Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nước giếng mát lạnh. Đáy giếng ánh sáng khó chiếu đến, huống hồ sắc trời đã hoàng hôn sắp tối, thị lực hoàn toàn vô dụng.

Đây chính là lối vào của Dương Công bảo khố, không nói chính xác thì chỉ là một trong các lối vào mà thôi.

Thiên Trạch mang Diễm Linh Cơ thả người xuống dưới giếng, bàn chân đạp lên dòng nước, quan sát một lúc hắn đã thấy được cơ quan mở khóa được che dấu.

Một khối đá nằm lồi ra một chút trên thành đáy giếng, khối đá hình vuông mỗi bề nửa xích đó.

“Két két” hai tiếng vang lên, ở trong không gian dài và hẹp dưới đáy giếng thanh âm nghe rất lạ tai.

Theo cơ quan khởi động, thành giếng từ từ di động, lộ ra một khe hở vừa đủ một người đi vào.

Thiên Trạchmang người nhanh hướng về phía động đen ngòm mà tiến.

Phó Quân Sước từ lúc thấy y mang mình đến nơi này đã biết y biết lối vào, thấy y đi vào nàng cũng theo sau, dù cho y có biết chính xác lối vào đi nữa, thì ván cược của nàng cũng không thua.

Năm trượng đầu tiên của thông đạo hướng dần lên trên, sau đó lại đổi hướng dốc hẳn xuống dưới.

Bốn vách của bí đạo được tạo bằng đá hoa cương cực kỳ cứng rắn, bị một loại rêu khác thường che phủ, loại thực vật thích hợp nhất trong môi trường tối đen ẩm thấp này.

Chỉ với bí đạo xây bằng đá hoa cương này, đã là xảo đoạt thiên công.

Mà nơi này có đến mấy trăm cái thông đạo như vậy, có thể thấy được năm xưa Dương Tố đã tốn không ít nhân lực vật lực.

“Két két” thanh âm vang lên.

Cơ quan điều khiển nhô ra mặt tường bên trái bị khởi động, đoạn thông đạo nơi hắn đứng đang đứng bỗng nhiên bắt đầu di động, mang theo hai người tuột xuống.

Bên dưới là một mảnh tối đen không một chút ánh sáng.

Thiên Trạch không có rơi xuống mà dừng lại phiêu bồng ở không trung, không có rơi xuống bẫy rập bố trí là một tấm võng lớn bên dưới, hắn phất nhẹ tay cách không hướng về chiếc nút cơ quan khởi động.

“ Két!!!!”

Bức tường trước mặt từ từ lõm vào, xuất hiện một cửa động.

Tiến vào thông đạo, không gian mở rộng, biến thành một đường hầm đủ cho một người đi, thẳng tắp hướng lên trên, đằng xa thấp thoáng ánh sáng xanh kỳ bí.

Không khí trong đường hầm dù không thể nói là trong lành, nhưng hiển nhiên là có thiết bị thông khí rất tốt nên không cảm thấy ngột ngạt.

Dạ Minh Châu mỗi bên sáu viên bố trí, chính là vật chiếu sáng trong thông đạo, mà theo Thiên Trạch đi qua sáu viên cũng bị gở xuống.

Tận cuối đường là một cánh cửa đồng, trên cửa có một chiếc vòng sắt, hai bên cửa mỗi bên khảm sáu hạt minh châu phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Độ ánh sáng tuy không mạnh, nhưng đủ cho hai người nhìn rõ mọi vật như giữa ban ngày.

Đường đến cửa đồng không phải thuận lợi, bởi chỉ năm trăm mét thông đạo bố trí cơ quan ám khí, bốn vách tường đều có, nếu bất cẩn đạp phải lập tức khởi động cơ quan.

Thiên Trạch không một chút sơ sót cùng tốn công, hắn trôi nổi ở không trung thẳng một đường đến thanh đồng lớn

Cơ quan khóa ẩn tàng trên vách tường gần đó, theo Thiên Trạch phát hiện cùng khởi động, cửa lớn được mở ra, bên trong là một gian thạch thất.

Đây là một mật thất rộng rãi, trên trần nhà có bốn cửa thông khí. Hai bên bài trí hơn mười hòm đựng kỳ trân dị bảo, trên tường có treo mười giá binh khí, trên đó treo đầy các loại binh khí.

Nhưng tất cả đều là loại phổ thông bình thường, toàn bộ đều đã rỉ sét, đến người bình thường cũng chẳng ai thèm ngó đến.

Dương Công bảo khố lừng danh thiên hạ lại có bộ dạng như thế này sao?

Binh khí cung tên ở đây tối đa chỉ đủ cho vài ngàn người dùng thôi, hai lăm cái rương đựng châu báo giá trị chỉ đổ lại tầm 10 vạn lượng.

Hoàn toàn khác xa với lời đồn về Dương Công bảo khố.

“ Từng này thật ít, Dương Công bảo khố trong lời đồn đây sao?” Diễm Linh Cơ nghi hoặc, nàng nghe qua Dương Công bảo khố bây giờ tận mắt thấy đối với lời đồn thổi thất vọng.

Nàng lại cách không mở nắp một cái hòm, thấy một số cổ ngọc trân ngoạn nhưng giá trị không lớn.

“ Bây giờ ngươi còn tự tin như vậy nữa không?” Phó Quân Sước nhìn Thiên Trạch nói, ánh mắt trong có chút đắc ý.

“ Giả bảo khố mà thôi”Thiên Trạch quan sát rồi cười nói.

“Dùng giả che mắt ư, thật hư lẫn lộn” Diễm linh Cơ nhanh hiểu ra : “ vậy bảo khố chân chính nằm ở nơi khác”

“ Hừ” Phó Quân Sước hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên nàng cho rằng cả hai còn đang chống chế không chịu chấp nhận sự thật này, nói : “đằng sau còn lối đi nữa, nhưng ta đã đi qua, ta khuyên ngươi từ bỏ đi thôi”

Nhưng nàng vừa nói xong, gương mặt thoáng qua biến sắc, bởi nàng thấy được cái giới chỉ y đeo trên tay sáng lên, sau đó thoát ly hóa lớn, toàn bộ binh khí cùng tài bảo đều bị hút vào.

“ Này....” Phó Quân Sước ngây người, khó tin nhìn về trước mắt, nhẹ nhàng tay bấm một chút, đau đớn truyển lại đại não để nàng biết mình không trúng huyễn thuật, mà là chân thật.

Chiếc nhẫn bé nhỏ kia làm sao có thể đem chồng chất binh khí cùng tài bảo thu vào đây? ai nói cho nàng biết, chuyện trước mắt là thế nào?

“ Phó tỷ xem ra rất ngạc nhiên đâu, một lát nữa còn kinh hỉ hơn đấy” Diễm Linh Cơ nhìn Phó Quân Sước thất thố cười nói.

Thiên Trạch không để ý Phó Quân Sước, lại nói : “ các cơ quan sư khác nhau bố trí cơ quan mật thất khác nhau, nhưng nhìn chung luôn có một nơi là tổng thể, cũng chính là nơi điều khiển cơ quan, chỉ cần tìm đến liền có thể mở ra được chân chính bảo khố”

Nói xong, Thiên Trạch thả ra nguyên thần dò xét xung quanh, sau đó liền ngưng tụ một thanh Luyện Khí Chi Kiếm.

“ Thật cường đại kiếm” Diễm Linh Cơ; Phó Quân Sước thầm nói, kiếm này so với những kiếm trước kia mà nàng thấy còn lợi hại, kiếm này vừa ra khiến tâm thần nàng như muốn bị thiêu đốt cháy đi, hỏa diễm một màu xích hồng nhiệt lượng đem kim loại nung chảy.

Một tiếng “ Ầm” bức tường đá phía trước bị đánh sập, để lộ ra những lỗ bắn tên, trong lỗ có sẵn ngạnh tiễn, có thể bắn ra bất cứ lúc nào, tường đá bị đánh sập phát ra thanh âm đinh tai không dừng.

“Đang đang” âm thanh liên miên bất tuyệt, toàn bộ cương tiễn phóng ra từ cơ quan bị hủy, cùng với bức tường đổ nát tạo nên bụi mù, trong bụi mù lóe lên sát cơ.

“ Kiếm kia là gì?” Phó Quân Sước đã không nhịn được nhìn thanh đại kiếm bốc lên hừng hực liệt diễm kia hỏi, nàng cảm nhận được một kiếm kia cường đại, có thể mạt sát nàng, thậm chí cả sư tôn của nàng.

Thiên Trạch đáp “ Tru Thiên”

Hai nữ niệm lại, nhất là Phó Quân Sước là người học kiếm càng động tâm với kiếm mà Thiên Trạch sở ra.

“ Kiếm của ngươi rất kỳ lạ, ta chưa từng thấy qua” Phó Quân Sước mở miệng nói.

Thiên Trạch nói : “ đây là Luyện Khí Quyết của ta”

“Luyện Khí Quyết ư?” Phó Quân Sước niệm lại tự hỏi, đại não rà soát kiến thức nàng biết về võ công trên giang hồ, chỉ là đây là lần đầu tiên nàng nghe đến.

Thiên Trạch nói : “ lấy thân làm lò, thiên địa nguyên khí làm dưỡng chất. Ngưng vô hình thành hữu hình, ý càng mạnh vật ngưng càng cứng càng cường. Là độc môn bí kỹ của ta, kiếm ngưng thành gọi là Luyện Khí Chi Kiếm, thanh kiếm kia là Tru Thiên, đừng nói là nàng sư tôn nàng cũng chết”

Phó Quân Sước nghe suy ngẫm, trong lòng đối với kẻ đằng trước sở ra võ công rung động, nàng không phải là tay mơ cho nên biết rõ được bộ thần công này kinh khủng.

Từ cổ kim đến nay còn chưa có kẻ nào sáng tạo ra bộ Luyện Khí Quyết như vậy, có thể đem khí vô hình ngưng thành vật thật.

Hiện giờ tâm nàng khó mà an tĩnh được, bởi chỉ trong ngắn ngủi gả đàn ông kia đã khiến nàng không bình tâm được. Y có thể đem tài bảo dời đi một cách khó mà tin tưởng, lại sở ra kiếm kia cường đại đến khó tin, không thể giải thích được khiến nàng cảm xúc ngổn ngang.

“ Đi thôi!” nhìn khói bụi lặng xuống, Thiên Trạch thu lại Tru Thiên sau đó bước qua.

Diễm Linh Cơ khinh thân lướt theo sau.

Phó Quân Sước trầm mặc một lúc nhìn, ngưng thành vật thật thu hồi lại như sương khói, quả thật Luyện Khí Quyết của y đáng sợ lẫn diệu dụng vô cùng, cái môn võ công này chỉ e trên giang hồ không ai có thể bì được.

Nhìn một lát, sau đó nàng cũng bước đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK