Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đầu phố dài, trên đường rất sạch sẽ, cơ hồ không ai qua lại giờ này.

Chỉ có mấy cái tửu quỷ, thành kề vai sát cánh, la lối om sòm đi trên đó xiên xiên vẹo vẹo, dưới ánh trăng dịu nhẹ mà bước đi.

Trời đả về khuya, ngoài trừ mấy tên tửu quỷ này ra, bên đường còn có một người, một cái lão bà, mái tóc hoa râm đang tại bán hạt dẻ rang đường, dường như nhận thấy mấy tên này, thanh âm lớn tiếng để làm cho mấy người này chú ý.

Quả nhiên hô bốn năm lần, mấy cái say khướt nam tử nghe được đi lại gần mua lấy, giá lại trẻ chỉ 10 văn tiền một cân không hề đắc đỏ, đám người này dư sức trả lấy, sau đó ăn lấy.

“ Bịch” Mấy tiếng vang nhỏ vang lên, theo mấy thân ảnh này vừa mới ăn xong hạt dẻ rang đường, từng người một ngả xuống mặt đất bên dưới nằm ì trên đó, mùi men rượu khuếch tán ở không trung.

“Hạt dẻ rang đường đây”

“Hạt dẻ vừa mê vừa say”

“ Hạt dẻ rang đường, 10 văn tường một cân đây”

Lão bà mái tóc bạc trắng đối với việc mấy thân ảnh nam tử này ngả xuống, khóe môi lại nhích lên độ cong, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, lại cất lời rao bán trong đêm.

Sự việc nhìn thì bình thường, nhưng để ý kỹ sẽ thấy khác thường. Năm tên tửu quỷ say khước kia không phải say rượu quất cần câu, sau khi ăn xong hạt dẻ cũng không chịu được nữa mà say ngủ.

Cả năm người hô hấp đả không còn, nếu có ai bây giờ đến quan sát trên cơ thể của họ, sẽ thấy được da thịt lại xuất hiện tím xanh màu sắc.

Nhịp tim đả ngừng, sinh cơ đả tận, năm tên nam tử đả không còn sinh mạng, họ... đả chết, đúng vậy đả chết!

Trên đời này bán hạt dẻ rang đường rất nhiều người, nhưng là có thể ăn người chết hạt dẻ rang đường tuyệt đối không nhiều.

Nhất là kịch độc trong nháy mắt độc chết năm người, như thế kịch độc hạt dẻ rang đường thì càng ít.

Nhất là đêm trăng tròn bán hạt dẻ rang đường lại càng không nhiều, lão bà bà bán hạt dẻ căn bản vốn không quan tâm mình hạt dẻ rang đường phải chăng có thể ăn người chết.

Bởi vì do chính tay nàng mà ra, trong hạt dẻ có kịch độc do nàng hạ xuống, chính là thuần túy độc chết người ăn.

Hùng mỗ mỗ trên giang hồ rất nhiều người nghe mà sợ mất mật, hành tung quỷ dị, thường mỗi đêm trăng tròn xuất hiện ở các tòa thành thị.

Mà bán hạt dẻ độc chết khách nhân mua lấy, rất nhiều hiệp khách giang hồ lẫn quan sai nha dịch muốn truy bắt song đều mất mạng cả.

Dưới ống quần dài bằng vải xám của mụ để lộ đôi bàn chân. Mụ đi đôi giầy mới tinh, mũi giày thêu khá đẹp, tựa hồ một vị tân nương tử.

Có điều mũi giày của mụ không thêu chim uyên ương mà lại thêu một con cú mèo.

Lại thêm hai tiếng thời gian trôi đi, Hùng mỗ mỗ vẫn tiếp tục rao bán, song trừ năm tên tửu quỷ xui xẻo ra, thì chẳng còn một ai xuất hiện trên con đường, trở thành khách nhân của nàng cả.

Đột nhiên từ phía xa một tiếng động nhỏ truyền vào tai của Hùng mỗ mỗ, vốn là thiên hạ đỉnh tiêm cao thủ, chỉ chút tiếng động nàng liền có thể phát giác ra.

Vừa xoay đầu liền thấy được một vệt tỏa ra quang mang di chuyển rất nhanh, rồi đột ngột dừng lại trước chổ của bản thân.

“ Cơ quan xe, là y Vô Song công tử” Hùng mỗ mỗ đại não thốt lên, tròng mắt thoáng qua lay động khi thấy được trước mình một chiếc xa hoa lộng lẫy, làm bằng hoàng kim bảo ngọc chế tạo cơ quan xe.

Hình thể to lớn, giống như một khung xe ngựa, bên trên ẩn hiện những chuôi vũ khí tinh xảo, còn cả những chung rượu, vò rượu bằng ngọc xa hoa quý giá.

Từ trên một nam tử cao ráo, trên người mặc lấy hoa lệ y phục, chất liệu không rõ trong đêm tản ra ánh sáng như lân quang.

Dung mạo tuấn lãng khiến cho nữ nhân trầm mê, đến cả bản thân của nàng cũng thất thần trong chốc lát.

Hành tẩu giang hồ nhiều năm, mỹ nam tử nàng gặp không ít, nhưng người nam tử này hoàn toàn khác biệc, Vô Song công tử không chỉ so với những người kia còn trội hơn gấp nhiều lần.

Mà từ người còn toát lên khí chất rất khó diễn tả thành lời, có cao quý, có cường thế có thần bí, phiêu miễu như xa như gần... từ người một cổ sức hút lạ thường, bất cứ ai nhìn vào cũng khó mà quên được y.

Y chỉ mới hiện thân trên giang hồ một năm gần đây, song mỗi một sự tích của y đều khiến giang hồ chú ý. Đặc biệc là các cô nương, khó một người nữ tử nào có thể chống lại y một nụ cười.

“Đường xào cây dẻ, khuya như vậy rồi vẫn còn bán ư?” Đế Thiên An đến gần hỏi

Hùng mỗ mỗ nghe thanh âm cất lên cũng từ thất thần tỉnh lại, trong lòng lại xao động vô cùng, hiện giờ lại lâm vào xoắn xuýt vô cùng.

Đây là một nam tử, mà lần đầu tiên để cho nàng sinh ra trong lòng tiếc nuối, không muốn độc chết y, cái gương mặt tuấn lãng như tượng ngọc đẻo gọt, hoàn mỹ không một chút tỳ vết kia, chết đi thật là tiếc.

“ Chờ đã” Hùng mỗ mỗ gấp gáp kêu lên, nhưng đả muộn khi thấy được một cái hạt dẻ đả bị y ăn lấy.

“ An tâm, ta sẽ trả tiền, đến bao nhiêu một cân vậy?”

Hùng mỗ mỗ con mắt chăm chú quan sát nam tử phía trước, nhìn tuấn lãng dung mạo phía trước, gần trong gang tấc như tượng ngọc chạm trỗ không một chút góc chết nào, song hiện giờ để nàng quan tâm là y chẳng có một chút dấu hiệu gì là trúng độc.

“ Ngươi không sao?” Hùng mỗ mổ dò hỏi.

“ Tại sao có sao?” Đế Thiên An đáp lại, tiếp tục bắt lấy một cái hạt dẻ, bóp vỏ rồi tung lên miệng ăn lấy.

Hùng mỗ mỗ nghe xong thoáng im lặng, đại não cấp tốc phân tích : “ Độc nhân, hoặc y bách độc bất xâm”

Nàng đương nhiên rõ ràng độc dược mình tẩm trên hạt dẻ kịch độc như thế nào, cho dù là nhất đẳng cao thủ ăn phải cũng khó thoát khỏi chết.

Kịch độc vào người ngay lập tức bùng phát, rất ít người có nội lực cao thâm mới có thể kịp thời thoát chết, song nếu không thể bức độc ra ngoài thì cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, trên giang hồ hành tẩu, nàng đương nhiên biết được có vài người mà độc dược mình không giết chết được.

Một chính là độc nhân, chuyên chơi độc, cơ thể đả là kịch độc chết người.

Hai là những người đạt được cơ duyên dùng qua thiên tài địa bảo đạt được bách độc bất xâm, không sợ độc.

Còn một dạng người là những đại phu có tay nghề bậc nhất thiên hạ, có thể phát giác ra độc dược mà chữa trị.

Còn một dạng người nữa là các võ lâm tiền bối, công lực thâm hậu có thể ngay lập tức bức độc ra khỏi cơ thể.

Mà người nam tử phía trước để nàng nghĩ đến hai phương án đầu tiên, dù sao từ dung mạo của y nhìn ra y niên kỷ tuyệt không quá ba mươi.

Đế Thiên An tiếp tục ăn lấy hạt dẻ, lại từ ống tay áo lấy ra một nén vàng : “ đây số hạt dẻ này ta muốn”

Hùng mỗ mỗ con mắt thoáng qua quang mang, càng khẳng định hơn phán đoán của mình, bề ngoài vẫn trấn định, cất lời : “ công tử quá nhiều à, một cân chỉ có 10 văn tiền, lảo không có đủ tiền trả lại”

“Như vậy tốt hạt dẻ, giá lại rẻ như vậy, được rồi coi như gặp ta, không cần thối” Đế Thiên An cười cười thúc dục : “ có nén vàng này cũng không cần phải khổ sở như vậy bán hạt dẻ, có thể an tâm hưởng phúc”

Lão bà bà nở nụ cười, cười đến nếp nhăn đầy mặt càng sâu, giọng run run cúi người cất lời : “ cảm tạ công tử, cảm tạ công tử, đội ân công tử”

Chỉ thấy lão bà thân ảnh khom người xuống, hai tay khẻ chùng, một đôi đoản kiếm ẩn sau rổ hạt dẻ bên trong, chuôi đoản kiếm trên buộc vào đỏ tươi sợi tơ.

Ngay lập tức, ánh kiếm lóe lên, mũi kiếm đã đến hắn lồng ngực trong gang tấc, cực kỳ nhanh, lại ở khoảng cách chưa đến hai mét của hai người, một kích này người trong thiên hạ khó có thể thoát được.

Đối với một kích này Đế Thiên An cũng chẳng thèm tránh, tiếp tục bóp lấy hạt dẻ bỏ vào miệng ăn lấy.

“ Đinh” Hai tiếng chói tay vang lên, chỉ thấy hai mũi đoản kiếm va chạm vào y phục trên người Đế Thiên An bắn lên hoa lửa, sắc lẻm mủi kiếm lại không cách nào xuyên thủng qua lớp y phục kia.

Một kích không thành Hùng mỗ mỗ tâm tư lay chuyển, cổ tay lay động điều khiển đoản kiếm, kiếm pháp của nàng thật giống cùng trên đời bất kỳ một phái trên giang hồ đều không giống nhau.

Nàng nắm chặt chính là trên chuôi kiếm hồng sợi tơ, tơ hồng kéo đoản kiếm, so với dùng tay khiến linh hoạt hơn, chiêu thức biến hóa nhanh chóng. Càng làm cho người ta không cách nào tư nghị để phóng đoán được đường đi.

“ Keng keng keng”

Một tràng chói tay thanh âm lại vang lên, Đế Thiên An dời gót nghiêng người, hai mũi đoản kiếm dể dàng bị hắn né đi, để rồi đụng trên lớp Tàm Ti đao kiếm khó mà thương tổn được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK