Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một góc chiến trường.

“ Cẩu thần!! hãy xem Cuồng Hồn Đại Đao của ta đây!”

“ Loạn Vũ Bát Phương!! Sát!!”

Loạn Vũ Cuồng Đao thúc dục mệnh khí Cuồng Hồn Đại Đao của mình hóa lớn, thi triển mạnh nhất một đòn của mình, trực tiếp đem bốn gả Đại Thần vây kích bức lùi, đặc biệc khi thi triển công kích này hắn có thể thông qua mệnh khí của mình mà từng bước một thôn phệ nguyên thần của những kẻ khác.

“ Chết tiệc!!”

“ Tên này dai sức khó chơi thật”

“ Hắn làm sao lại không hao tổn sức mạnh!”

“ Chúng ta là những Đại Thần cao quý trong Thánh Hiền Điện, không cần thiết phải liều mạng với tên Minh tộc thấp kém này”

Loạn Vũ Cuồng Đao vác thanh đao lớn gấp đôi thân thể mình lên vai, nghe được mấy lời của bốn gả Đại Thần, đi đến cười nhạo : “ kém cỏi”

“ Ngươi nói cái gì?” Cầm thuẫn Đại Thần quát hỏi.

Loạn Vũ Cuồng Đao khinh thường : “ ý của ta là! các ngươi thật là kém cỏi bản Đại Tướng giao đấu với các ngươi thật là chán nản. Tất cả cùng lên hết đi để ta kết thúc luôn một lượt. Đối với kẻ địch đả hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu như các ngươi- ba đao. Ta có thể ba đao giết một người các ngươi mà không tốn chút sức lực nào.”

“ Cái gì!”

“ Xuất khẩu cuồng ngôn!!”

“ Cuồng đồ lớn mật!”

Loạn Vũ Cuồng Đao lại nói : “ trong các ngươi! Có ai có huynh đệ gì không?”

Câu hỏi không đầu không đuôi này làm cho bốn gả Đại Thần không rõ cái tên nghịch độ bạo ngược dã man này trong đầu bán thuốc hồ lô gì.

Loạn Vũ Cuồng Đao lại nói : “ ta có một tiểu muội, bây giờ đang ở một nơi xinh đẹp . Nó lúc nào cũng muốn biết về Thần Vực, lúc nào cũng hỏi ta không dứt. Hà! Những gì trong tưởng tượng đều đẹp cả, nhưng thực tế lại tàn khốc hơn tưởng tượng nhiều. Nếu trở về ta sẽ nói với nó rằng, Thần Vực… cái gì mà chốn bồng lai tiên cảnh! Chỉ là đống đổ nát không hơn không kém.”

Nói đến đây ánh mắt tràn đầy xem thường khinh miệt, Loạn Vũ Cuồng Đao đem mắt nhìn bốn gả Đại Thần thần sắc hoang mang kia : “ thậm chí đến người Thần tộc cũng chỉ là những tên suốt ngày chỉ biết thùng rỗng kêu to. Ca ca đây lúc nào cũng có thể giải quyết vài tên một lúc”

“ Tiểu tử vô lễ”

“ Ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của chúng ta”

“ Cùng lên, dạy cho tên man rợ này biết sự lợi hại của tộc ta”

Loạn Vũ Cuồng Đao nhìn bốn người xông lên, nhếch môi cười tay giơ Cuồng Hồn Đại Đao lên lại đem nó xoay tròn rồi ném lên không, trong chốc lát Cuồng Hồn Đại Đao phân tách thành tám thanh Cuồng Hồn Đại Đao nhỏ hơn rơi cắm xuống mặt đất bên dưới, vây kết lấy bốn gả Đại Thần.

Tám thanh Cuồng Hồn Đại Đao xanh rực tạo thành một cái đao trận, ánh sáng xanh rực rọi sáng vào bốn gả Đại Thần, đem nguyên thần của bọn họ áp chế và cắn nuốt.

“ Bát Phương Loạn Trảm”

Loạn Vũ Cuồng Đao tốc độ đảy nhanh đến cực hạn, thân hình di chuyển trong đao trận của mình, như lưu tinh di chuyển qua các vị trí Cuồng Hồn Đại Đao, mang theo vũ khí chặt chém lên cơ thể bọn họ.

Mỗi một gả chỉ đúng ba đao.

Đao thứ nhất với sức mạnh hùng hồn đả phá đi được Thần lực gia trì trên cơ thể của Đại Thần.

Đao thứ hai với dự đoán chính xác chặt đứt đi chi thể của đối thủ khiến cho hắn không cách nào bảo vệ bản thân.

Đao thứ ba chém đầu, không để cho đối thủ có thể hồi phục nguyên khí, nguyên thần của y liền bị Cuồng Hồn Đại Đao cắn nuốt.

Cách bọn họ ba trăm mét, trên một đỉnh đầu tượng đá.

“ Con khỉ bản lĩnh không tồi đó, khiến bổn đại thần có chút đau đớn. Chúng ta tiếp tục nào” Đại Thần cằm roi lạnh lặn không một chút hư tổn, tràn đầy sát ý nhìn Vũ Canh.

Nhưng mặc dù có được sự trợ giúp của Chân Thiền Thánh Vương, y có thể sống lại một lần nữa, nhưng công kích của y lại không làm gì được Vũ Canh, bị hắn né đi và tiếp cận, tay trái vung quyền đánh văng về sau.

“ Hộc! Nhiều năm rồi ta không đi lại trung thổ, không ngờ đám khỉ đả tiến bộ như vậy” tay lau đi vết máu trên miệng, gả cả kinh đại não phân tích : “ hắn vừa dùng thần lực áp chế sức mạnh của ta, vừa dùng sức mạnh của tay trái công kích. Sức mạnh của ta không đánh lại”

Vũ Canh tràn đầy tự tin nói : “ nếu như ngươi không có sự hộ vệ của Thần lực, ta đả giết ngươi 10 vạn lần rồi. Nhưng luồng sức mạnh ngoại lai đó cuối cùng cũng không cứu được ngươi. Vì chiêu thức của ngươi đả bị ta hoàn toàn nhìn thấu rồi. Ngươi không còn thắng được ta nữa”

Vũ Canh tiếp tục nói : “ có vài đồng bọn của ngươi đả bị giết chết rồi, rất nhanh thôi nươi cũng sẽ đi tiếp con đường đó. Ngươi có tin không? Ta đả tìm được cách để giết ngươi. Ngươi sẽ chết một cách rất thê thảm, Đại Thần”

Nghe được gả Đại Thần cả kinh, vội nói : “ đợi đả! Con khỉ kia ngươi đả nghĩ ra cách gì! Với bản lĩnh của ngươi, chỉ cần hiếu trung với Thần tộc, chúng ta có thể cho ngươi một đất nước. Ngươi có thể làm một vị vua”

Vũ Canh cười nhạo : “ Hi! Phong ta làm vương. Gợi ý tốt đó, đợi ta tốt tộc Thần thành than mụi. Ta sẽ suy nghĩ lại, bây giờ ngươi lập tức giả tiếng chó kêu. Bổn vương có thể tha cho ngươi một mạng”

“ Hừ! Con khỉ kia, tội độ tà ác, đại nghịch bất đạo” Nghe được Vũ Canh lời nói, y làm sao mà chịu được giận giữ quát mắng, hay tay nắm roi : “ bổn thần tuyệt đối không để ngươi làm ô nhiễm Thần Vực Tịnh Thổ. Tổ tiên ơi xin hãy cho ta sức mạnh”

“ Thần lực Tiên! Đoạn Thạch Phân Kim”

Trường roi vung ra, thần lực gia trì, như trường xà mang theo kình khí lăng lệ quất đến Vũ Canh.

Nhưng lần nữa Vũ Canh lại có thể nhìn thấu được chiêu thức mà né tránh, để lại trong không trung ầm ầm vở nát thanh âm khi trường roi đánh ra.

Cách không xa Vũ Canh, Tử Vũ cùng một gả Đại Thần khác đại chiến, trên tay trường kiếm ngưng tụ ra không phải là Tru Thiên nhưng sắc bén cũng tuyệt không thua các thần binh bảo kiếm khác.

Nhưng giờ này mấy chục thanh kiếm ngưng tụ được thả ra lại bị vở nát thành từng đoạn, không cách nào tổn thương được cơ thể gả Đại Thần đả bị hắn giết chết cách đây không lâu.

“ Đại Kiếm sĩ! Nhìn kỹ chưa! Luyện Khí Thuật của phàm nhân các ngươi vốn không thể làm tổn thương bổn thần!”

Y đắc ý lại nói : “ kiếm khí của ngươi dù sắc bén đến đâu, bổn đại thần cũng có thể phá tan chúng. Thiết Thạch Chi Thân của ta có thể phá tan được mọi binh khí”

“ Kiếm Khí! Thiên Kiếm Lăng Trần”

Tử Vũ lạnh nhạt ngưng tụ gần trăm thanh cự kiếm, từ trên bầu trời giáng xuống công kích lên gả.

“ Hừ! Không phải đả nói rồi sao. Dù có tấn công thế nào thì kết quả cũng thế thôi! Phá hết cho ta” Y thả ta thần lực của mình, đem gần trăm thanh cự kiếm từ trên trời rơi xuống đè lên cơ thể chấn vở nát, để lại từng thanh âm thanh thúy của toái vở.

Y tràn đầy khinh thường với thực lực của kẻ nhân loại phía trước bày ra, dõng dạc lớn tiếng : “ Đây là thực lực của ngươi sao? Chỉ chà sát được bổn thần mà thôi, những vết thương này sẽ được hồi phục ngay bây giờ. Cái gì là chiến sĩ mạnh nhất của nhân loại, đứng trước Thần tộc chỉ là con kiến hôi”

“ Phừng!!”

Tử Vũ đối mặt với những lời xem thường không một chút để ý, đại chiêu vừa rồi chỉ là nghi binh, sát chiêu thực sự mới chính là đây- Tru Thiên kiếm.

“ Xoẹt!! Xoẹt!! Xoẹt!! Xoẹt!!”

Từng đường đỏ hồng kiếm quang theo hai tay của Tử Vũ vung vẩy nhanh chóng cắt lên cơ thể của gả Đại Thần, đem cái để hắn tự tin là Thiết Thạch Chi Thân phá.

“ Không thể nào, đây là kiếm gì?”

Tử Vũ đáp : “ Tru Thiên hay còn gọi là sát thần”

Nói xong Tử Vũ nâng lấy Tru Thiên nhanh đâm xuyên qua vùng bụng của y, thân thể cứng rắn không còn nữa lại bị đỏ hồng cự kiếm dễ dàng đâm xuyên qua.

Tử Vũ cất lời : “ Ta chú ý được khi ngươi vận Thiết Thạch Chi Thân, thân thể sẽ trở nên nặng nề, ta dùng kiếm khí không ngừng công kích là ép ngươi đẩy sức mạnh lên đỉnh điểm. Tuy sức mạnh ngươi đạt đến đỉnh cao nhưng khả năng di chuyển lại cực kỳ hạn chế. Khi đó ngươi chỉ là mộc nhân để mặc sức ta chém thôi”

“ Cái gọi là Đại Thần xem ra chỉ đến thế mà thôi! Trước khi ngươi chết ta tặng ngươi một câu” Tử Vũ thúc dục Tru Thiên kiếm lực lượng, đem cơ thể hắn thiêu đốt, một bên lại nói : “ chó cắn người thì không nên sủa, còn những con chó hay sủa thì không bao giờ cắn được người. Vĩnh biệt!”

“ Loài người! Bổn đại thần lại bại dưới tay con người” cảm nhận cơ thể mình bị tàn phá, nguyên thần đang bị thiêu đốt đi, một bên nghe được những lời trong mắt hắn con khỉ, để cho hắn khó mà tin được, đường đường là một Thần tộc thành viên của Trăm Thần Chúng có sự gia trì của Chân Thiền Thánh Vương hắn lại bại.

“ Khoảng cách giữa người và Thần sớm đả rút ngắn rồi”

Lời của Tử Vũ vừa dứt, gả Đại Thần cũng bị đốt thành một bộ xương khô, nguyên thần đều bị Tru Thiên kiếm thiêu đốt hầu như không còn.

Tử Vũ lại dùng chân hất lấy một cái sọ não, rồi dùng lực đá văng cại sọ này bay vút lên không trung, lẩm bẩm : “ phải làm cho triệt để một chút! Dù sao cũng không thể mất mặt trước Minh tộc”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK