Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Thiên Vân Nhạc không có nói hết câu thì dừng, hắn cũng như rất nhiều người đều bị một nhóm người cho chú ý lấy.

Dẫn đầu đi ra là một nam tử cao lớn, dung mạo tuấn lãng vô song, một đầu tóc xanh rực cẩn thận được chải chuốt, một đôi mắt xinh đẹp mà tà dị hút hồn người nhìn vào. Y phục tử kim chạm khắc thân rồng, càng tôn lên vẻ bất phàm của nam nhân.

Nam tử này chưa xuất hiện, Thiên Vân Nhạc có thể xem là tuấn lãng nhất ở đây. Nhưng theo hắn xuất hiện gã tiểu môn chủ kia giống như lá xanh làm nền, vô luận dung mạo đến y phục khí chất đều không thể so bì.

Theo sau đó là hai cái mỹ lệ xinh đẹp cô gái, so với Phù Dung tuyệt không thua kém thậm chí còn hơn. Phía sau nhỏ tuổi hơn nhiều cô gái, miệng đang ăn lấy một cái xâu thịt nướng thơm ngon, nơi vai còn có một con chuột xù lông.

Và cuối cùng đi sau cùng cách một đoạn xa đó là hai con mãnh thú hung dữ. Một đầu đại điêu cùng một con báo lớn.

Đội ngũ này xuất hiện cất bước đi xuống gian lầu khiến cho bất cứ kẻ nào đều bị chú ý.

“ Là bọn họ” Bá Hiến sững sờ trong giây lát sau đó liền nhận ra, hắn không cách nào quên được cái nam tử kia, càng không nghĩ y lại ở trong căn khách điếm này nghỉ ngơi.

“ Mỹ nữ!!” Thiên Vân Nhạc cực kỳ khó chịu với Đế Thiên An, bởi hắn cực kỳ không ưa kẻ nào so hắn hoa lệ tuấn lãng, nhưng bất mãn liền ném lên chín tầng mây khi thấy phia sau hai cái mỹ nhân.

Nhất là cái mỹ nhân cầm kiếm đi bên trái phía sau, nữ tử này nhan sắc còn trội hơn cả nữ tử bên cạnh và Si Huy. Khiến cho Thiên Vân Nhạc nhìn mà mê mẩn, lập tức dùng khinh công nhanh cướp đến trước hai nữ.

“ Tại hạ tiểu môn chủ Bích Phong Môn, Thiên Vân Nhạc không biết hai cô nương phương danh” Thiên Vân Nhạc xòe cây quạt, tạo dáng một chút.

“ Bích Phong Môn, Thiên Vân Nhạc” Đàm Hoa Liên cùng Phù Dung chau mày nhìn, đại não nghĩ ngợi tìm kiếm lấy thông tin, rất nhanh liền biết về môn phái cùng người phía trước này là ai.

Có điều hai nữ nhìn thấy Đế Thiên An không một chút để ý nào, cất bước đi cũng không có ý định cùng tên này trò chuyện, gật đầu nhẹ một cái sau đó bám theo.

“ Chờ đã!” Thiên Vân Nhạc làm sao để mỹ nhân rời đi, lần này di chuyển đến trước chặn đường, vừa định mở miệng liền biến sắc khi thấy nam nhân kia huy quyền.

“ Phanh!!!”

Trầm đục thanh âm, chỉ một quyền Thiên Vân Nhạc cây chiếc phiến huy đở liền bị Đế Thiên An trực tiếp bức lui, đánh trượt dài một đoạn.

“ Tiểu môn chủ” lục đại cao thủ Bích Phong Môn nhìn thấy chủ nhân mình bị đánh lùi, hốt hoảng khinh thân mà đến.

“ Tên kia, sao ngươi dám cả gan phạm thượng với ta hả” Thiên Vân Nhạc tức giận quát lên, ngay trước mặt mỹ nữ bị chấn lui hắn làm sau mà chịu được

Đế Thiên An nhàn nhạt nói : “ Cút!”

“ Ngươi dám đem những từ hạ đẵng đó để nói ta. Một công tử tài sắc vẹn toàn, hào hoa lịch thiệp này ư?” Thiên Vân Nhạc nghe được mà bị khí, giận giữ chỉ trích lại.

Nhưng lại thấy mỹ nữ ở bên cạnh, trong đầu lại nổi lên một cái suy nghĩ, nói : “ à cũng phải, chắc tại ngươi chưa biết thân thế của ta nên nói vậy. Ngoái lỗ tai mà nghe rõ đây! Ta chính là Thiên Vân Nhạc, tiểu môn chủ của Bích Phong Môn lẫy lừng thiên hạ đó”

Đế Thiên An đạm mạc nói : “ Nhìn ở mặt ông nội ngươi Dược Tiên ta tha mạng cho ngươi lần này. Còn lần sau dám tán tỉnh thê tử ta, ta giết”

“ Thê… thê tử” Đàm Hoa Liên nghe được xấu hổ, cà lăm một chút, rồi thẹn quá thành giận rống lớn : “ thê tử ai hả? huynh lại nói linh tinh gì thế?”

“ Phu quân!” Khác với Đàm Hoa Liên, Phù Dung sớm đã đem lòng yêu mến cái nam nhân bên cạnh, nay lại trước mặt nhiều người nghe hắn nói lập tức ôm chầm lên hắn, không chút e ngại xấu hổ kiều mị nũng nịu dán vào người hắn.

“ Khốn kiếp! vậy hãy xem đây” Thiên Vân Nhạc nghe mà tức, khí tức trong người đã bình ổn lại lập tức khinh thân nhanh đến, chiếc phiến nhanh điểm đến.

Đế Thiên An nhếch môi, một tay ôm lấy Phù Dung nhìn Thiên Vân Nhạc nâng quạt lao đến, tay trái vươn ra trực tiếp cản lại chiết phiến, khinh thường nói : “ về luyện thêm mười năm nứa võ công rồi mới đến tìm ta, yếu đến nổi ta giết cũng muốn lười”

Thiên Vân Nhạc không cách nào rút ra được chiết phiến, đang muốn tụ quyền xuất thủ hóa giải lại bị kẻ kia phất tay tụ lực bức lùi về sau, vừa giận vừa thẹn thu lại quạt xếp rồi nói : “ xem ra ngươi cũng có ít võ công đó nhỉ? Được! để xem ngươi ngông cuồng được bao lâu? Người đâu! Đánh hắn thừa sống thiếu chết cho ta”

“ Tuân lệnh!” Bích Phong Môn Thất Đao chỉ chờ có thể, lập tức khinh thân phóng nhanh đến vị trí của Đế Thiên An.

Mà khách nhân gần đó thấy động tĩnh đã sớm di tản ngay, đùa bọn họ còn không muốn bị vô duyên vô cớ ăn đòn đâu.

“ Cẩn thận một chút, không được làm mỹ nhân đau” Thiên Vân Nhạc nhớ đến thứ gì, không quên phân phó cho thuộc hạ.

“Chỉ là mấy tên lâu la, ta làm sao nở để hai bảo bối đông tay động chân chứ” Đế Thiên An không quên vẩy muội khi hai nữ định xuất thủ, trực tiếp dịch thân đi đến trước thoát khỏi hai nữ.

“Ai... ai bảo bối” Đàm Hoa Liên lại bị chọc ghẹo, xấu hổ đỏ mặc phủ nhận.

Phù Dung một bên hạnh phúc, mở miệng nói : “ Phu quân cẩn thận”

“ Trời ơi… không lẽ là chiêu Lạc Tinh Toái Hồn Trận” Si Huy nhìn đồng loạt sáu người lao đến nam tử bắt mắt kia, đại não nghĩ ngợi liên tưởng đến chiêu thức nổi danh của Bích Phong Môn.

Có điều nàng rất nhanh cũng như nhiều người trố mắt ra, khi thấy bảy cái thân ảnh cùng lúc lao đến lại không cách nào chạm được người Đế Thiên An, mỗi một lần đều trong gang tấc né đi.

“ Khinh công giỏi quá” Không ít người đứng xa quan chiến kính sợ tán thưởng.

Thiên Vân Nhạc cũng ngây người không nghĩ đến kẻ này còn có thân pháp lợi hại như vậy, nhỏ giọng: “ tài khinh công thật đáng nể, nhưng khinh công giỏi đến mấy cũng không thể thoát khỏi Lạc Tinh Toái Hồn Trận đâu”:

Lạc Tinh Toái Hồn Trận là một môn tuyệt học của Bích Phong Môn, trận pháp này vừa chặn đường thoát vừa tấn công địch theo lối nhất phát tất sát cực kỳ lợi hại. Tại giang hồ trên xông ra thanh danh không nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK