Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại lần nữa trôi đi, khi mà học kỳ 2 dần trôi qua, Hermione không dành hết tâm trí cho Hòn Đá Phù Thủy nữa, mà đang bận lập kế hoạch học tập với một thời khóa biểu được ghi trong sổ tay, chi chít dấu chì đỏ. Harry và Ron không hơi đâu làm trò đó, nhưng Hermione cứ lải nhải bên tay chúng suốt, đến phát ngấy lên.

Harry nói nói :“Hermione ơi, còn cả thế kỷ nữa mới tới kỳ thi mà”

Hermione cự lại: “Còn có đúng mười tuần lễ, chứ không phải là cả thế kỷ nha! Chưa kể đối với cụ Flamel thì đó chỉ là một giây thôi đó”

Ron nói : “ Nói làm gì cụ Flamel, cụ sống tới 665 tuổi lận. Với lại, bồ học làm gì khi mà bồ biết hết ráo rồi?”

Hermione lớn tiếng : “Tôi học làm gì hả? Bạn có điên không? Bạn có hiểu được là chúng mình phải qua được các kỳ kiểm tra mới được lên năm thứ hai không? Các kỳ thi là cực kỳ quan trọng, lẽ ra phải chuyên tâm vào ôn thi cả tháng nay rồi mới phải. Chẳng biết tôi mắc phải cái gì mà để tới bây giờ mới…”

Thiệt rủi ro là các giáo viên cũng có cùng suy nghĩ như Hermione. Họ ra hàng núi bài tập cho học sinh. Bài vở chất chồng đến nổi những ngày lễ Phục Sinh không có chút gì vui, nhất là so với kỳ Giáng sinh vừa rồi.

Mà làm sao vui nổi cơ chứ, khi mà bên cạnh lúc nào cũng có con bé Hermione lải nhải liên tục mười hai cách sử dụng máu rồng hay thực hành những động tác với cây đũa thần.

Harry và Ron phải dành hết thời gian rảnh để đến căn nhà Đế Thiên An mà ôn bài với con bé đó,ít ra hai đứa còn cảm thấy nhẹ lòng khi tại nơi này có người giúp chúng giải quyết một ngàn câu hỏi vì sao?

Hay mấy thứ linh tinh vớ vẫn, còn cả ở nơi này tự do ăn uống lấy thức ăn đồ uống mỹ vị, hưởng thụ cái cuộc sống giàu có ở nơi này,nhưng vẫn phải cố gắng làm cho xong cả núi bài tập làm thêm.

Hermione có vẻ đăm chiêu: “Bác ấy giấu cái gì sau lưng vậy ta?”

“Bồ nghĩ cái đó có dính dáng gì đến Hòn đá không?” Harry nhìn theo Hagrid rời đi khỏi gian nhà của Đế Thiên An tiến về gian phòng của mình.

Ron nói : “ bác ấy hôm nay lại đến nơi này tra sách, thật là bất ngờ, bác ấy không phải cái loại ham đọc sách cho lắm”

Hai đứa còn lại gật đầu đồng ý, lão Hagrid cũng thường hay xuất hiện ở nơi này nhưng chủ yếu là đến uống rượu, hay có chuyện nhờ vả hoặc theo Đế Thiên An yêu cầu làm việc, ngày hôm nay lại đến nơi này đọc sách, việc quá đổi không được bình thường, lại thêm giấu giấu diếm diếm một thứ sao cái áo khoác lông chuột, càng làm cho 3 đứa tò mò.

“Để mình đi xem lại, coi bác ấy đã tìm sách ở những kệ nào là biết ngay.” Ron vừa nói vừa đứng lên.

Nó đã ê mông vì ngồi học rồi nên sẵn sàng kiếm cớ đi lại cho giãn gân cốt. Chỉ vài phút sau, nó trở lại với một đống sách trên tay. Thảy đống sách lên bàn, nó thì thầm: “Rồng. Bác Hagrid tra cứu toàn sách nói về rồng! Coi nè: “Các giống rồng ở nước Anh và Ái Nhĩ Lan”, “Từ trứng đến khạc lửa-hướng dẫn dành cho người nuôi rồng”.

Harry nói: “Xưa nay bác Hagrid vẫn thích có một con rồng, bác có nói với mình như vậy hồi mình gặp bác ấy lần đầu tiên.”

“Nhưng chuyện đó là phạm pháp” Ron kêu lên : “ Ai cũng biết là Hội nghị Warlocks vào năm 1709 đã cấm nuôi rồng. Nếu mà chúng ta cứ nuôi rồng trong vườn nhà thì thể nào dân Muggle cũng để ý, rồi phát hiện ra chúng ta ngay. Với lại, mình cũng đâu thể thuần hoá rồng, nguy hiểm lắm. Mấy bồ mà nhìn thấy mấy vết phỏng của anh Charlie vì để sổng mấy con rồng hoang ở Rumani kìa! Kinh lắm!”

Harry thắc mắc: “Nhưng mà ở Anh có rồng hoang không?”

Ron đáp : “Dĩ nhiên là có chứ. Lục long và Hắc long. Nhưng mà mình nói cho mấy bồ biết: Bộ trưởng Pháp thuật có nhiệm vụ bưng bít thông tin về mấy con rồng. Cho nên lính của ổng cứ phải canh chừng, hễ dân Muggle nào mà lỡ nhìn thấy rồng là họ phải nguyền ếm ngay, cho người ta lú đi mà quên mất là đã thấy rồng.”

Hermione nêu lại vấn đề: “Thế thì bác Hagrid giấu giếm cái gì?”

“ Anh Noah hẳn là biết” Harry đáp.

Ron lên tiếng : “mình cá ảnh sẻ không bao giờ nói cho chúng ta, mà lại bày trò cho chúng ta tìm lấy đáp án,giống như vụ Hòn Đá lần trước”

Ba đứa lại nâng lên mông mình chạy đến một cái gian phòng khác, gõ cửa muốn truy hỏi, nhưng chỉ nhận được câu trả lời, người bên trong còn đang bận chế tạo đũa phép.

“ Tuyệt, khi ảnh làm thành mình phải xin một cây mới được” Ron hưng phấn nói, nhìn cây đũa phép trên tay cũ mèm là đồ dùng lại của mấy anh trai mình.

Harry nói : “ mình không ngờ là ảnh lại còn chế tạo đủa phép, giống như cụ Ollivander, bồ nói ảnh có chế thành hay không ? »

Hermione gật đầu : « mình đã vào phòng nghiên cứu của ảnh rồi, lần trước mình còn thấy một cây bán thành phẩm, hơn nữa ảnh còn chế tạo các thanh vũ khí ma thuật »

Cả ba đứa trò chuyện một hồi, quyết định đi đến căn nhà của lão Hagrid xem lảo đang che giấu thứ gì, bọn trẻ gõ lên cánh cửa của túp lều người giữ khóa. Chúng rất ngạc nhiên khi thấy tất cả cửa sổ, cửa cái đều kéo màn kín mít.

Từ trong nhà, lão Hagrid hỏi vọng ra: “Ai đó?”

Rồi lão mới mở hé cửa cho chúng vào, xong vội vàng đóng kín lại ngay.

Bên trong nóng bức vô cùng. Mặc dù hôm ấy ngoài trời khá ấm, nhưng trong nhà lão Hagrid vẫn đốt lò sưởi. Lão pha trà và mời bọn trẻ ăn bánh mì thịt chồn. Bọn trẻ bây giờ đã quá thân thiết với lão Hagrid nên lập tức từ chối ngay món bánh mì “chọi chó, chó lỗ đầu” hôm nọ.

Hagrid nói : “Sao, các cháu muốn hỏi ta cái gì nào?”

Không việc gì phải vòng vo tam quốc nữa, Harry nói ngay: “Dạ. Tụi con đang thắc mắc, không biết bác có thể nói cho tụi con biết ngoài con Fluffy ra, còn có cái gì khác đang canh giữ Hòn đá không?”

Lão Hagrid nhăn mặt nhìn Harry, nói: “ Dĩ nhiên là ta không thể nói được. Thứ nhất, bản thân ta cũng không biết. Thứ hai, con đã biết quá nhiều rồi, nên ta mà có biết thì cũng không thể nói gì thêm với con nữa. Người ta có cất giữ cẩn mật Hòn đá ở đây là cũng có lý do chính đáng. Suýt nữa là nó bị đánh cắp khỏi Gringotts. Ta đoán là con cũng đã tìm hiểu về chuyện đó rồi hén? Còn chuyện con Fluffy thì ta thua!”

“Bác Hagrid ơi, bác nói vậy thôi, vì bác không muốn nói cho chúng cháu biết. Chứ bác biết hết mọi chuyện xảy ra ở đây mà.” Giọng Hermione dịu dàng, ấm áp, và nịnh nọt nữa chứ, khiến chòm râu của lão Hagrid rung rinh nhè nhẹ, chứng tỏ là lão đang mỉm cười,nói tiếp: “Chúng cháu chỉ thắc mắc là, ngoài bác ra, cụ Dumbledore còn có thể tin cậy ai để nhờ canh giữa Hòn đá nữa chứ?”

Ngực của lão Hagrid dường như nở phòng lên khi nghe những lời nói phỉnh mũi này.

Harry và Ron nháy mắt với Hermione.

“Ờ… ta thấy cũng không hại gì nếu ta nói cho các cháu biết rằng… để coi… à… Cụ mượn con Fluffy của ta… bùa chú của một số giáo sư khác… Giáo sư Sprout… giáo sư Flitwick… giáo sư McGonagall…” Hagrid điểm tên các giáo sư trên đầu ngón tay của mình : “ Giáo sư Quirrell… Và tất nhiên chính giáo sư Dumbledore cũng có bùa của cụ. Để coi, chờ ta một chút, ta quên mất một người. À, phải rồi, giáo sư Snape.”

Ba đứa thốt lên : “Thầy Snape?”

“Ừ… Coi bộ các cháu vẫn chưa hiểu hả? Thế này, thầy Snape góp sức bảo vệ Hòn đá, nên chắn chắn ông sẽ không đánh cắp nó rồi!”

Cả ba đều đang cùng có một suy nghĩ nghĩ, đó là thầy Snape ở trong nhóm bảo vệ Hòn đá, thì ông ấy lại càng dễ dàng khám phá ra những cách thức mà các giáo sư khác dùng để canh giữ Hòn đá. Có lẽ ông ấy đã biết mọi điều, ngoại trừ lời nguyền của thầy Quirrell và cách vượt qua con chó ba đầu.

Harry nôn nóng nói với lão Hagrid: “Bác là người duy nhất biết cách trấn áp con Fluffy, phải không bác Hagrid? Và bác hứa đừng bao giờ nói cho ai biết cả, nhé bác? Ngay cả các giáo sư, bác cũng đừng nói nha?”

Lão Hagrid tự hào đáp: “Không một ai có thể biết được, ngoại trừ ta và cụ Dumbledore.”

“Thôi, vậy cũng được.” Harry thì thầm với hai đứa bạn xong, rồi nói với Hagrid: “Bác ơi, cháu mở cửa sổ ra một chút được không? Cháu đang nóng chảy cả mỡ ra nè!”

“Rất tiếc là không được, Harry à!” Lão Hagrid vừa nói vừa liếc chừng ngọn lửa trong lò sưởi, hành động này lại khiến chon bọn nhỏ tò mò ngó theo.

“Cái đó là cái gì vậy, bác Hagrid?” Harry hỏi.

Nhưng nó đã biết ngay cái đó là cái gì. Chính giữa ngọn lửa, phía dưới cái ấm đun nước, là một cái trứng to màu đen.

Lão Hagrid vò bộ râu với vẻ căng thẳng: “À… đó là… ơ… là…”

Ron xê đến gần ngọn lửa để nhìn cái trứng cho rõ hơn : “Bác kiếm nó ở đâu ra vậy, bác Hagrid? Chắc là bác phải tốn khối của mới mua được nó hả bác?”

Nhưng lão Hagrid bảo: “Không phải là mua được, mà là ta thắng được. Tối hôm nọ, ta xuống làng để làm vài ba ly và chơi vài ván bài với người lạ. Hắn đem cái trứng ra đặt cược, thành thực mà nói, ta thấy hắn cũng có vẻ vui mừng khi tống được cái đó cho ta.”

Hermione hỏi: “Nhưng mà bác sẽ làm gì một khi cái trứng nở ra?”

“Thì… bấy lâu nay ta đã phải đọc mấy cuốn sách…”Lão lôi từ dưới gối ra một cuốn sách to : “Ta mượn quyển này trong đống sách của Noah tiên sinh để tham khảo đây, đúng là tiện ích vô cùng, bên trong có đủ các sách về giống rồng, còn có đủ những chỉ dẫn căn bản. Coi, phải để trứng trên ngọn lửa, bởi vì mẹ rồng thường phà hơi vào trứng… Để coi nào, khi trứng nở, cứ nửa giờ lại cho nó uống một xô rượu mạnh trộn với tiết gà. Còn đây nữa này… “Làm thế nào phân biệt các loài trứng khác nhau” … À, cái trứng mà ta đang có đây là một hậu duệ của Hắc long Na uy. Giống này hiếm lắm đó!”

Lão Hagrid có vẻ rất hài lòng với chính mình.

Còn Hermione thì không. Nghe tới chuyện ấp trứng trên lửa, cô bé “khuyến cáo”: “Bác Hagrid, bác đang sống trong một căn nhà gỗ!”

Lão Hagrid chẳng buồn nghe. Lão đang cời than lửa, khoái chí ngâm nga một mình.

Thế là từ đây ba người bạn có thêm một nỗi lo: nếu mà có ai đó biết được bác Hagrid đang giấu một con rồng bất hợp pháp trong căn chồi của bác thì chuyện gì sẽ xảy ra cho bác đây?

Đã thế, ngày nào cũng có bài tập thêm để làm. Vật lộn với hàng đống bài tập từ đêm này qua đêm khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK