Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch làm xong dùng Độn Không Thuật cướp ra cổng ngoài.

“ Tạ gia kiếm, ta đã xem qua” Thiên Trạch hướng Tạ Vương Tôn, chậm nói.

Tạ Vương Tôn không một chút do dự, tung người một cái lao đến rừng cây phong.

“ Nàng muốn ở đây hay trở về?” Thiên Trạch hướng Mộ Dung Thu Địch hỏi

Mộ Dung Thu Địch nhìn hắn chằm chằm, rồi hỏi : “ hắn chết?”

“ Sinh tử do trời định, thành bại ắt có nhân quả” Thiên Trạch hoàn lại câu nói cho Mộ Dung Thu Địch.

Mộ Dung Thu Địch trầm ngâm, nhìn Thiên Trạch rồi đem mắt nhìn về rừng cây phong.

Mộ Dung Thu Địch nhìn thấy, lại chần chừ, cuối cùng quyết định hướng Tạ Hiểu Phong mà đến, nàng cùng y nhận biết năm mười sáu tuổi đến nay đã được tám năm, nhất thời tình cảm cũng khó mà đoạn đi được.

Thiên Trạch không để ý, hắn nhìn hai người rời đi, sau đó dùng Độn Không Thuật tiêu thất, hắn để lại Giang Ngọc Yến.

Sau núi, một gian bình thường, bình phàm mà đơn sơ.

Phòng không lớn không có nửa điểm trang trí, nhưng vô luận bất luận kẻ nào thấy này gian phòng này đều không thể xem thường, bởi đây là một gian phòng phi thường đặt ở Thần Kiếm sơn trang.

Cửa không người mà mở ra, một cái thân ảnh như nứt ra từ hư không xuất hiện trong chớp mắt, y bước vào trong.

Căn phòng bên trong cùng phần ngoài giống nhau, không có nửa điểm tân trang song có một chút cùng phòng ở bất đồng, nơi này không có bàn ghế càng không có bất luận cái gì bày trí, nhìn qua hết sức trống trải.

Căn phòng chỉ có chứa đựng một thứ, đặt tại trung tâm, binh khí.

Đao, kiếm, thương, côn từ từ rất nhiều binh khí, ít nhất không dưới trăm loại, trong đó đại bộ phận binh khí đều đã chặt đứt, đặt ở phòng bốn phía.

Ước lượng có gần năm ngàn thanh binh khí.

Những thanh binh khí này đều có chủ nhân của mình, quá khứ tại cùng chủ nhân đánh ra tên tuổi, chỉ là kiếm cũng như người vĩnh viễn vắng bóng khi đến nơi này.

Gian phòng này là nơi chứa đựng binh khí, là những người đến tìm Thần Kiếm sơn trang khiêu chiến, hai trăm năm qua các đời gia chủ Tạ gia đánh bại kẻ khiêu chiến.

“ Còn không ít thanh chất lượng” Thiên Trạch quan sát, sau đó vung tay đem Tử Kim Long Giới dọn sạch, những thanh binh khí này có hỏng có toàn vẹn, nhưng dù hỏng đi nữa thì cũng là nguyên liệu, chỉ cần cho thợ tôi luyện lại là được.

Thủ hạ dưới trướng của Thiên Trạch tương lai sẽ ít ư? Hắn hôm nay lại đến được Thần Kiếm sơn trang, thuận lợi mà vào nơi này không bứng sạch nơi này làm sao dể dàng đi ra được chứ.

Về phần nơi này cất giấu binh khí, có thể thoát qua được nguyên thần hắn rà soát ư? thành ra Thiên Trạch đem toàn bộ những chiến tích vinh quang của Thần Kiếm sơn trang dọn đi, không những thế còn tiến đến nơi cất tài sản của nhà họ Tạ.

Thiên Trạch tích cực mượn đồ của mình.

Trong lúc này, Mộ Dung Thu Địch đã đuổi đến rừng cây phong, nàng thấy được chiến trường ác liệt, nàng thấy được Tạ Vương Tôn đang tại Tạ Hiểu Phong bên dưới hố.

“ Vù! Vù!”

Từ trước đến nay hiếm khi xuất thủ, không có mấy gì chiến tích nổi danh Tạ Vương Tôn đã xuất thủ, hắn đứng bên cạnh nhi tử mình, trên tay trường kiếm đã ra vỏ.

Tạ Vương Tôn kiếm là một thanh thiết kiếm, không có một đinh điểm mũi nhọn. Hơn nữa thanh kiếm này có một chút phi thường kỳ quái, chuôi này đen nhánh như mực kiếm hai bên lưỡi kiếm thô dày, không một chút sắc bén.

“ Xuy! Xuy!”

Mủi kiếm vô phong bạo phát ra khiếp người kiếm khí, đem toàn bộ tử khí quanh quẩn trong không gian diệt đi, đồng thời Tạ Vương Tôn còn đem cả tử khí trong cơ thể con trai mình bóp chết.

Thế nhân chỉ biết Tạ Vương Tôn nổi danh là trang chủ của Kiếm Thần sơn trang, danh vọng lại không so bằng con trai hắn Tạ Hiểu Phong, nhưng thực tế luận về thực lực của Tạ Vương Tôn lại vượt qua cả con trai hắn.

Tạ Hiểu Phong vốn phải chết, dưới Tru Tiên cự kiếm khó người có thể cản được, nhưng Tạ Vương Tôn làm được điều đó.

Bởi hắn chính là thế gian nữa bước Thiên Nhân cảnh cao thủ. Cộng thêm Thiên Trạch cũng lưu lại một tay, có thể cứu sống được Tạ Hiểu Phong hay không thì do mệnh hắn cứng hay mềm.

Nếu Thiên Trạch ở lại sẽ biết được câu trả lời này, bởi Tạ Vương Tôn hao phí toàn thân công lực, dẫn động thiên địa nguyên khí trong Thần Kiếm sơn trang cùng hao lấy đan dược chữa thương cứu lại con hắn một mạng.

Chừng nửa tiếng, Tạ Vương Tôn mồ hôi lấm tấm từ dưới hố đem nhi tử đem lên, sau đó nở lấy nụ cười : “ bại tốt! bại tốt lắm! Hiểu Phong rốt cuộc bại rồi”

Mộ Dung Thu Địch im lặng quan sát Tạ Vương Tôn sở ra thủ đoạn, từ xa phát hiện được Tạ Hiểu Phong mệnh cũng được cứu lại cũng thở phào một hơi, vốn định tiến lên cáo lễ rời đi nhưng thấy Tạ Vương Tôn biểu hiện nghi hoặc vô cùng.

“ Chất nữ là đang nghi hoặc ta vui mừng việc Phong nhi bị đánh bại ư?” nhìn ra Mộ Dung Thu Địch tâm tư, Tạ Vương Tôn cười hỏi.

“ Ân!” Mộ Dung Thu Địch nhẹ thốt.

Tạ Vương Tôn cười nói: “ Trung nguyên chi lớn, Tiên xưng hào đến hàng ngàn mà Thánh chứ cũng đến hàng trăm, Hiểu Phong là một vị trong đó, quá khứ bại dưới hắn cũng có Kiếm Tiên người, bất quá từ trước đến nay còn chưa có cường giả cao hơn hắn đến. Nhưng đạt đến cảnh giới Thánh người há lại tùy tiện xuất thủ, lần này bại dưới Đạo Thánh thì Hiểu Phong mới có thể hoàn toàn buông Thần Kiếm sơn trang vinh dự, nhiều năm nay gông xiềng đã thoát rồi.”

Mộ Dung Thu Địch nghe đến đây đã hiểu.

Tạ Hiểu Phong là Kiếm Thánh trẻ tuổi nhất trong võ lâm trung nguyên, là thần thoại của lớp trẻ, vô số kẻ sùng bái cuồng nhiệt ở Sở quốc.

Nhưng hắn trừ Tạ Kiếm Tiên ra còn là Thần Kiếm sơn trang tam thiếu gia Tạ Hiểu Phong, cũng là tương lai Thần Kiếm sơn trang trang chủ.

Bởi vậy hắn không thể bại, hắn chỉ có thể thắng.

Vô hình trung Thần Kiếm sơn trang huy hoàng danh vọng lại là một cái lồng giam vô hình, mà thiết lập người lại chính là Tạ Hiểu Phong, hắn vì không muốn rơi xuống thanh danh nhà mình mà mãi ở trong lồng giam này.

“Hai trăm năm trước tổ tiên Tạ Thiên sáng lập Thần Kiếm sơn trang, được xưng là Kiếm Thánh đứng đầu thời đó. Chỉ có bại mới có thể không ngừng truy cầu để thắng, nếu bại đều không thể, lại nói gì siêu việt?” Tạ Vương Tôn giải thích rõ hơn, nói xong mang con trai mình vào phòng dưỡng thương.

Mộ Dung Thu Địch ở lại trầm tư suy nghĩ, chờ đến khi Tạ Vương Tôn cha con rời đi chỉ còn một mình ở lại nơi này, đưa mắt đẹp quan sát cảnh vật một phen, sau đó rời đi.

Mặc kệ tình cảm còn hay đứt nàng với Tạ Hiểu Phong đã nhất đao lưỡng đoạn, mục đích hôm nay đã thành cũng không thể ở lại Thần Kiếm sơn trang, chỉ là người mà nàng mang đến đây?

“ Đạo Thánh không hổ là Đạo Thánh!” Mộ Dung Thu Địch ý vị sâu xa nói, khinh thân đạp nước hồ Lục Thủy mà đi.

Nàng tính kế Đạo Thánh muốn mượn sức hắn, trước là vì bản thân mình, sau là vì Cô Tô Mộ Dung thế gia thanh danh, nhất là hiện giờ Cô Tô Mộ Dung chịu hiềm nghi lớn của giang hồ Đại Sở.

Đạo Thánh là tội phạm truy nã các nước, nàng muốn mượn sức y đến Thần Kiếm sơn trang, dù thắng hay bại với nàng mà nói là chuyện không có hại.

Nếu bại lấy Đạo Thánh tác phong cùng thực lực tuyệt đối không chết dưới kiếm của Tạ Hiểu Phong được, khi đó nàng là người đi cùng tiếp xúc với y gần nhất. Có thể lôi kéo về Cô Tô Mộ Dung hoặc là trực tiếp đem hắn chế phục.

Còn thắng thì thanh danh của Thần Kiếm sơn trang hạ xuống, đối với Mộ Dung Thu Địch càng tốt, bởi nàng chọn nam nhân có thể đánh bại được Tạ Kiếm Tiên, nói rõ cho người thiên hạ rõ, Tạ Kiếm Tiên không cần nàng còn có người nam nhân khác lợi hại hơn cần.

Lần này đến Thần Kiếm sơn trang với Mộ Dung Thu Địch mà nói là một chuyện không hại mà lợi. Có điều khi trở ra phần lợi này không như nàng tính toán, nó nhỏ đi rất nhiều.

“ Thu Địch còn tưởng chàng rời đi rồi chứ?”

Đạp nước mà đi rời khỏi hồ Lục Thủy, Mộ Dung Thu Địch nhìn thấy một cái thân ảnh ngồi trên tảng đá ở bờ hồ uống rượu, bên cạnh chính là Giang Ngọc Yến, nàng mặt hơi đỏ thẹn thùng cúi đầu, lấy nàng trí tuệ tất nhìn ra được cô nương này bị y khinh bạc xuống, xem như không thấy mà khinh thân mà đến chổ y, từ tốn nói.

“ Dù sau cũng hiếm thấy được cảnh đẹp” Thiên Trạch cất lời, lại uống một ngụm

Mộ Dung Thu Địch nói : “ Thúy Vân phong hồ Lục Thủy trước nay vẫn luôn là cảnh đẹp, nhưng nếu chàng muốn ngắm cảnh, Thu Địch có một chổ tiến cử”

“ Ồ!” Thiên Trạch tỏ ra hứng thú nói : “ nơi nào?”

“ Vọng Nguyệt Lâu” Mộ Dung Thu Địch nói

Thiên Trạch không rõ nơi này ở nơi nào cùng danh tự, chau mày.

“ Chàng đi một chuyến không phải là rõ ư” Mộ Dung Thu Địch nói

Giang Ngọc Yến nghe nàng ta xưng hô thay đổi liền có chút mất hứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK