Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Song Cơ Như Tuyết không ngờ được còn một kẻ săn mồi ở phía sau, chính là Thượng Quan Vân Khuyết đã sớm đến Kiếm Lư tụ hội cùng với Dương Thúc Tử, hỏa thiêu Kiếm Lư cũng là hắn đốt, Cơ Như Tuyết mang đi Lý Tinh Vân đã hỏi qua hai người kia chưa?

“ Hí hí hí hí” sáu con ngựa đồng loạt hí vang, hai chân trước cất vó theo chủ nhân trên lưng điều khiển ghìm lại tốc độ.

“ Này, ngươi muốn chết ư? Cút mau” Huyễn Âm phường một cái thị nữ nhìn thấy hợm hĩnh nam tử trung niên chặn đường quát lớn.

Thượng Quan Vân Khuyết nghe xong lập tức động thân, thân ảnh nhanh như gió di chuyển qua đám người.

“ Nữ nhân chết tiệt, chết tiệt” Thượng Quan Vân Khuyết công lực đã ở Thiên Vị trung cấp, đối phó với đám người còn chưa là Thiên Vị tất nhiên chỉ là dễ như ăn cơm, tay điểm lấy huyệt đạo đám người này cũng không quên mắng lấy.

“ Ngươi… ngươi…” Cơ Như Tuyết cũng không ngờ đến bản thân cũng không nghĩ đến mình lại không có một cơ hội đứng trước nam tử kia, chờ nàng phản ứng kịp đã bị hắn điểm lấy huyệt đạo.

“ Ngủ đi cho ta” Thượng Quan Vân Khuyết lắc mình đến vị trí của Cơ Như Tuyết, một tay đập lên gáy của nàng, có phần ghét bỏ nhìn Cơ Như Tuyết hôn mê, nói : “ ả tiện nhân này sao lại tựa vào ta cơ chứ”

Dường như nhớ ra điều gì, Thượng Quan Vân Khuyết mở miệng : “ à, đúng rồi! ra nào Thúc Tử! thành công rồi”

Dương Thúc Tử từ sau một gốc cây chậm rãi đi ra.

“ Huynh mang theo Lý Tinh Vân, chúng ta đi nào!” Thượng Quan Vân Khuyết cười nói.

Dương Thúc Tửu không đáp cũng không từ chối, đi đến ôm lấy đồ đệ mình, gương mặt trên sầu lo không ngớt.

“ Tiện nhân, không thể như vậy bỏ qua ngươi được” Thượng Quan Vân Khuyết nhìn Cơ Như Tuyết một cái rồi đem nàng vác lên vai, sau đó nâng lên khinh công rời đi.

Nói xong, Thượng Quan Vân tước trở về đem Cơ Như Tuyết cũng ôm xuống, gánh tại trên vai, vận chuyển khinh công hướng phía trước mau chóng đuổi theo.

Lần này Thượng Quan Vân Khuyết ngoài phụng mệnh Bất Lương Soái tiếp đón Lý Tinh Vân, hắn còn ra ngoài tìm kiếm một cô nương mỹ mạo cho sếp trên của mình, mà Cơ Như Tuyết mỹ mạo vừa khéo lại hợp ý.

Cả hai một đường lấy khinh công mà đi, cho đến khi đến Tàng Binh Cốc thì mặt trời cũng đã lên cao.

“ Cuối cùng đã trở về” đường dài bôn ba trở về, Thượng Quan Vân Khuyết nhìn thấy kiến trúc quen thuộc, cảm thán xong lại nhớ được điều gì, quay sang Dương Thúc Tử cất lời : “ Dương huynh, chốc nữa ta phải mang nha đầu này về phòng giam. Tinh Vân ấy, nhờ huynh chăm sóc vậy nhé!”

Dương Thúc Tử một đường trầm mặt, ánh mắt vẫn không bớt lo lắng, tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói.

“ Yo! Xem nét mặt nhăn nhó của huynh kìa! Cứ như bị ta cưỡng gian không bằng. Tẻ nhạt thật đấy. Mặc huynh đấy, ta đi đây” Thượng Quan Vân Khuyết thấy y không nói một lời, huyên thuyên một tràng rồi xoay người mang Cơ Như Tuyết rời đi.

“ Hài!” Dương Thúc Tử thở dài một hơi, hắn biết chờ đợi mình sắp tới là gì, hết thảy mọi chuyện phát sinh đến bây giờ đều là do Bất Lương Soái an bài cả, mục đích chính là tôi luyện cho Lý Tinh Vân.

Từ tám năm trước hắn từ Lục Hữu Kiếp đã biết thân phận của Lý Tinh Vân, hắn không có dạy dỗ cho đồ đệ mình võ công, là vì muốn để hắn rời xa giang hồ hiểm ác, có một cuộc sống bình thường.

Nhưng hắn muốn là một chuyện người khác muốn là một chuyện. Một ngày là Bất Lương Nhân cả đời là Bất Lương Nhân, hắn từng chạy trốn quy ẩn giang hồ thoát ly khỏi tổ chức này, song hết thảy đều là vô ích.

Cùng thời gian, một nơi khác, Du Châu thành một gian khách điếm.

“ Nói như vậy là Trương Tử Phàm cứu muội ra, sau đó lại đụng phải huynh, còn sư ca đã bị Cơ Như Tuyết mang đi rồi” Lục Lâm Hiên ngồi trên bàn ăn nhìn tuấn lãng nam tử phía trước, mở miệng hỏi.

Đế Thiên An uống một ngụm rượu, đem bầu hồ lô đặt xuống bàn, nói : “ theo lý là vậy, nhưng nửa đường lại có một tên giặc cướp khác nhảy ra, cướp người mang đi rồi”

“ Hả” Lục Lâm Hiên thốt lên.

Đế Thiên An nói : “ đã quên còn một cái gả hợm đối với Lý Tinh Vân say mê sao, đêm hôm qua ta cảm nhận được khí tức của hắn. ”

“ Thượng Quan Vân Khuyết” Lục Lâm Hiên thốt lên.

Đế Thiên An gật đầu, hắn tuy rời khỏi nhóm người Lý Tinh Vân nhưng cho dù ở xa cũng dễ dàng chứng kiến hết thảy mọi thứ, thủ đoạn của hắn bây giờ bày ra không phải là phàm nhân có thể tưởng tượng được.

Trên người của Lục Lâm Hiên, Lý Tinh Vân cùng Cơ Như Tuyết, Trương Tử Phàm đều được hắn hạ xuống nho nhỏ thủ đoạn.

Thông qua vô hình một luồng khí bám vào trên người bọn họ, hắn có thể chứng kiến hết thảy mọi chuyện. Cho nên tối qua sự việc không có qua được hắn ánh mắt, ngay khi Trương Tử Phàm cướp người, hắn chặn đường cướp gái.

Mà cũng chính từ hắn mới giải thích vì sao Lục Lâm Hiên trọng thương lâm nguy, ngày hôm sau đã sinh long hoạt hổ bình thường. Nhìn không ra đêm qua từng bị Tưởng Chiêu Nghĩa đánh một chân vào hoàng tuyền lộ.

“ Nói như vậy sư ca đã đến Tàng Binh cốc rồi” Lục Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm.

Đế Thiên An gật đầu, nói : “ Lâm Hiên có dự định gì không?”

Lục Lâm Hiên liền nói : “ đến Tàng Binh cốc, muội muốn đến xem thử sư ca thế nào?”

“ Vậy dùng bữa xong, ta đưa muội đến đó, vừa hay ta cũng muốn đến đó một đoạn” Đế Thiên An chỉ chờ có đó chủ động nói.

Lục Lâm Hiên gò má phiếm hồng, ngại ngùng : “ làm phiền Đế đại ca”

“ Không có gì, ta đến đó quả thật có chuyện” Đế Thiên An ôn hòa đáp.

Lục Lâm Hiên dò hỏi : “ Thiên An đại ca quen biết với Tàng Binh cốc chủ ư?”

Đế Thiên An lắc đầu, đáp : “ cái gã hợm kia bắt đi Cơ Như Tuyết, ta với nàng ấy cũng xem như quen biết, cũng không yên tâm lắm”

“ Hồ ly tinh kia” Lục Lâm Hiên cắn môi nhỏ giọng, ánh mắt len lén quan sát nam tử phía trước mặt mình.

Thời gian lại qua đi, ngay khi dùng bữa xong Đế Thiên An mang theo Lục Lâm Hiên thẳng hướng về Tàng Binh cốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK