưa dứt, một người mặc quần đỏ, xinh đẹp kiều mị nữ tử, thân hình cất bước đi cùng đám rắn đến trước lại như xà như thế nhu mị.

Đó là một loại mê hoặc chúng sinh dụ, hoặc, khiến người ta nhìn mặt đỏ tim đập, khẽ mở môi anh đào, yểu điệu nói: "Muốn chết thì cũng phải trả giá mới được"

"Ngươi cái này xấu nữ nhân, xua đuổi này sao nhiều rắn độc vây nhốt chúng ta, rõ ràng là không có lòng tốt." Thiên Minh nơm nớp lo sợ nói.

Hồng Liên cười khẽ nhìn Thiên Minh không có nhận ra mình,khóe miệng ý cười còn không biến mất, trong con ngươi đã lập loè hai đóa hỏa diễm. Mở miệng trêu chọc : “ Ta tưởng là ai? Thì ra là Dung nhi! khẩu vị lại thay đổi rồi đến nhỏ như vậy nữ hài cũng không buông tha sao, tiểu nha đầu này không tệ tương lai chính là mỹ nhân”

“ Khụ khụ” Đế Thiên An ho khan, mà bên cạnh Đoạn Mộc Dung gương mặt cũng đỏ bừng nàng đương nhiên nhận ra được nữ nhân này là ai?, chính là nữ nhân của Đế Thiên An một trong, Bách Việt vương phi Hàn quốc công chúa Hồng Liên.

“ Ôn chuyện tẻ nhạt như vậy, chi bằng thêm chút kích thích” Hồng Liên lời vừa dứt chỉ thấy từ nàng trên tay Lân Xà nhanh chóng vươn ra lao đến Cái Nhiếp công kích.

Chỉ thấy mũi kiếm nhanh chóng lao đến đâm lên Cái Nhiếp, nhưng bị hắn dùng Uyên Hồng gạt đi, phát ra chói tay ma sát lẫn hoa lửa bắn lên. Từng đường kiếm quang không ngừng hiện ra trong không trung.

“ Ban lão đầu, tác phong thật chậm” Đế Thiên An lẩm bẩm, tay vươn ra kéo lấy Nguyệt Nhi cùng với Đoạn Mộc Dung nhún chân nhảy đi một đoạn.

"Đùng"Đột nhiên một tiếng âm thanh vang dội vang lên, một cái tứ phương cái rương to lớn từ trên vách núi rơi xuống, nhất thời đập chết vô số điều rắn độc.

Sự xuất hiện đột nhiên của nó cũng ngăn lại thoáng giao phong của hai người, Thiên Minh nhìn chăm chú nhìn lại, chỉ thấy ở cái rương bốn phía đều nạm có một ít không biết tên đồ án.

Ngay khi Thiên Minh kinh ngạc cái rương là thứ đồ gì, đả thấy cái kia cái rương "Kèn kẹt" mấy lần, đột nhiên biến hình lên. Bốn chân mở ra, trải qua mấy lần biến hóa, dĩ nhiên đã biến thành một cái máy móc con rối, mở ra mộc tay dĩ nhiên xuất hiện ba cái răng cưa liêm đao phiến lá.

"A? đây là vật gì cơ quan, Đại thúc?" Thiên Minh mặc dù thấy qua cơ quan máy móc, nhưng chưa thấy vật như hiện giờ, cảm giác thật là thần kỳ, nhất thời kinh ngạc hỏi.

Cái Nhiếp còn chưa kịp trả lời, liền thấy con rối nhân thủ trên phiến lá chậm rãi bắt đầu xoay tròn lên, càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy xoay tròn tàn ảnh.

“ Phốc! Phốc!!”

Máy móc con rối người bốn con "Mắt điện tử" bắt đầu lóe ánh sáng xanh lục, dường như lại phán đoán hoàn cảnh chung quanh, tựa hồ cảm thấy chu vi che kín rắn độc, hướng về di động tứ xứ, lưỡi dao xoay tròn từng mảnh từng mảnh tàn ảnh, rất mau đem chu vi rắn độc xoắn thành một đoạn một đoạn.

Đầu cơ quan thú thiết con nhện đem chu vi quần xà giết chết sau, từ từ hướng về đám người tới gần, xoay tròn lưỡi dao ở xoay tròn cấp tốc, lại như là xoay tròn đao luân, xem ra thiết con nhện đem Cái Nhiếp cùng Thiên Minh cũng nên thành kẻ địch.

Theo con rối áp sát, hai người chậm rãi tới gần vách núi, cuối cùng không thể lui được nữa mới dừng lại.

“ Đến rồi!” Đế Thiên An tay ôm lấy eo của Đoạn Mộc Dung, lần Nguyệt Nhi khi mà cảm nhận được một nguồn áp lực truyền đến.

Lúc này một luồng gió lưu chuyển mạnh mẽ từ bên dưới vách núi thổi lên, chỉ thấy một bóng hình to lớn hiển lộ ra. Mặc gia TứLinh Thú một trong, Chu Tước được Ban đại sư điều khiển chao lượn trên bầu trời.

"Nhanh lên một chút nhảy qua đến!" Đang lúc này, truyền đến Ban đại sư âm thanh.

Cái Nhiếp cùng Thiên Minh nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Ban đại sư lái một cái to lớn cơ quan điểu tới gần.

Theo Ban đại sư tới gần, Thiên Minh mới nhìn rõ cơ quan điểu dáng vẻ dĩ nhiên cùng ở y trang nhìn thấy truyền tin Chu Tước thời giống nhau như đúc, duy nhất khác biệt chính là giờ khắc này Chu Tước so với trước kia cái kia lớn hơn rất nhiều lần.

Đế Thiên An chân ôm lấy hai người điểm nhẹ lao vào thiên khung bên trong, mà thân ảnh của Cái Nhiếp cũng mang theo Thiên Minh theo sau. Đám người cùng nhanh chóng theo Chu Tước rời khỏi nơi này, để lại Hồng Liên cùng vô số rắn độc ở bên dưới.

Cơ quan Chu Tước càng bay càng cao, mặc kệ là cái Nhiếp vẫn là Thiên Minh, trước nay liền không đứng ở loại này độ cao vọng rộng lớn biển mây, biển mây mênh mông, trùng điệp như long, ngàn phong cạnh tú.

Đưa mắt nhìn về nơi xa, trực giác thiên địa chi gian một mảnh hỗn độn, vô biên vô hạn, chính mình nhỏ bé giống như là một con con kiến.

Đứng ở này diện tích rộng lớn thiên địa bên trong, xem đám mây đủ loại hình thú, biển mây phập phồng, chính mình giống như cùng thiên địa dung hợp vì lấy, nhân gian chê khen, Chư Tử Bách Gia phân tranh, so với này biển cả chi gian biến hóa bé nhỏ không đáng kể, nhiều năm qua đọng lại ở trong lòng Cái Nhiếp buồn bực trở thành hư không.

Đem mắt đảo qua nhìn một bên Cao Nguyệt công chúa đem đầu dây chuyền xinh đẹp nắm giữ, cất lời :“Ta đã từng tìm đến nơi các ngươi ở trước kia,người ta nói các người đã dọn đi. Cũng chẳng ai biết các ngườiđã đi đâu, có thể thấy, ông ấy vô cùngthương yêu mẹ con các cô. Đây là tâm nguyện của ông ấy”

Khi Nguyệt nhi nghe được chuyện của người đàn ông kia lúc, trong lòng cảm giác địa phương nào bị xé rách một khối, Nguyệt nhi có chút cuồng loạn nói: “ chính ông ấy đã nhẫn tâm rời bỏ chúng tôi. Ông ta một cái nam nhânkhông chịu trách nhiệm”

Cái Nhiếp trả lời: “ Phải! ông ta cũng đã nói vậy! Phụ thân của cô từng hứa phải cho các người được sống vui vẻ, nhưng do kế hoạch Thích Tần thất bại!”

“Kế hoạch Thích Tần?” Nguyệt nhi tại không lâu trước cũng đã nghe Đế Thiên An nói ra, nhưng lúc ấy còn rắn độc tập kích không có thời gian truy vấn, bây giờ từ Cái Nhiếp nói lại tựa như vén lên cái gì trọng yếu một dạng

“ Phải! Đây là một cái rất trọng yếu kế hoạch!” Cái Nhiếp nói tiếp : “ Bắt đầu từ thời khắc thi hành kế hoạch này, thì đã thay đổi số phận của rất nhiều người”

Thiên Minh trừng hai mắt thật to, nhìn xem đám người, lại nhìn xem đại thúc hỏi: “ Kế hoạch Thích Tần đó rốt cuộc là thế nào vậy?”

Cao Nguyệt quay sang Đoạn Mộc Dung hỏi : “ Dung tỷ tỷ, có phải kế hoạch này có liên quan đến việc, mỗi năm chúng ta đều bái tế các anh hồn Mặc gia không?”

“Phải” Đoạn Mộc Dung trả lời : “ Đó là chuyện mười hai năm trước. Đó chính là cái năm muội chào đời”

“ Ta cũng sinh vào năm đó” Thiên Minh góp lời

Đoan Mộc Dung chậm rãi kể rõ đi qua lịch sử :“ lúc đó Tần quốc vẫn chưa có thống nhất thiên hạ trung nguyên, nhưng Doanh Chính đã hủy diệt Ngụy quốc, Hàn quốc, Vệ quốc. Tần quốc khi đó đang ttiến công Triệu quốc, hai bên dàn trận ở Trường Bình”

“Trường Bình chi chiến, Triệu và Tần hội chiến ở Trường Bình, đôi bên đều huy động hơn trăm vạn quân. Triệu quốc lấy chiến bại mà thất thế”

“Yên quốc cùng Triệu quốc chỉ cách nhau con song Dịch Thủy, từ đó mỗi ngày chúng ta cũng có thể nghe thấy từ Triệu quốc truyền đến tiếng khóc. Đó là một mùa đông tuyết rất dày, ngay cả trời cao đều bị Triệu quốc vận mệnh bi thảm chấn động!”

Đoan Mộc Dung đem ánh mắt đặt ở Nguyệt nhi trên thân: “Phụ thân của muội thân là thái tử Yên quốc, tương lai quốc vương. Ông ấy rất rõ Tần quốc mục tiêu kế tiếp chính là Yến quốc, ông không thể để cho chuyện đó xảy đến với nước Yên. Ông cũng không muốn Nguyệt nhi thành đứa bé không cha”

“ Nên ông ấy đã chuẩn bị một cái kế hoạch, vì Yên quốc cũng là vì tất cả những người bị nước Tần uy hiếp. Ông ấy quyết định phái một thích khách, đi giết chết bạo chúa Tần vương Doanh Chính!”

“ Mặc gia vốn dĩ phản đối lấy mạnh hiếp yếu, chính là trợ thủ đắc lực cho thái tử điện hạ. Kế hoạch này đã trù tính suốt ba năm, cuối cùng mới có được cơ hội”

Thiên Minh nghe đến đó hơi nghi hoặc một chút nói: “Nhưng hiện nay Tần quốc đã thống nhất thiên hạ trung nguyên, Yên quốc Sở quốc cũng diệt vong, Doanh Chính còn sống sờ sờ , vậy kế hoạch đó đã không thành công?”

“ Phải! chúng ta đã thất bại” Đoạn Mộc Dung thừa nhận

“Vì cái gì không thành công ?” Thiên Minh giống như một cái hiếu kỳ bảo bảo một dạng hỏi vấn đề.

Đoạn Mộc Dung không có trực tiếp trả lời, dù sau Cái Nhiếp còn ở đây : “ dù lần đó chúng ta đã thất bại nhưng Mặc gia vẫn không có từ bỏ. Anh hồn của tiền bối Mặc gia sẽ khích lệ chúng ta tiếp tục thực hiện”

“Thế phụ thân muội sau đó thế nào!?” Nguyệt nhi hỏi.

Đoan Mộc Dung trả lời : “Doanh Chính biết được đó là kế hoạch của thái tử điện hạ, hắn sai đại quân tiến đánh Yến quốc, yêu cầu đem phụ thân của muội…. đưa phụ thân của muội…”

Đoan Mộc Dung nói không được nữa, Cái Nhiếp tiếp lờivào: “Đối diện với sự báo thù của Tần quốc,lúc đó Yên Vương đã đổ hết trách nhiệm lên đầu ông ấy, Yên vương hạ lệnh bắt giữ thái tử, định đem hắn còn có vợ con toàn bộ giao cho Doanh Chính.”

“ Hả! tên Yên vương này cũng khốn nạn thật” Thiên Minh tức giận bất bình nói

Nguyệt nhi nghe được Cái Nhiếp trong miệng nhàn nhạt ngữ khí nói ra, hai mắt có chút sưng đỏ, đứng tại cơ quan điểu vùng ven phía trên, nhìn xem phương xa Vân Vụ nhớ tới nhà của mình, cha mẹ của mình.

Trong lòng giống như mọi loại xé rách một dạng đau đớn, thì ra nàng sai, nàng một mực hiểu lầm mình phụ thân, nàng không phải một cái con gái tốt, Nguyệt nhi tự nhủ lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK