Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa buồng Ron cũng mở ra. Cả hai đứa trợn mắt nhìn nhau. Ron trông giống Crabbe y như đúc, từ cái đầu tóc gáo dừa cho đến hai cánh tay khỉ đột dài thòng lòng, ngoại trừ chuyện nó hơi nhợt nhạt vì sửng sốt.

Ron bước đến gần tấm gương quẹt chóp mũi lân, thốt lên: “ Không tin được! Chuyện này thật không tin nổi”

Harry nới dây đeo của cái đồng hồ đang cứa da cổ tay to tướng của Goyle : “Tụi mình phải đi ngay thôi. Tụi mình còn chưa biết phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin ở đâu. Mình cầu mong có ai đó cho mình đi theo”

Ron vẫn chăm chăm nhìn Harry, nói: “Thiệt tình, ngó Goyle suy nghĩ trông nó kỳ quái gì đâu ấy.”

Nó đập cửa vô buồng tắm của Hermione gọi: “Lẹ lên! Tụi mình phải đi ngay thôi.”

Một giọng eo éo đáp lại: “Mình… mình nghĩ chắc là mình không thể đi đâu. Hai bạn đành phải đi mà không có mình đi cùng vậy”

“Hermione ơi, tụi này dư biết Bé bự Parkingson xấu xí mà, bồ khỏi lo có người biết là bồ”

“Không… thực ra thì… chắc là mình không đi đâu. Hai bạn đi mau lên, kẻo mất thì giờ.”

Harry nhìn Ron, ngơ ngác. Ron kêu lên: “ Đúng là kiểu mặt Goyle. Cái mặt của bồ bây giờ giống y như mặt Goyle mỗi khi thầy cô giáo kêu nó lên hỏi bài.

Harry hỏi vọng qua cánh cửa: “Bạn có sao không, Hermione?”

“ Không sao… Ơ… mình không sao, cứ đi đi.”

Harry nhìn đồng hồ đeo tay. Chúng đã cù nhây hết năm phút trong 60 phút quí báu mà chúng có được khi thuốc còn hiệu nghiệm. Nó đành nói: “Vậy tụi này sẽ quay lại gặp bạn ở tại đây nha.” Harry và Ron dè chừng hé cánh cửa nhà vệ sinh nữ, dòm trước ngó sau mở rồi mới lẻn ra.

Đợi cho đến khi tiếng bước chân của hai bạn mình rời khỏi, Hermione mới mở cửa buồng vệ sinh ra. Giờ phút này đả không còn là nhân hình bình thường nữa, mà thay vào đó là một miêu nữ, đúng vậy là một miêu nữ. Cộng tóc mà Hermione lấy không phải là tóc của Parkingson mà là sợi lông của con mèo sủng vật của nữ hài.

Chỉ thấy chiếc vòng tay xinh đẹp trên cổ tay nàng bắt đầu sang lên, không lâu sau một hắc động chậm rãi xuất hiện. Hermione cắn môi nhanh chóng bước qua bên trong hắc động, vừa nhìn thấy nam hài đang lười biếng nằm dài trên một chiếc ghế, liền nứt nở kêu lên : “ Noahh, mau giúp em... hức hức... em không muốn như vậy”

Ngay khi chiếc vòng sáng lên không lâu, một cái vặn vẹo không gian xuất hiện, cả thân hình Hermione quỷ dị bị vặn xoắn, rồi bị cả không gian nuốt vào bên trong. Cho đến khi vặn xoắn không gian biến mất, thân ảnh của Hermione cũng không còn ở buồng vệ sinh cũ kỹ này nữa.

Đập vào mắt Đế Thiên An đó là một miêu nữ, đỉnh đầu trên mọc ra hai đôi tai xù lông mềm mại cả thân hình lẫn gương mặt mọc ra những cọng lông mềm mại, một chiếc đuôi dài nhỏ xù lông, từ cái áo choàng xông ra lông mèo khắp cơ thể.

Việc tổ 3 người lén lút chế tạo thuốc Đa Dịch hắn làm sao không rõ, chẳng qua là mắt nhắm mắt mở để cho ba người làm. Phía sau theo dõi mọi chuyện mà thôi, nhấp một ngụm rượu, cười nói : “ hôm nay em thật đặc biệc à”

“Noah, ô ô ô” Hermione nhìn thấy gian phòng quen thuộc, bên tai lại thanh âm Đế Thiên An, liền vội đứng dậy chạy nhanh đến chổ nam tử kia, thanh âm nứt nở khóc lên “ hức hức... Noah giúp em... hức hức...em không muốn biến thành như vậy huhu”

Đế Thiên An đem tay vuốt ve cặp tai mèo trên đầu nàng yêu thích, nhãn lực bắt đầu phát động các câu ngọc trong mắt xoay chuyển, thời không lực lượng bao phủ lấy cơ thể Hermione, đảo nghịch lại thời gian.

“Đừng khóc nữa, nhìn xem” Đế Thiên An đem tay sờ lên cặp mắt của nàng vốn đang sưng húp nhanh chóng trở lại bình thường, đồng thời một chiếc gương nhanh chóng hiển lộ ra trước người nàng.

Hermione nhìn cả người đã khôi phục lại bình thường, liền vui vẻ trở lại, sau đó mặt đỏ hồng lên khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, ánh mắt lén lút quan sát lấy Đế Thiên An nhưng đã thấy nam nhân này đã rời đi thì có chút thất lạc lên.

“Phòng tắm bên trong, em có thể vào bên trong đó tắm rửa, thích thứ gì thì chọn nút trên đó” Đế Thiên An quay đầu lại, đem tay chỉ về một phương hướng không xa đó, thân ảnh đi nhanh vào trong bếp bắt đầu nấu nướng lấy, căn phòng ngân nga những giai điệu âm nhạc.

“Vâng” Hermione lên tiếng, thân ảnh nhanh chóng đi đến phương hướng mà Đế Thiên An chỉ dẫn đi vào bên trong nơi này.

Đợi đến khi Hermione một lần nữa bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc xù màu nâu đã không còn trở nên thẳng mượt hơn, bộ đồng phục Hogwarts đã thay bằng một chiếc đầm màu hồng lộng lẩy, được làm bằng những chiếc lông phượng hoàng đỏ thắm mà tạo thành.

“Rất xinh đẹp, Hermione” Đế Thiên An lên tiếng chiếc gế đối diện nhanh chóng được kéo ra nhường chổ cho nàng tiến vào.

Hermione mặt có chút phát sốt lên, đi đến gần hắn ngồi lại gần chiếc ghế ngọc, bỉu môi bất mãn : “ Noah...rốt cuộc ai là kẻ thả ra quái vật”

“ Không biết”

Hermione làm sao mà tin được, người này nhất định biết rõ, nhãn châu xoay tròn, lớn mật nhích lên, sau đó lê thân lại gối lên đùi hắn, ngượng ngùng: “ Noah, mau nói đi mà”

“ Còn gì là thú vị nữa chứ” Đế Thiên An cười đáp, hắn hiện tại đả bá làm trùm cái thế giới này mẹ từ lâu rồi, Voldermort chung cực boss hắn muốn giết chỉ là nhẹ nhàng mà thôi, kiến thức cũng đả thu đầy đủ cả, vui thú cũng chỉ có mỗi nhìn xem tổ 3 người một chút, nếu không hắn đả mang theo Thứ Nguyên Chi Môn rời đi rồi.

“ Hừ” Hermione hừ một cái nhẹ, kết quả này nàng đả dự liệu nhưng mà cũng không mấy vui vẻ gì cả, hờn dỗi nói : “Noah, em không vui”
“Ha ha” Đế Thiên An cười lên tai vẫy nhẹ thu lấy một thanh trường tiêu gần đó rồi thổi.

Theo tiêu âm vang lên, Hermione cả người mê mẫn nghe lấy,

Đế Thiên An đem tay vuốt ve bộ lông xù nàng, trên tay xuất hiện nhiều hơn một thanh ngọc tiêu màu xanh lục bích tinh xảo, ngẫm nghĩ một hồi hắn quyết định chọn lấy một trong những bài hắn khá là ưa thích Walking To Horizon, ngay khi môi đặt lên tiêu âm thổi ra tiêu âm từ bên trong gian bệnh thất lan ra khắp mọi nơi trong lâu đài.

Hermione cả người mê mẫn nghe bên tai tiếng tiêu vang lên, giai điệu vui tai nàng cảm nhận được cho dù là có nhiều buồn phiền đi nữa khi nghe bản nhạc này khiến cho tâm tràng nàng vui vẻ hơn, yêu thích hơn, với cảm nhận ít ỏi của mình nàng chỉ có thể nghĩ được như thế mà thôi.

“Vầng trăng kia, sang soi trên đồng hoang vu
Người nghiên nghiên bóng trăng, thêm dài trên đường
Đến lúc ,có bước chân, đi về phía xa
Giọng ca ai ,từ xa ,vang đến, bên tai
Người nơi đây ,chi mang hai dong lệ rơi
Người nơi đây ,nhớ thương đến ,người chân trời
Đứng trước mái hiên , nhưng trong lòng nhớ mong
Trông đêm thâu, ngồi thương , cho kiếp, duyên tàn

Bước, người cứ bước, lưu lạc, nơi chân trời
Tơ thương còn vương , người mang theo đến muôn phương
Vầng trăng kia, soi lên ánh sương ,vẫn còn vương trên mi người
Hoa kia ,rơi héo tàn, mà người đâu hay
Bước, người cứ bước, lưu lạc, nơi chân trời
Tơ thương còn vương , người mang theo đến muôn phương
Tình duyên ta, nếu không hết đôi sum hợp,ở trong kiếp này
Xin cho ta , hóa thành , hồ điệp bên nhau

Đàn ngân lên, dứt dây, tim nàng chưa quên
Người ra đi, vẫn không hiểu được, chân tình
Tháng tháng , năm năm, không hề lắng...... sâu
Bao la, trời mây, tuyến trắng ,phủ đầy......
Trời mây, hoa lá, như trên đồng năm xưa
Người giờ đây, tóa sương thay màu, tháng ngày
Vắn nổi nhớ , mong ai quay về, chốn đây
Cho dù, hoa tan tóa, ta vẫn, đợi chờ

Bước, người cứ bước, lưu lạc, nơi chân trời
Tơ thương còn vương , người mang theo đến muôn phương
Vầng trăng kia, soi lên ánh sương ,vẫn còn vương trên mi người
Hoa kia ,rơi héo tàn, mà người đâu hay
Bước, người cứ bước, lưu lạc, nơi chân trời
Tơ thương còn vương , người mang theo đến muôn phương
Tình duyên ta, nếu không hết đôi sum hợp,ở trong kiếp này
Xin cho ta , hóa thành , hồ điệp bên nhau

Bước, người cứ bước, lưu lạc, nơi chân trời
Tơ thương còn vương , người mang theo đến muôn phương
Vầng trăng kia, soi lên ánh sương ,vẫn còn vương trên mi người
Hoa kia ,rơi héo tàn, mà người đâu hay
Bước, người cứ bước, lưu lạc, nơi chân trời
Tơ thương còn vương , người mang theo đến muôn phương
Tình duyên ta, nếu không hết đôi sum hợp,ở trong kiếp này
Xin cho ta , hóa thành , hồ điệp bên nhau

Tình duyên ta, nếu không hết đôi sum hợp,ở trong kiếp này
Xin cho ta , hóa thành , hồ điệp bên nhau”

Theo tiếng tiêu buông xuống giọng ca trầm ấm của Đế Thiên An vang lên thanh âm như xa như gần trong đêm tối tĩnh mịch khắp cả gian phòng rồi lan truyền ra ngoài, mà một bên Hermione say sưa nghe lấy, đôi mắt cũng dần khép lại khi tiếng ca dừng hẳn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK