Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái Nhiếp quay sang chắp tay thi lễ, nói: " Đều nhờ có y thuật cao minh của Mặc Gia Cái mỗ mới thoát khỏi cái chết, thật vô vàn cảm kích."

Thương thế của bản thân mình nghiêm trọng thế nào, Cái Nhiếp biết rõ ràng, nội thể ám thương như sắp vở tan, nhưng khi tỉnh dậy những nội thương trong người đều khỏi hẳn, bên ngoài vết thương trong người đều được sơ cứu đã không đáng ngại.

Ban lão đầu híp mắt cười nói : “ Nào có đáng chi, có điều nếu muốn cảm ơn thì đừng cảm ơn lão đầu này, đều là công lao của Dung cô nương cùng với Cự Tử”

“ Cái mỗ hiễu rồi” Cái Nhiếp ánh mắt có chút quang mang, thân ảnh nhanh xoay người nhìn về phía ngoài cửa Thiên Minh.

Ban lão đầu lại nói: " Một thằng bé rất khỏe khoắn, nhưng trông nó rất kỳ quái"

"Làm sao ?" Cái Nhiếp có chút kinh ngạc.

Ban lão đầu thu hồi nụ cười: "Ở ấn đường của nó có một đốm đen, lúc ẩn lúc hiện tựa hồ bên trong thể nội ẩn tàng bệnh tật"

Cái Nhiếp khẽ nhíu mày, nói: "Quả nhiên không qua được con mắt tiền bối"

"Kỳ thực Dung cô nương đã sớm nhìn ra rồi, nhưng Dung cô nương phán đoán nó không phải là bệnh tật tầm thường"Ban đại sư gật đầu một cái, xem như đã nhận lấy Cái Nhiếp khen tặng, tiếp tục nói

Cái Nhiếp ngưng trọng, rồi nói ra ẩn tàng trên người Thiên Minh :" Thăng bé này bị người hạ xuống một loại âm dương chú ấn”

Ban lão đầu nghe được kinh hô : “ Âm dương chú ấn, bùa chú thời cổ đại tựa hồ có rất nhiều loại, nó đã trúng loại nào?”

“Phong Miên Chú Ấn, còn được gọi là thôi miên cấm thuật, là một loại Âm Dương Thuậtphi thường cao thâm đáng sợ , nghe nói có người sẻ khiến người rơi vào trạng thái điên cuồng , làm ra những việc không thể tưởng tượng." Cái Nhiếp căn cứ chính mình hiểu được tình huống đối với Ban đại sư nói.

Ban lão đầu cũng có vẻ hơi kinh ngạc: "Bùa chú khác nhau dẫn đến kết quả khác nhau, bệnh chứng của nó là như thế nào?"

“ Vẫn chưa phát tác ra ngoài nên không rõ” Cái Nhiếp chậm đáp :

Ban đại sư cảm thán : “ Cứ ngở Âm Dương Thuật đã thất truyền trăm năm, nhưng không ngờ vẫn còn người biết sử dụng”

Cái Nhiếp thở dài: "Chính là bởi vì thất truyền trăm năm, cho nên khó có người có thể chẩn đoán và mở ra loại này chú ấn người ."

"Nhưng ngươi biết vẫn có người như vậy, đúng hay không?" Ban lão đầu dò hỏi

Cái Nhiếp nhìn mịt mờ phương xa, gật đầu nói: "Ta biết một người cố nhân, nếu như phía trên thế giới này còn có một người có thể mở ra chú ấn, hẳn là chính là hắn."

"Đó chính là mục đích của ngươi ly khai Tần quốc?" Ban lão đầu hỏi.

"Tại hạ nhận được ủy thác của bằng hữu , nhất định phải chăm lo cho đứa bé này." Cái Nhiếp thành thật trả lời

Ban lão đầu cố ý đem đầu thiên hướng Cái Nhiếp, cười nói: "Theo như ta được biết, ngươi không có bằng hữu nào hết."

"Chỉ có một người đó thôi" Cái Nhiếp ngữ khí kiên định, đối với hắn mà nói, không có cái gì so với hứa hẹn quan trọng hơn, tuy rằng hắn biết rõ, mình làm một cái chuyện hết sức ngu xuẩn.

Ban lão đầu liếc mắt nhìn khuôn mặt kiên định Cái Nhiếp, hắn không muốn đi tìm tòi nghiên cứu Cái Nhiếp quá khứ, chỉ là có chút lo lắng lần này kế hoạch, nói: " Khi ngươi ở nước Tần, có rất nhiều kẻ trong sáu nước, nằm mơ cũng muốn giết chết ngươi. Vậy mà chỉ nhận trọng thác, ngươi lại dám đối nghịch cùng với Doanh Chính và cả nước Tần, ngươi có biết không, mỗi bước đi tiếp của mình đều rất gian nan không."

Cái Nhiếp không tiếp tục nói nữa, phía trước nguy hiểm hắn như thế nào hội không biết, bất quá vì Thiên Minh, hắn nhất định phải đi xuống, hắn tin tưởng hắn có thể làm được.

Nhưng mà hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện từ một gian phòng đi ra nhanh chóng hướng về phương hướng của hắn, chỉ trong mấy nhịp hơi thở đã xuất hiện trước mặt hai người, tuy nhiều năm qua đi mái tóc dài đả không còn thay bằng một đầu tóc ngắn nhưng hắn nhận ra người này.

“Bệ hạ, vương phi” Ban lão đầu chắp tay lên tiếng, thân phận của Dược Thiên Sầu là Bách Việt chi chủ đối với hàng ngủ cao tầng Mặc Gia rõ ràng.

Cái Nhiếp sửng sờ trong giây lát khi nhìn hình thể khác biệc nam nhân, đây là nam nhân mà hắn nhiều năm qua nghe qua không ít. Tài trí của y để cho hắn than thở, việc y xuất hiện ở nơi này cũng làm cho hắn rung động vô cùng.

Nhưng nhiều năm trải qua sinh tử cùng mưa gió, hắn mặt ngoài vẫn không có biểu hiện khác lạ gì, chắp tay cúi đầu nói : “ Cái Nhiếp gặp qua Thánh Vương, vương phi đa tạ ân cứu mạng của hai vị”

Song đồng yêu dị cùng xinh đẹp, tóc xanh rực rở như hỏa diễm cháy, trên đời này chỉ có một người sở hữu ngoại hình khác người như vậy. Chính là Thánh Vương của đất Việt, khoáng thể cổ kim quân vương.

Thế gian người như rồng như phượng, trên đời chỉ có một Đế Thiên An. Dù lần đầu gặp gỡ nhưng bất cứ ai cũng có thể nhận ra, Cái Nhiếp cũng không khác lạ.

Đế Thiên An không nói gì, ánh mắt nhìn hắn nói : “ Ta với ngươi dù gì cũng gặp qua mấy lần đây, tiện tay mà thôi”

Cái Nhiếp mày chau lại nhất thời không rõ, nhưng giây lát sau liền hiểu ra hết thảy khi dung mạo của Đế Thiên An lại ảo hóa thành Dược Thiên Sầu.

Trong lòng lại sóng gió không ngừng, hiển nhiên việc hai thân phận này là một cũng để cho hắn chết lặng. Nhiều năm qua hắn cũng như rất nhiều người trong thiên hạ đều ngộ nhận, không chính xác là bị dối gạt qua.

“ Phong Miên Chú Ấn là Dương Mạch Bát Chú cùng với Lục Hồn Khủng Chú thuộc về Âm Mạch Bát Chú là trái ngược đối lập nhau trong bổn gia, trong Âm Dương Gia có thể hạ xuống hẳn là Nguyệt Thần” Phi Yên chậm rãi nói, nàng xuất thân Âm Dương Gia cho nên càng rõ ràng về chú ấn này : “ Khi gặp nó ta đã nhìn ra được”

Cái Nhiếp mày nhíu lại, suy tư ẩn ý trong đó của Diễm Phi, đối phương đả phát hiện trong quá trình đến Lâu Lan cũng không có động tay, mà quan hệ trên đường cũng rất tốt đây, Đế Thiên An cũng không phải là thấy chết mà không cứu hạng người, một hồi liền dò hỏi : “ Phong Miên Chú Ấn liệu có tác hại di chứng gì không?”

Diễm Phi đáp : “ Nó có tác dụng là muốn phong ấn đi một phần ký ức, một khi đứa trẻ này cố nhớ lại kích thích chú ấn nhất định sẽ phát tát”

“ Phong ấn ký ức, một đứa trẻ như vậy rốt cuộc đáng gì để cho Nguyệt Thần hộ quốc pháp sư của nước Tần hạ thủ, nó rốt cuộc có thân thế gì” Ban lão đầu vuốt râu hỏi.

“ Đại Tần thập cửu công tử- Doanh Thiên Minh một đứa bé mà Doanh Chính muốn chối bỏ” Đế Thiên An nhàn nhạt nói, xong quay sang nhìn Cái Nhiếp : “ Từ bỏ Quỷ Cốc, lý tưởngcủa mình để bảo vệ nó Kinh Kha có được một người bạn như ngươi, cũng không oán tiếc”

Cái Nhiếp cười khổ nói : “ Đều không qua được ánh mắt của ngài”

“ Cái gì?” Ban lão đầu mắt mở lớn không cách nào tin được nhìn về Thiên Minh, hắn không cách nào tin được Thiên Minh đứa trẻ nghịch ngợm lì lợm chính là có thân phận như vậy, chính là Đại Tần Thập Cửu công tử.

Hơn nữa thân sinh cha hắn chính là Kinh Kha, tại Mặc gia người đối với Kinh Kha ai mà không biết chứ? Hắn là Mặc môn một vị đầu lĩnh, không nghĩ đến vô lại tiểu tử lại là hài tử của Kinh Kha?

“ Kinh Kha cũng tính như là nửa người bạn của ta, năm xưa ta đã sớm nói hắn không nên đi.” Đế Thiên An lại chậm rãi nói : “Phong Miên Chú Ấn không nên mở ra, đợi cho Thiên Minh lớn hơn một chút, dù sao Kinh Kha không chết trên tay hắn nhưng vì hắn mà chết. Doanh Thiên Minh hay Kinh Thiên Minh với hắn mà nói còn chưa tiếp nhận được, đến thời điểm tự khắc sẻ giải trừ”

Đế Thiên An nhìn phía trước ra sức bữa củi Thiên Minh, không cẩn thận làm cho cán rìu may đi lao đến Đoạn Mộc Dung, nhẹ lắc đầu cánh tay vơn ra trực tiếp cách không vận khí, đem lưỡi búa đình chỉ ở không trung.

“ Cái Nhiếp đã biết!” Cái Nhiếp nghe được Đế Thiên An lời nói, cân nhấc một hồi liền biết đây là tốt nhất phương án, hơn nữa có Thánh Vương mở miệng tính mạng của Thiên Minh cũng được đảm bảo.

“ Nó với Mặc Gia dây mơ rể má, chính là truyền nhân của Lử láo bá, thiên tư cơ quan thuật không tệ, có khi là Cự Tử tiếp theo cũng nên” Đế Thiên An ngẩng đầu thấy được một con Điệp Sí đậu trên đó.

“ Lữ lão đệ” Ban đại sư nghe được bất ngờ, lại thêm một bất ngờ khác để hắn khó mà bình tĩnh, nhất là câu sau Cự Tử nhân tuyển, đây chính là từ miệng Thánh Vương nói ra đó à.

“ Cự Tử nhân tuyển ư? Đứa nhỏ này có thiên tư như vậy ư?” Phi Yên nghi hoặc.

Thiên Minh mặc dù lanh lợi, hậu nhân của Kinh Kha có thiên phú về cơ quan thuật, nhưng muốn ứng tuyển vào Cự Tử chi vị còn chưa đủ? Tại Bách Việt, Mặc gia đệ tử không thiếu người có tư chất như Thiên Minh.

Mặc Gia đầu nhập vào Bách Việt, nhiều năm nay đã không thể tách rời, Đế Thiên An lại thân kiêm Cự Tử, đối với đế quốc ích lợi mà nói vị trí Cự Tử tiếp theo nên là hoàng thất người đảm nhận mới phải.

Nhưng nam nhân của nàng dường như có ý định khác, khiến cho Phi Yên càng thêm tò mò với Thiên Minh lẫn ý định của nam nhân mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK