Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tàu tốc hành Hogwarts, một toa tàu.

Ron hào hứng nói : “Mùa hè này là mùa cúp Quidditch thế giới! Bồ thấy sao, Harry? Tới ở nhà mình đi, tụi mình sẽ cùng nhau đi xem. Ba mình vẫn hay được sở làm phát cho vé.”

Đề nghị này có tác dụng kích thích Harry hưng phấn lên rất nhiều: “ Ừ, tất nhiên mình sẽ đến, để mình xin dì dượng cái đả.”

Cảm thấy vui lên nhiều, Harry cùng chơi đánh bài nổ với Ron về phần Hermione thì vẫn ở một bên nhìn Smartphone của mình, và khi bà phù thủy đẩy cái xe bán đồ ăn thức uống đi ngang, Harry mua cho cả đám một bữa ăn trưa vĩ đại, trừ những món có sôcôla.Nhưng đến trưa thì cái điều làm cho Harry thực sự sung sướng mới xảy ra.

Hermione ngó qua vai Harry, bỗng nhiên nói: “Harry à, có cái gì ở ngoài cửa sổ chỗ bồ ngồi vậy?”

Một cái gì đó rất nhỏ, màu xám, đang chập chờn khi ẩn khi hiện bên ngoài khung của kiếng. Harry đứng dậy để nhìn kỹ hơn và nhận ra đó là một con cú nhỏ xíu đang mang một lá thư lớn quá cỡ so với nó. Đúng là một con cú quá nhỏ, đến nỗi nó cứ chực lộn mèo trong không trung, cố chống chọi vật lộn với luồng khí tạo ra từ chuyển động quá nhanh của chiếc xe lửa tốc hành Hogwarts.

Harry vội vàng kéo kiếng cửa sổ xuống, thò tay ra bắt lấy con cú, cầm con cú trong tay mà có cảm giác như đó là một trái banh Snitch xù lông. Nó cẩn thận đem con chim vào trong toa xe lửa. Con cú thả lá thư xuống chỗ ngồi của Harry và bắt đầu bay lượn vòng vòng quanh toa xe lửa của bọn trẻ, rõ ràng là rất ư khoái chí vì đã hoàn thành công tác một cách mỹ mãn. Con cú Hedwig chóp chép cái mỏ với cái kiểu chê bai hơi cao ngạo.

Harry cầm lá thư lên, thư đề gửi cho nó, xé phong bì, mở thư ra và hét lên: “ thư của chú Sirius”

Ron và Hermione hồi hộp reo lên: “Cái gì, đọc lớn lên cho tụi này nghe với”

‘Harry yêu dấu.
Chú hy vọng con nhận được thư này trước khi về đến nhà dì dượng của con. Chú không biết họ có quen xài hộp thư cú hay không.

Chú trước mắt hết thảy cũng tốt lắm, nếu như con trôi qua ở nhà dì dượng không tốt cứ gởi cú với chú. Chú sẻ làm tốt một cái cha đở đầu trách nhiệm. Có một điều mà chú vẫn không cho con biết, đó chính là chổi thần Tia Chớp là chú tặng.

Hermione reo lên đắc thắng:“Thấy chưa! Mình đã bảo là cây chổi của chú ấy mà”

Ron nói: “Đúng vậy, chỉ có điều chú ấy không ếm bùa cây chổi thần, đúng không?”

Con cú tí hon bây giờ đang rúc lên vui vẻ trong lòng bàn tay Ron. Nó gặm một ngón tay của Ron theo kiểu có thể cho là thân ái, làm Ron khẽ rên:. Úi da!.

“Chú ghi tên người nhận là con, nhưng bảo họ thanh toán tiền bằng vàng lấy từ kho bạc Gringotts số bảy trăm mười một, trương mục của chú. Con hãy coi đó như món quà sinh nhật thứ mười ba của người cha đỡ đầu gởi cho con.

Chú cũng muốn xin lỗi về những nỗi kinh sợ mà chú nghĩ là chú đã gây ra cho con, vào cái đêm đó năm ngoái, khi con bỏ nhà dì dượng ra đi. Chú chỉ mong nhìn con một cái trước khi bắt đầu hành trình về phương bắc, nhưng chú nghĩ có lẽ bề ngoài của chú đã làm con hoảng sợ.

Chú gửi kèm theo một cái này cho con, cái mà chú nghĩ là sẽ làm cho niên học mới của con ở trường Hogwarts sẽ thú vị hơn nhiều. Nếu có khi nào con cần đến chú, cứ viết thư, con cú của con sẽ tìm được chú.

Chú sẽ sớm viết thư cho con nữa.
Chú Sirius.’

Harry háo hức nhìn vô bên trong phong bì: còn có một miếng giấy da khác bên trong đó. Nó đọc qua rất nhanh và đột nhiên cảm thấy ấm áp và thoả nguyện như thể nó vừa uống một hơi hết một chai bia bơ.

‘Tôi, Sirius, cha đỡ đầu của Harry Potter, ký tên dưới đây cho phép Harry được đến thăm làng Hogsmeade vào những ngày cuối tuần.’

Harry mừng rỡ reo: “Với cụ Dumbledore, vầy là quá được rồi”

Nó nhìn đằng sau lá thư của chú Sirius: “Khoan đã, còn có tái bút nữa nè.”

‘Chú nghĩ bạn của con, Ron, có thể thích giữ con cú này, bởi vì do lỗi của chú mà Ron không còn con chuột nữa.’

Mắt Ron mở banh ra. Con cú tí tẹo vẫn cứ kêu rúc một cách kích động. Ron nói ngập ngừng: “Giữ nó à?.Vậy là được rồi. Con cú này là của mình đấy nhá”

“ Aii đây không phải là đầu sẹo, tóc đỏ đây sao” cánh cửa toa tàu lần nữa mở ra, một giọng nhừa nhựa vang lên , thân ảnh Malfoy kênh kiệu bước vào bên trong đi theo sau hắn hính là Crabe và Goyle.

“ Malfoy, xem ra cái gọi là quý tộc mà nhà Malfoy truyền thừa ngàn năm đến nay, chỉ biết đâm thọt, bỉ ổi, ngạo mạn, ngươi đến đây là khoe khoang dòng máu của mình cao quý thế nào sao?” Hermione ngay lập tức chặn miệng nhìn hắn lên tiếng.

“ Gangerr” Malffoy mặt lập tức đỏ bừng lên, hắn vốn định đến nơi này chính là châm chọc đối phương, hung hăn hạ nhục hai người, lại bị Hermione chặn lại để cho hắn vừa xấu hổ lẫn tức giận không thôi.

“ Ganger ngươi tưởng nơi này có giáo sư che chở cho ngươi sao?” Draco thẹn quá thành giận nói.

“ Cút đi Malfoy, còn ở lâu có tin hay không ta đánh ngươi văng khỏi nơi này, đến lúc đó không có ai cho ngươi chạy đi mách lẻo đâu!” Hermione lớn giọng nói.

Draco mặt đỏ bừng hơn, cổ tay nắm chặt đủa thần của mình xiết chặt, nhưng hắn không có hạ chú bởi vì hắn biết, mình một khi hạ chú lên người nàng kết quả mình chỉ có thảm bại, khi mà trên người nàng còn một bộ khôi giáp, đáng sợ hơn nàng ngoài trừ phù thủy ra thì quyền cước cũng có một tay.

“ Đầu sẹo, tóc đỏ cứ núp sau Ganger đi, nhỏ đó chỉ ăn may mà thôi, còn không bị Daphne hung hăn đánh gục sao? ” Draco tiếp tục phun ra, có điều lần này lại chạm trúng nọc của Hermione.

“Lá Chắn”

“ Bành”

Hermione trên tay xuất hiện một thanh đoản kiếm xinh đẹp thân ảnh đứng dậy, nhìn Malfoy bọc trong một lớp phòng hộ lá chắn bể nát, đang ngưng tụ lại, mà ở cổ tay hắn là hai chiếc hộ oản phát ra ma lực : “ Có liên quan đến ngươi sao Malfoy, vậy ngươi có dám cùng ta đấu tay đôi không? Malfoy quý tộc”.

“ Hermione đả nói rồi đó, Malfoy ngươi dám đấu tay đôi không?” Ron tiếp lời, nhìn Hermione một bộ xù lông đứng ra, liền khích tướng hắn.

Mà một bên Harry cũng a dua vào : “ Làm sao không dám rồi, có cần gởi cú cho cha mẹ ngươi không ?”

“ Đợi đó” Malfoy tức giận gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, thẹn tức liền xoay người rời đi có điều vừa bước đi vài bước ánh mắt liền vui vẻ lên khi thấy một thân ảnh nữ tử đi đến, mang theo một con mèo màu xanh xinh đẹp.

“ Thì ra là ngươi, Greengras ?” Hermione giọng đầy chế nhạo nhìn thân ảnh Daphne cất bước đi vào bên trong toa tàu, tiếp tục nhạo báng nói : “ Ngươi đến là khoe khoang hư vinh của mình đó sau? ta còn tưởng ngươi khác biệt xem ra cùng với Malfoy chả khác biệc gì?”

“ Hermione, ngươi cũng xem thường ta quá đấy” Daphne chậm rãi đi đến trước người Hermione khoàng cách còn 5 bước thì dừng lại, tiếp tục nói : “ Malffoy gia tộc thế nào ta không biết, nhưng ít nhất Daphne ta vẫn biết phẩm hạnh của một quý tộc là gì, mấy trò hề vớ vấn như vậy ngươi nghĩ ta cần phải đả kích bại tướng dưới tay ta để tôn lên chiến thắng sao?”

“ Bại tướng” Hermione gằn giọng lên tiếng, ma lực trong người kéo lên : “ Năm trước là ai bị ta đánh cho răng rơi đầy đất, là ai bu bám theo chúng ta ăn ké Tử Xà Basilick mới kiếm được điểm, quà cho mình, ta nhớ được Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đến nay đơn đấu ngươi chưa từng thắng qua được ta”

Daphne cũng lập tức xù lông vẻ ngoài lạnh lùng băng sương cũng thay đổi, Queen cả người lạnh lẽo hàn khí cùng với Rose đối chọi gay gắt với nhau đem buồng toa chia làm hai phần, một bên là nóng bức một bên là lạnh lẽo để cho đám người trong toa sợ sệt khi mà khí tràng hai người tỏa ra, nuốt một ngụm nước bọt theo dõi lấy.

“ Vậy còn ai ăn ké ta tìm ra được Chuột Hồng, nếu không phải là ngươi thì Clearwater có ăn may không hả, đơn đấu ta chưa thắng qua ngươi, trừ lầu đầu tiên ta bất cẩn ra những lần về sau ngươi có thắng qua được ta, còn đoàn đội đấu ngươi thế nào, ta nhớ được tiết học giáo sư phần thắng nghiêng về Slytherin học viện đấy 52- 45 là hơn 7 lần đấy Granger”

Hermione nắm tay xiết chặt đoản kiếm lẫn đũa thần, lạnh rên nói : “ Daphne từ lúc nào ngươi lại trở nên giống như Malfoy khoe khoang rồi, còn nói không giống ta thấy bọn các ngươi giống nhau, có chăng ngươi che dấu thật giỏi mà thôi, không có như Malfoy nhảy nhót như tên hề một dạng.”

Daphne gương mặt âm trầm lên, khi nghe ra Hermione chửi xéo mình : “ Hermione ta cũng không dư thừa cùng ngươi nói nhảm, đề mục lần này ngươi cũng đả nhận được, để xem lần này ai hoàn thành trước”

“ Hừ” Hermione hừ một tiếng nhìn thân ảnh Daphne xoay người rời đi, mang theo sủng thú của mình, hoàn toàn không để ý đến Malfoy một điểm phản ứng : “ Chỉ ăn may được một lần, trở thành khổng tước xòe đuôi rồi”

Khoảng cách qua đi Đại Ma Hội Võ đả hai tuần, cũng chấm dứt năm học ở Hogwarts, cuộc thi chung kết Đào Kho Báo đả kết thúc trong sự nuối tiếc của các nhà không giành được chiến thắng, lần chiến thắng năm nay không phải là Grryfindor nữa, cũng không phải về tay Ravenclaw khi chiếm ưu thế mà lại là Slytherin, tân vương lên ngôi chính là Daphne Greengras.

Liên minh tạm bợ của hai cặp đôi oan gia thành công xuất sắc hợp kích đem hai nhà có ưu thế lớn hơn từng bước triệt hạ. Trong tối cả hai kết minh lại ngấm ngầm chia rẽ liên minh của nhà Hufflepuff và Ravenclaw, khi chỉ ra thế lực nhà Ravenclaw quá mạnh.

Thành công lẻn vào bí đạo bên trong có điều khi vào hang động là một cuộc loạn chiến khi có đến 7 tên cùng vào, loạn đánh thành một bầy, Penelope bị Hermione và Daphne vây công ưu tiên giải quyết.

Cuối cùng chỉ còn lại mỗi Daphne và Hermione tranh giành kho báu. Mà lần này Hermione lại bị Daphne âm xuống, khi nàng trong đống sách của Đế Thiên An tìm được một câu thần chú cổ xưa, bị chính bản thân mình bị chính ma lực của mình đánh bại, Daphne đem công kích nhận được trên mình chuyển dời qua cho nàng, để cho Hermione tức giận ấm ức suốt thời gian còn lại.

Daphne rời đi không lâu cả toa tàu của Hary trở nên nhộn nhịp hẳn ra khi đám người Fred chạy đến, khi nghe tin tức phong phanh hai nữ so găng nhau. Dù sao cả tòa học viện đều biết hai nàng chính là tử địch của nhau một dạng, không ai chịu nhường ai khi gặp nhau cả, so với Harry và Malfoy còn ác liệt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK