Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tối lại xuống.

Quy Tư vương lều lớn bên trong.

Rượu thịt được dâng, người bên trong tụ hội.

Chỉ là so với một đêm trước ít đi rất nhiều, đếm đi đếm lại chỉ có sáu người.

Sáu người lần lượt là Quy Tư vương, Tỳ Bà công chúa, Thiên Trạch, Sở Lưu Hương, Cơ Băng Nhạn, Hồ Thiết Hoa.

Trừ Thiên Trạch ra toàn bộ đám người trong phòng đều đưa mắt nhìn về một thân ảnh.

Bọn họ đã tận mắt thấy Thạch Quan Âm cùng nam nhân kia giao chiến, họ đã biết Thạch Quan Âm cường đại như thế nào, nhưng gả nam nhân kia còn cường đại hơn, y chỉ một đòn đã khiến cho nữ tử hùng cứ một phương sa mạc quy phục.

Một đòn kia họ đến giờ không có quên mất đi, không cả đời cũng sẽ nhớ được.

Đó là đầy trời kiếm lửa như mặt trời, so với sa mạc nóng bức còn muốn nóng, đến cả cát cũng bị nung chảy.

Thạch Quan Âm tại kiếm trận kia trong chỉ có thể trong ngắn ngủi chống cự, bại.

Bại rất nhanh.

Một cái Thiên Nhân cảnh cao thủ sở bại, để cho họ kinh sợ.

“ Tráng sĩ có công trợ giúp, bổn vương không biết lấy gì thù tạ xứng đáng, lại thêm chổ con ta đã cùng tráng sĩ có vợ chồng chi dạ, bổn vương muốn tổ chức thêm một cuộc hôn lễ” Quy Tư vương mở miệng phá đi bầu không khí.

Thiên Trạch nói : “ hôn lễ của ta sẽ định vào ngày khác, càng không phải là cái nơi hẻo lánh này. Ta cũng không phải là quân cờ mà ông có thể tính toán được, ta lần này trợ giúp ngoài là vì Tỳ Bà, sau chính là ta cần Quy Tư quốc làm việc”

Quy Tư vương nói : “ không biết tráng sĩ ý là....”

Tỳ Bà lúc này nói : “chàng ấy là thái tử một nước, hiển nhiên chàng ấy muốn cùng Quy Tư bang giao”

“ Chả trách ta lại thấy tráng sĩ có phong thái của đế vương, hóa ra là vậy” Quy Tư quốc vương cười nói : “ chẳng hay thái tử quốc gia là....”

Thiên Trạch nói : “ nước nhà của ta đã bị Sở, Bắc Ly, Hàn họa hại, con dân chịu khổ cùng nô lệ khắp nơi. Muốn phục quốc không phải là chuyện nhỏ, tài chính nhân lực đều lên đến khổng lồ, mà trung nguyên bọn giàu có không ít”

Lời này ra khiến cho Sở Cơ Hồ cả ba khẻ biến sắc, ba nước mà Thiên Trạch nói đến lại chính là trung nguyên mười nước lớn trong, hơn nữa nằm ở phía nam trung nguyên, bọn họ là trung nguyên chi sĩ lại gần với ba nước này, âm thầm suy đoán.

Tỳ Bà hứng thú hỏi : “ vậy quốc gia chàng là nước nào?”

“ Bách Việt” Thiên Trạch trả lời.

Quy Tư và Tỳ Bà trầm tư suy nghĩ,

Sở Lưu Hương trầm ngâm một lát, nói : “ tại hạ có nghe, hơn mười năm trước Bách Việt nội loạn, ba nước Hàn, Sở và Bắc Ly mang quân hiệp trợ, vương thất của Bách Việt trong chiến loạn đã chết mất. Thái tử của Bách Việt, tại hạ có nghe đến y, nếu tại hạ đoán không lầm, Đạo Thánh huynh chính là Xích Mi Long Xà, Thiên Trạch”

“ Không nghĩ Đạo Thánh là Bách Việt Xích Mi Quân” Cơ Băng Nhạn, Hồ Thiết Hoa thầm nói, tại nơi này bọn họ không chỉ biết Đạo Thánh dung mạo mà còn thân phận, kết quả để cho cả bọn bất ngờ.

Bọn họ vốn tưởng Đạo Thánh là Tây Vực các nước hoặc là Bắc phương người, ai nghĩ lại là phía nam ba nước Hàn; Sở; Bắc Ly bị diệt hơn 10 năm trước Bách Việt, vùng đất nổi danh với vu độc.

“ Xích Mi Long Xà, Thiên Trạch” Tỳ Bà lại thốt lên cái tên này, sau đó hờn dỗi nhìn hắn mà trách cứ : “ vậy ra Thiên Trạch là chàng lừa thiếp đúng không?”

Thiên Trạch trở tay đem eo nàng bắt lấy kéo vào lòng : “ Thiên Trạch cũng là tên ta”

“Xích Mi Quân muốn trợ giúp Quy Tư quốc, sau đó lại thông qua đó gầy dựng lại Bách Việt” Quy Tư vương nghe đã rõ được thân phận, bằng hắn trí tuệ cũng đoán ra được mục đích của kẻ này.

Thiên Trạch nói : “ không sai”

Quy Tư vương cười lên : “ vậy thì tiểu vương cầu còn không được, ân tình của Xích Mi vương tiểu vương nhất định sẽ ghi nhớ và hoàn trả lại xứng đáng.”

Thiên Trạch nhẹ gật đầu rồi đưa mắt nhìn Sở Lưu Hương, nói : “ ba người các ngươi biết điều không nên biết”

Cơ Băng Nhạn nói : “ Vậy nên chúng ta sắp bị giết người bịt miệng rồi”

Hồ Thiết Hoa nhìn bạn tốt của mình nói : “ đều là lão xú trùn ngươi khơi ra”

Sở Lưu Hương không chút để ý : “ Xích Mi Quân sẽ không giết bọn ta”

Thiên Trạch nói : “ ngươi tự tin như vậy à?”

Sở Lưu Hương đáp : “ Thạch Quan Âm còn bại nhanh dưới tay Xích Mi Quân, ba chúng ta cũng không chống cự được bao lâu, nên nếu muốn giết cả ba chúng ta đã chết từ lâu, hơn nữa Xích Mi Quân để chúng ta sống còn có lợi hơn giết”

Thiên Trạch đem chung rượu lên uống một ngụm, gật đầu : “ quả thật ta không cần phải giết các ngươi, nhưng mạng của các ngươi muốn lấy về phải bỏ ra tiền chuộc”

Sở Lưu Hương từ trong tay áo lấy ra một vật : “ đây là tiền chuộc của bọn ta”

Một viên đá tròn, to bằng quả trứng gà, hiện rõ ràng hơn trước mặt đám người.

Tất cả đều sững sờ.

“Cực Lạc Tinh” Quy Tư vương, Tỳ Bà cùng thốt lên.

Thiên Trạch đem tay thu lấy viên ngọc này, nói : “Cực Lạc Tinh là một viên đá báu, có giá trị liên thành, nhiều kẻ tranh nhau vì nó hóa ra lại đến tay của Đạo Soái, quả nhiên danh bất hư truyền”

Sở Lưu Hương nói : “ ta nào dám đứng trước huynh múa riều trước mắt thợ chứ”

Quy Tư vương an lặng nhìn, vốn cái viên kim cương này là lão an bài cho anh em họ Bành của Ngủ Hổ Đoạn Đao Môn tiêu cục vận chuyển, không lâu trước bị hại tin tức truyền về, bất quá hiện giờ rơi vào tay Thiên Trạch lão cũng không để ý nữa.

“Viên kim cương này là chúng ta thấy được thuộc hạ của Thạch Quan Âm và Bành tiêu cục lưỡng bại câu thương mà đoạt được, thứ này nghe nói có giá trị liên thành là vật do Quy Tư vương cấp đi, vốn lẽ nên trả về chủ cũ. Chỉ là chúng ta muốn mượn hoa hiến phật vậy, hy vọng Đạo Thánh huynh giơ cao đánh khẽ một chút” Sở Lưu Hương uyển chuyển nói.

Hắn lấy Đạo Thánh chi danh để khước từ, bởi y đem thân phận mình nói ra lại nói bọn họ bỏ ra tiền chuộc, có nghĩa muốn cả ba làm việc cho y, hắn khéo léo cự tuyệt, dùng giang hồ danh xưng nhắc đến.

“ Nếu là hôm trước viên đá này có giá trị liên thành, nhưng bây giờ nó chẳng có giá trị bao nhiêu cả, loại ngọc này ta có không ít” Thiên Trạch nói : “ bất quá, ta bán cho ngươi một ân tình vậy”

“ Cảm tạ Đạo Thánh” Sở Lưu Hương cười nói.

Thiên Trạch đem viên đá cấp cho Tỳ Bà.

“ Chàng cho ta à, bên trong này có bí mật rất lớn đấy” Tỳ Bà yêu thích cầm lấy.

Thiên Trạch nói : “ chỉ là lời bịa đặt của cha nàng đem ra mà thôi”

“ Bịa đặt” đám người thốt lên.

Quy Tư Vương nghe xong thán thở : “ Xích Mi Quân quả là ngươi tài trí bậc nhất, ta thật bội phục, bội phục”

Dừng một chút lão giải thích : “ đúng vậy, bổn vương bịa đặt ra, cho mọi người lầm tưởng nó quan hệ đến việc phục hồi ngôi vị, cho mọi người tập trung tâm và ý về nó đừng lo nghĩ đến những gì khác. Trong khi đó, bổn vương dùng kho tàng của tiền nhân, mua chuộc năm đạo quân ở nước ngoài, âm thầm cử đồ đại sự! Tất cả chỉ tưởng bổn vương hy vọng nơi viên ngọc, mà không ai lưu ý đến việc bổn vương cầu viện ngoại lực.”

Cả đám nghe xong không khỏi thán phục Quy Tư Vương.

Thì ra, họ đánh giá lầm Quy Tư Vương, cứ tưởng lão ta là con người rượu thịt, ngờ đâu mưu trí cao thâm!

Hồ Thiết Hoa thở dài cười khổ: “Thảo nào một viên ngọc có giá trị tinh thần to lớn như vậy, lại do bọn bảo tiêu Trung Nguyên bảo vệ! Từ Trung Nguyên ra Quan Ngoại? Nghe được việc nầy hắn sẽ bội phục vương gia lắm!”

Tỳ Bà công chúa nũng nịu: “Tại sao phụ vương cũng lừa cả đến con? Không lẽ phụ vương không tin con?”

Quy Tư Vương nói : “Không phải không tin con! Chỉ vì bí mật càng giữ kín, càng làm cho nhiều người chú ý, và ai ai cũng muốn biết điều bó mật đó. Bởi muốn biết, nên chẳng ai ám sát cha, trước khi cha tiết lộ bí mật. Ngày nào cha chưa tiết lộ bí mật, là ngày đó cha còn sống! Chính cái sự bí mật đó, bảo vệ mạng sống của cha hơn ngàn muôn võ sĩ! Cho nên, cha giả vờ là dến cả con, cha cũng không dám cho biết như vậy, điều bí mật đó phải có tầm quan trọng phi thường!”

Lão dừng lại một chút, doạn tkết luận: “Chính cái người tha thiết với điều bí mật đó, lại là người bảo vệ cha hữu hiệu nhất, luôn luôn kín đáo ở bên cạnh cha, phòng bất trắc!”

Tỳ Bà công chúa thở dài: “Xem ra, làm con gái của một quốc vương, nghĩ cũng chẳng phúc hạnh chi cho lắm! Thảo nào, một vị công chúa tiền triều, lúc lâm chung, ôm mặt khóc hu hu, rồi than: xin từ đây vĩnh viễn đừng bao giờ thác sanh vào hoàng tộc!”

Quy Tư Vương cũng thở dài: “Phải đó con, muốn làm một vị vương đế tốt, tất không thể tròn bổn phận làm cha. Hay đúng hơn, nhiệm vụ của một vị minh quân có làm mất mát phần nào tình thiêng liêng phụ tử!”

Lời nói của ão chí lý thay.

Đừng nói là làm vua, cho dù làm một con người thông thường, đúng cái nghĩa của con người, lắm lúc cũng bị bắt buộc hy sinh phần nào tình cảm gia đình.

Nhưng may thay, trên thế gian này, vẫn còn những người con hiếu thuận, nên người cha dù làm ngược lại với lòng, cũng có thể an ủi phần nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK