Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch trêu đùa xong Tứ Tú lại trở về gian khách điếm cũ của mình, thông qua cửa sổ chưa khép mà lại vào.

Ánh trăng vừa vặn, gió mát nhè nhẹ qua cửa sổ.

Gian phòng vẫn y nguyên như trước song lại không giống.

Trong phòng trên bàn sập có thêm một cái bình rượu.

Ngoài ra còn có một cái nữ tử mặc một bộ màu vàng y.

Cái kia trương khiến người ta vừa nhìn liền kinh diễm vạn phần khuôn mặt. Dung mạo tuyệt mỹ, không son phấn trang điểm, nữ tử dung mạo cực mỹ. Đen tròn con ngươi thâm thúy câu người, vóc người lồi lõm.

Nữ tử nhìn thấy Thiên Trạch trở về một bộ hoa dung thất sắc chạy đến, hốc mắt cũng ửng đỏ lên, nàng vốn đã xinh đẹp giờ này lại như một cái mềm mại yếu đuối nữ tử, dù là nóng nảy nam nhân khi thấy cũng bị hòa tan.

Nàng thanh âm có chút nghẹn : “ Khinh Sương.... Khinh Sương cứ tưởng.... cứ tưởng”

Thiên Trạch đi đến gần một tay vuốt ve gò má lau đi nước mắt : “ không cần lo lắng, nàng không ngủ à”

Khinh Sương một bộ ngượng ngùng e thẹn khi y thân mật, cúi đầu nói : “ Khinh Sương nghe tiểu nhị có bốn cái cô nương mang kiếm đến tìm đại ca, cho nên đi qua thử, không thấy đại ca đâu, cứ tưởng cứ tưởng....”

Thiên Trạch nói : “ không sao ta trở về”

Khinh Sương nhẹ gật đầu, lại thấy hắn thân mật mặt lại đỏ hơn, hai tay vân vê vạt áo, nàng cúi đầu, thấp giọng nói: “ Khinh Sương.... là thân trong sạch.... chưa từng bị người chạm qua.”

Một cái Nữ tử trong đêm ở trong phòng của nam nhân nói mình thân trong sạch, mười phần hết chín là đối nam nhân kia có tình ý, một phần còn lại là có mục đích khác.

“ Đại ca....” Khinh Sương thanh âm chứa đầy thẹn thụng nhẹ kêu, giờ khắc này nàng so với bình thường còn càng thêm câu người, càng khiến nam nhân khó mà cưỡng lại được.

“ Ta cứu nàng cũng không phải cần nàng báo đáp” Thiên Trạch mở miệng nói.

Nữ tử này là Thiên Trạch hai ngày trước trên đường đánh cướp một cái đại hộ giàu có trong vùng, khi đó nàng đang bị cưỡng hiếp thế là Thiên Trạch ra tay cứu giúp, không những vét trọn tài bảo mà còn đem gả kia giết luôn một thể.

Vì ân cứu mạng cho nên nàng ta tự nguyện đi theo xin làm thị nữ, mà Thiên Trạch thì vui lòng nhận lấy.

“ Khinh Sương biết, song Khinh Sương không nghĩ ra cách gì có thể báo ân cho đại ca, Khinh Sương thân phận thấp hèn, chỉ có.... chỉ có bộ túi da....hy vọng tấm thân”

Khinh Sương ngẩng đầu lên, ánh mắt có phần đỏ hồng như sắp khóc : “ đại ca, Khinh Sương còn là trong sạch”

Thiên Trạch tự nhiên biết nàng vẫn là thân trong sạch, một mắt liền có thể nhìn ra nữ nhân có phải là hay không hoàn bích chi thân.

“ Ta là cái bị người truy giết khắp nơi, nàng ở cùng ta chỉ có mất mạng” Thiên Trạch chậm chạp nói.

Khinh Sương hai con ngươi sóng nước hiện động, thâm tình vô cùng : “ không có đại ca, Khinh Sương đã mất mạng từ lâu rồi, Khinh Sương không hối ”

Thiên Trạch đem tay hướng về eo nàng nắm lấy : “ nàng bây giờ có thể lùi còn kịp”

Khinh Sương thân hình khẽ run lên, thân hình nép vào lồng ngực Thiên Trạch : “ đại ca, Sương nhi không lùi, mông đại ca thương tiếc”

“ Ngô!” Khinh Sương nhẹ thốt một tiếng, tê dại xúc cảm truyền lên đại não.

Thiên Trạch cũng không phải ăn chay, mở đã dâng đến miệng lại là mỹ nhân tuyệt sắc hắn cũng không khách khí, trực tiếp đem miệng hôn xuống đôi tay cũng không thành thật đem y phục của nàng thoát đi.

Rất nhanh trong phòng truyền ra từng thanh âm tiêu hồn thực cốt.

Cuối cùng là nước chảy thành sông, ngày tốt cảnh đẹp, xuân tình một đêm.

Rạng sáng, Thiên Trạch thể xác tinh thần cũng là vô cùng sảng khoái, loại cảm giác này thực sự quá mỹ diệu.

Bên cạnh hắn lúc này toàn thân xích lõa Khinh Sương, nàng đã say giấc nồng.

“ Mỹ nữ sát thủ, ta thật chờ mong tiếp theo nàng biểu hiện” nhìn xích lõa nữ tử Thiên Trạch khóe miệng bất giác nhích lên độ cong, thầm nói.

Ngay khi thấy nữ tử này gặp nạn, Thiên Trạch đả phát hiện ra đó là một cái màn kịch, mục đích là tiếp cận hắn, sau đó giết.

Đúng chính là giết hắn.

Hắn có nhìn thấu tỏ ngay, bởi vì dung mạo nữ tử này hắn đã thấy qua, tại ký ức tiền kiếp hắn đã thấy một lần, hơn nữa còn đích thân cùng nàng giao chiến qua, nữ nhân này chính là người tập sát hắn tại Sở quốc Tụ Hiền trang- Kinh Nghê.

Mà Thiên Trạch biết Kinh Nghê có ý tiếp cận mình, hắn lại chờ mong nữ tử này sẽ làm gì tiếp, vui lòng phối hợp cho nàng tiếp cận mình.

“Đại ca, để cho Khinh Sương tới.... Ân....”

Lần nữa tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, Kinh Nghê cảm nhận có người ở bên động chạm lên da thịt, nàng là cái sát thủ cho nên rất mẫn cảm, tuy không cảm nhận được sát khí nhưng cũng vị động tĩnh kia mà tỉnh lại, thông qua ánh mắt liền thấy được nam nhân mình tiếp cận trợ giúp đem nàng y phục mặc lại, thu xếp tâm tình một bộ thẹn thùng xấu hổ nói.

Đêm qua nàng đã là hắn nữ nhân, nàng muốn đứng dậy phục thị Thiên Trạch, đây là nàng bây giờ phải làm. Chỉ là nàng khẽ nhúc nhích, chính là hạ thể truyền đến một hồi đau nhứt, để nàng nhất thời không thể đứng lên được.

“ Không cần! ta có thể tự mặc! nàng ở lại đây nghỉ ngơi đi” Thiên Trạch cười nói

Khinh Sương nhìn tấm gương mặt tuấn lãng kia, chậm nói : “ đại ca dung mạo thật tuấn lãng”

Thiên Trạch nói : “chúng ta đã có phu thuê chi dạ, nàng còn gọi đại ca à!”

Khinh Sương ngượng ngùng nói : “ phu quân”

Thiên Trạch nói : “ thân phận ta đặc biệc, dung mạo ta cũng chỉ có mình nàng biết, thời gian đến nàng không nên rời đi ta quá lâu, đợi ta kiếm chổ an toàn sẽ an bài nàng”

Khinh Sương nhu thuận nói : “ thiếp nghe phu quân an bài”

Thiên Trạch cuối xuống lại hôn lên đôi môi anh đào kia một lần nữa.

Tiêu hồn xúc cảm lại lên, Khinh Sương nhẹ rên rỉ, xuân tâm kéo lên : “ phu quân, bây giờ còn sớm, không nên”

Thiên Trạch cười nói : “ trách ta ư? bảo bối quá mức mê người, ta lại không kìm được”

“ Phu quân!” Khinh Sương một bộ xấu hổ không dám nhìn người, thẹn nói : “ phu quân, thiếp thân, thiếp thân đến tối sẽ hầu hạ người”

Thiên Trạch đứng dậy, nói : “ nàng nghỉ ngơi một lát, ta kiếm đồ ăn cho nàng”

“ Vâng” Khinh Sương nhu thuận đáp, tràn đầy hạnh phúc biểu lộ ra.

Cho đến khi Thiên Trạch đi ra khỏi phòng, khí tức đi xa thì gương mặt cũng biến hóa, gương mặt ánh mắt cũng trở nên lãnh ngạo.

Từ khi thất bại trong việc vây giết Thiên Trạch, Kinh Nghê chế định lần thích sát tiếp theo, bất quá Thiên Trạch hành tung đột nhiên biến mất không rõ tung tích để nàng truy tìm tốn không ít công sức.

Nàng bám theo các vụ án y gây ra mà lần theo, và khi y dừng lại Quan Trung nàng phán đoán đường gì y cũng ra tay cướp bóc mấy nhà già, chờ đợi y và giết mục tiêu của mình.

Nhưng thông thường cách không thể giết được Đạo Thánh, trực tiếp giao đấu nàng chết không thể nghi ngờ. Lần trước giao thủ kết quả đã để nàng rõ ràng mình không phải là đối thủ của Đạo Thánh.

Nhưng sát thủ không phải là kiếm khách tỷ vỏ, chổ lợi hại nhất chính là giấu mình trong tối sát nhân.

Kết hợp với tình báo trong nàng biết Đạo Thánh ra tay hạ thủ nhưng lại nương tình với nữ lưu, cho nên nàng mới đưa thân vào một cái đối tượng mà khả năng cao y cướp bóc nhiều nhất, thông qua đó mà tiếp cận y.

Nhưng mà dù có tiếp cận được muốn hoàn thành nhiệm vụ, e rằng còn phải để Thiên Trạch tin tưởng nàng, đem đề phòng của y cho mình hạ xuống thấp nhất, khi đó nàng mới có thể ra tay, mà trở thành nữ nhân của y là một chuyện mấu chốt đó.

La Võng không có tình cảm chỉ có nhiệm vụ, để hoàn thành nhiệm vụ không tiếc hết thảy. Cũng chính bởi vì như thế, nàng dâng ra mình lần đầu, vì để thành công giết được y nàng đem thân thể làm mồi, thân nhập hiểm cảnh, chỉ có khi đem Thiên Trạch tâm phòng bị xuống thấp nhất mới có thể ra tay được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK