Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch cũng không có ý định cùng Tề Thiên Trần cùng Nhân Hiệp dây dưa nhiều, trò chuyện đôi ba câu rồi tiễn khách.

Tiếp đến lại cùng đám nữ nhân của mình đại chiến một phen. Sau khi mây mưa xong liền giao phó cho chư nữ những chuyện cần làm sắp đến, tiếp nữa Thiên Trạch lại rời khỏi thành mà đi sát lục.

Chỉ trong hai ngày liên tiếp dưới Thiên Trạch thủ đoạn, 140 vạn quân Hàn Sở bị lọt vào hắn độc thủ, Thần Ma Thái Cực Đồ vừa ra liền giải quyết đại quân hai nước và không để cho bất cứ quân lính nào đào thoát.

Sau khi giải quyết xong chi quân nước Hàn, Thiên Trạch không có chuyển mục tiêu đến Ngô quốc mà lại đến Tân Trịnh, thông qua truyền tống trận mà dễ dàng đến ngoại thành Hàn đô.

Tân Trịnh sau lần Thiên Trạch giết đi thái tử Hàn Cảnh thì một năm rưỡi mới trở lại, diện mạo đô thành trong thời gian đó đã được khôi phục lại như trước. Chỉ là theo lần này Thiên Trạch đến, liệu rằng cảnh quan nơi này có thể giữ được bao nhiêu?

Chính lúc này, khi Thiên Trạch hiện ra giữa bầu trời Tân Trịnh đã là hoàng hôn, tại trời cao bên trên rất ít kẻ có thể thấy hắn, liền sau đó hắn từ không gian của mình lấy ra vô số vật rồi thả xuống.

Tựa như cơn mưa một dạng rơi xuống đại địa, không phải binh khí độc dược gì cả mà là đầu người.

Đúng vậy là đầu người, mỗi cái đầu người này đều là sĩ binh Hàn quốc bị giết.

“ Cái gì thế này!”

“Địch tập!”

“ Cẩn thận ám khí”

“ Mau tránh đi!”

“ Trời ơi! Chuyện gì thế kia”

“ Trên bầu trời có người!”

Từ khi Thiên Trạch rời đi trị an trong thành đã tăng vượt bậc, cho nên động tĩnh trên bầu trời truyền lại. Ban đầu không mấy ai chú ý nhưng theo khoảng cách càng ngày càng gần, mưa thì nước nhỏ còn đầu người thì lớn làm sao không nhận ra.

Thành ra các binh sĩ tuần tra lẫn không ít võ giả và con dân trong thành phát hiện ra được, kẻ hô người nháo nhào cả lên.

Khi vô số đầu người rơi xuống, khoảng cách gần, có binh lính dùng cung tên hoặc hộ thuẫn chống đở, hoặc có binh sĩ dùng thương khí đao khí kiếm khí.... chém lên, nhưng số lượng quá lớn không thể cản hết, mà mưa đầu người rải rác khắp Tân Trịnh thành, khiến cho người dân bên trong phát hiện được kinh sợ.

“ Chuyện này....” Hàn Phi lại giống như trước đây không khác gì, mỗi khi triều chính qua đi lại đến Tử Lan Hiên vui vẻ, hắn cũng như nhiều người phát hiện ra khác thường, khi chứng kiến các đầu người rơi xuống mà biến sắc.

Vệ Trang ở không xa, sắc mặt ngưng trọng lên, hắn thông qua cửa sổ đã thấy được một cái thân ảnh lăng không mà đứng ở giữa không trung, lạnh giọng : “ cơn ác mộng lại bắt đầu”

Tử Nữ cũng quan sát được, nhìn thấy thân ảnh kia nàng đã biết là ai đến, tiếp lời : “ y lại trở về, lần này sẽ là cuốn thêm gió tanh mưa máu gì nữa”

Trương Lương lo lắng nói : “ y sát lục vô số, đem đầu người rải khắp Tân Trịnh, cốt là muốn để cho dân chúng sống trong sợ hãi, khiến cho thế nhân kinh sợ hung uy”

“ Thiên Trạch!!” Cơ Vô Dạ nghiến răng nhìn lên trời cao, vừa giận lại vừa sợ khi thấy kẻ kia quay về.

Thời gian qua Thiên Trạch cho hắn khốn khổ không ít, cho nên khi kẻ thù kia xuất hiện hắn sao không hận được chứ? Bây giờ y lại hiện ra, Cơ Vô Dạ cũng biết rõ một hồi tai vạ nữa sẽ đến với mình.

“ Cơ Vô Dạ thời gian qua ngươi nhớ thương ta như vậy! Thiên Trạch ta cũng phải đáp lễ cho ngươi chứ. Hôm nay đến đây tặng quà tặng cho ngươi đây! trưởng tử của ngươi Cơ Nhất Hổ cùng 20 vạn quân lính của y đóng ở đất Việt bị ta giết sạch. Thủ cấp của chúng ta đóng gói tặng đưa cho ngươi làm quà, ngươi có ưa thích hay không?”

Thiên Trạch ở trời cao quan sát, cất cao thanh âm, dùng Không Thức Giới mà truyền thanh âm khắp cả Tân Trịnh, sau đó vận thần lực đem một cái thủ cấp truyền cho Cơ Vô Dạ cùng những người rong thành.

“ Ah!” Phỉ Thủy Hổ kinh sợ mà ngả ra sau, thần sắc tái mét mà sợ hãi.

Cơ Vô Dạ phẫn hận hơn cùng với đó là kinh sợ hơn.

“ Thiên Trạch! người đâu hộ giá” ở trong Hàn cung Hàn An nghe được thanh âm kia thần sắc kinh hoảng.

Lập tức theo hắn hô hoán, Cấm Vệ Quân liền tiến đến bảo hộ, ngoài ra Hàn Xưởng cũng xuất hiện che chắn cho Hàn vương lui trốn đi vào nơi mật thất.

“ Thiên Trạch!”

“ Tên ma đầu kia trở lại rồi”

“ 20 vạn người! trời ơi!”

“ Ác ma! Y chính là ác ma”

“ Chúng ta sẽ bị y giết mất”

Bách tính trong thành nghe tin mà kinh hoảng, vô số kẻ kinh hồn táng đảm chạy khỏi các tuyến đường nhanh nhất có thể, bọn họ chạy về nhà mình hoặc những nơi cho là an toàn mà cố thủ.

Dù sau người có tên cây có bóng, Thiên Trạch trước kia náo động giết thái tử giữa thành làm cho bao nhiêu kẻ hãi hung khiếp vía. Sau khi rời đi hung danh càng thịnh hơn, khiến cho Hàn quốc lung lay sắp đổ.

Bây giờ y lại quay về còn chế tạo một màn mưa đầu người rơi khắp thành, bách tính bình thường làm sao mà không sợ cho được cơ chứ?

“ẦM!”

Một tiếng sấm động vang lên, Thiên Trạch từ trên cao cướp đất, trực tiếp đập mặt đường nứt vở, kình khí tản mát ra bốn phía đem cánh quân đang tuần tra trên đường một nữa bị đẩy ngả.

Tiếp đến hắn lại sát lục với đám binh sĩ này, mạng vong huyết thẫm vào đất. Chứng kiến một tràn tàn nhẫn như vậy, dân chúng ven đường ai nấy kinh hoảng bỏ chạy hoặc là run lẩy bẩy ẩn nấp trong nhà.

Làm xong Thiên Trạch lại thong thả đi qua tuyến đường khác tìm đến nơi có quân sĩ nước Hàn mà sát lục.

“ Ma đầu! nạp mạng đi!”

“ Hôm nay vì thương sinh trừ hại! chết không tiếc”

“ Hiếu sát tàn bạo, ma đầu ngươi chịu chết đi”

Mười mấy cái hiệp nghĩa võ sĩ nhanh đuổi đến chổ Thiên Trạch, bọn họ biết y có tư thù với Hàn quốc, việc làm của Hàn An năm xưa đúng là không tốt đẹp gì. Nhưng nếu để cho Thiên Trạch tiếp tục lộng hành, chỉ e càng nhiều bách tính thương vong.

Thậm chí Hàn quốc cũng bị hủy diệt. Khi đó càng nhiều thêm sinh mệnh vô tội bị liên lụy. Cho nên một số nghĩa khí chính đạo người, không ngại đối mặt với Xích Mi Long Xà, muốn vì nước vì dân trừ hại.
.
“ Kiến càng lay cây” Thiên Trạch khinh miệt nhìn, Cửu Long Tỏa bay ra ngoài trực tiếp xuyên giết hết thảy những kẻ đến.

Thiên Trạch như ma thần đoạt mạng, không ai có thể cản được. Vong hồn ngả xuống mỗi lúc một nhiều thêm.

Rất nhanh sau đó oanh động của Thiên Trạch gây ra khiến cho đám binh sĩ tuần tra trong thành phát hiện. Cộng thêm Cơ Vô Dạ thủ hạ phái thủ hạ điều động, quân sĩ trong thành rất nhanh tập kết tìm đến chổ

“ Vù! Vù! Vù!”

Đột ngột, từ Hầu phủ Bạch Diệc Phi phương hướng, gần năm mươi cây băng thương hướng Thiên Trạch khu vực mà đến, ầm vang từng tiếng nổ khi va chạm với mặt đất rồi rất nhanh hình thành tường băng vây nhốt Thiên Trạch.

Hiện giờ trong thành không như chiến trường trên có thể trống trải vây giết, Thiên Trạch lực lượng lại mạnh nếu không hạn chế hắn hoạt động khó mà bắt xuống, thậm chí thương vong mỗi lúc một cao.

Bạch Diệc Phi một tuần trước đã hồi kinh thành bẩm báo quân sự, hắn vẫn chưa rời khỏi thành Tân Trịnh mà nán lại Hầu phủ. Cho nên khi Xích Mi Long Xà vừa hiện thân, Bạch Diệc Phi đã hạ lệnh cho thân binh vây nhốt Thiên Trạch làm giảm hắn hoạt động phạm vi.

Mưa thương liên tiếp mười đợt đem vị trí của Thiên Trạch chất thành một cái lao tù cao mười mấy mét, hàn khí lạnh lẽo lộ ra ngoài.

“ Sa! Sa! Sa”

Bạch Diệc Phi cũng nhanh xuất hiện ở chổ Thiên Trạch gây án, hai thanh Hàn Huyết kiếm cũng đã ra vỏ, theo tay hắn vung ra cường đại hàn băng chi khí bạo phát.

Mười mấy đầu gai băng không ngừng từ mặt đất sinh sôi, sau đó vươn lên đem lao tù bịt kín, hàn băng giá lạnh đông kết hết thảy mọi thứ, đất đá gỗ vụn kiến trúc tan vở hay xác người.... những thứ có trong khu vực tàn phá do Thiên Trạch gây ra đều bị giam giữ lại.

Thậm chí còn có binh lính Hàn quốc hoặc là dân thường còn sống, nhưng Bạch Diệc Phi không một chút để ý, chỉ cần giết được Thiên Trạch thì chết bao nhiêu hắn cũng không đặt vào mắt.

“ Bị nhốt rồi!” Vô số kẻ quan chiến từ xa nhìn thấy cảnh này không kìm được hô lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK