Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lỡ như Anh Hoa Cung mượn cái cớ này mà thông qua tra xét Linh Ma, bắt giữ Trương Dã lấy Lệnh Phá Mộ khi đó không phải là hắn hai tay dâng đồ cho kẻ khác.

Anh Tuyết công chúa một lòng say mê Mộ Dung Diệp, chuyện này đã không có gì lạ nữa rồi. Lệnh Phá Mộ một khi về tay Anh Hoa Cung, mười phần là chạy đến Mộ Vương Thành phương hướng, khi đó muốn lấy về khó gấp trăm ngàn lần.

Hơn nữa Linh Ma đã nương nhờ thế lực thái tử, đem nàng ta giao ra không khỏi lạnh lòng thuộc hạ. Sau này những kẻ khác muốn nương tựa vào, cũng sẽ cân nhấc suy nghĩ lại.

Tích Nguyệt nghe xong Sách Liên Thành tìm lý do, mở miệng nói : “Phá Mộ Lệnh bị người ta trộm mất trên đường chuyển về kinh thành. Sách đại nhân bảo hộ bất lợi là chuyện khó tránh”

Sách Liên Thànhthừa cớ này nói : “ hạ quan biết tội khó tránh, vẫn xin Tích Nguyệt Chưởng Ti tạo điều kiện để cho hạ quan tiếp tục tra án trong lâu”

Làm gì có chuyện để cho Sách Liên Thành đạt như ý nguyện, Tích Nguyệt : “ Sách đại nhân, chỉ dụ của công chúa bản ty cũng không dám làm trái. Chẳng bằng lúc này, nếu Linh Ma Cừu Ngự Linh, Phá Mộ Lệnh đều ở Vân Hiên Lâu vậy thì hãy để cho Anh Hoa cung tra rõ”

Tích Nguyệt từ Thanh Nguyên thôn đã sớm lưu ý cũng bám theo sau Sách Liên Thành, khi biết hắn đến Vân Hiên Lâu lại có tình báo thu về Linh Ma đã đi vào nơi này. Sẵn tiện mượn cái cớ bắt giữ Linh Ma mà tra dò Phá Mộ Lệnh.

Đôi ba câu giao phong, Sách Liên Thành liền bị Tích Nguyệt áp chế, nhìn thấy một màn này Địch Trường Vệ đành phải ra mặt, âm dương quái khí cười một tràng, nói : “quan uy thật lớn”

Sách Liên Thành thầm hô một tiếng tốt khi Địch Trường Vệ ra chống lưng, nếu tiếp tục xuống hắn thật đúng là không biết phải đối phó như thế nào?

Địch Trường Vệ đi đến phía trước, cất lời : “ Tích Nguyệt chưởng ti hà tất phải làm khó người khác. Ngươi tra của ngươi Sách đại nhân tra của Sách đại nhân, nói cho cùng mọi người đều dốc lòng vì hoàng thượng.”

“ Ngươi là cái thá gì, dám khua tay múa chân với việc của Anh Hoa cung?”Tích Nguyệt nhìn người đi ra chen ngang vào, nộ giọng mà nói.

Địch Trường Vệ đem tấm lưới mặt che trước mặt lấy xuống, cất lời : “ Tạp gia Thượng phương lệnh hầu hạ trong phủ thái tử, Địch Trường Vệ phụng khẩu dụ của thái tử cùng Sách đại nhân truy tra chuyện Phá Mộ Lệnh”

Địch Trường Vệ lấy thân phận ép người, Tích Nguyệt là Chưởng Ti của Anh Hoa cung nhưng hắn là thân cận quản lý phủ thái tử, lại là năm xưa hầu cận bên cạnh hoàng thượng, địa vị nào kém Tích Nguyệt chứ.

“ Chẳng trách Sách đại nhân khí phách như vậy, thì ra có Địch công công ở đây chống lưng” Tích Nguyệt nhìn thấy gương mặt kia liền biết mình muốn ép lui Sách Liên Thành đã không thể, đành cất lời châm chọc một câu.

Địch Trường Vệ hừ một tiếng không tiếp nói, xem như hắn đã thừa nhận.

“ Công chúa điện hạ giá lâm” tiếng hừ lạnh của Địch Trường Vệ vừa dứt, thanh âm của Liên Hoa vang lên ngay sau đó, lời dứt thân hình từ bên ngoài thông qua khinh công nhanh chóng đến vị trí tỷ muội mình.

“ Công chúa!” Sách Liên Thành, Địch Trường Vệ thầm hô không tốt, gương mặt biến sắc khi thấy từ bên ngoài một cái thân ảnh nữ tử khoác áo bào trắng khoan thai đi vào, cả hai vội vả đi xuống bên dưới cầu thang.

“ Nô tài Địch Trường Vệ bái kiến công chúa điện hạ!” Địch Trường Vệ nhanh chóng hành lễ, đầu dập gần sát dưới nền nhà.

Sách Liên Thành cũng không nhanh không chậm theo sau hành lễ.

Anh Tuyết ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, trong tâm lửa hận vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn như trước, dừng trước người tên nô tài to gan kia, cất lời : “ Địch công công, thật không ngờ có thể gặp ngươi ở đây”

Địch Trường Vệ thầm hô không tốt, hắn lấy thế ép Tích Nguyệt một đầu có thể để cho người của mình vẫn ở trong Vân Hiên Lâu truy lùng Trương Dã. Nhưng khi công chúa Anh Tuyết lại có mặt ở nơi này liền không ổn, hắn chung quy chỉ là một tên nô tài mà thôi còn Anh Tuyết chính là công chúa được thánh thượng ân sủng.

Địa vị của Anh Tuyết hắn làm sao mà bằng được. Lời của Anh Tuyết hắn dám không nghe ư? Tại triều đình trong có thể ép Anh Tuyết chỉ có Chích Viêm thái tử, song thái tử làm gì có mặt ở nơi này.

Anh Tuyếtthấy đối phương không biết nói sau, cũng không cho y cơ hội mở lời: “ bản cung nghe nói Kim Điêu Tiễn của Địch công công là thánh thượng ban thưởng”

Đêm qua vì chủ kiến của mình, muốn cùng Mộ Dung Diệp có chút không gian, cả hai thúc xe ngựa chạy đi không để cho cung nữ hộ tống. Không nghĩ đến lại có người mai phục ám sát, mà mục tiêu không phải là nàng mà chính là Mộ Dung Diệp.

Mộ Dung Diệp trúng tên, là một cây Kim Điêu Tiễn. Trên tên có độc chí mạng, chính là loại độc cực kỳ đặc trưng của một người làm ra. Bằng trí tuệ của mình, Anh Tuyết phán đoán ra Địch Trường Vệ là người sau màn.

Nếu đã là hoàng huynh sai phái hắn, hiển nhiên một khi ép lui được bọn họ và đem Mộ Dung Diệp lâm vào hiểm cảnh. Tiếp theo hắn sẽ đến Vân Hiên Lâu tọa trấn thu lấy Lệnh Phá Mộ về kinh. Anh Tuyết ngay khi biết loại độc trên người Mộ Dung Diệp mắc phải liền gấp gáp lại ngay trong đêm đi đến nơi này.

Địch Trường Vệ nghe hỏi, chỉ có thể trả lời : “ nô tài… từng đi săn cùng hoàng thượng, vì bắn liền ba con nai. Thánh thượng mới thưởng cho nô tài ba mũi Kim Điêu Tiễn”

“Kim Điêu Tiễn vốn là vật bình thường, nhưng đồ thánh thượng ban thưởng bản cung cũng có hứng thú. Địch công công có thể cho bản cung mượn xem chăng?” trước là dò xét để Địch Trường Vệ chính miệng nói ra, sau đó Anh Tuyết chính là muốn dồn y vào thế chết, buộc phải giao ra giải dược.

“ Hả!” Địch Trường Vệ hoang mang lo lắng vô cùng, nhưng tình thế bây giờ đã cởi hổ khó xuống, chỉ có thể gặp chiêu ứng chiêu mà thôi, đem tay dâng ra bọc mủi tên.

Tích Nguyệt đi đến đem giỏ tên thu lấy, rồi cung kính đưa đến trước công chúa điện hạ.

Anh Tuyết trực tiếp lấy ra một cây tên, lạnh giọng : “ Địch công công, ngươi vừa nói thánh thượng ban cho ngươi ba mũi Kim Điêu Tiễn, sao bây giờ chỉ còn hai mũi? Đêm qua bản cung gặp bọn cướp ám toán, bọn cướp cũng để lại một mũi Kim Điêu Tiễn”

Liên Hoa ở bên hai tai mang theo một cây Kim Điêu Tiễn khác đi đến.

Trong lòng khẩn trương hoảng sợ, hắn đúng là có gan làm nhưng lại không có gan nhận việc này, đại não không ngừng loạn chuyển tìm ra đối sách, Địch Trường Vệ kiếm cớ lấp liếm : “Kim Điêu Tiễn này là vật thường mang của binh lính trong quân. Sao lại nói là vật của nô tài, chẳng biết bọn cướp không biết sống chết nào, lại dám ám toán công chúa điện hạ, vẫn xin công chúa tra rõ.”

Kim Điêu Tiễn thứ này cũng không phải đặc trưng gì, trong quân đội có không ít. Hắn lại không có hiện thân, chỉ cần qua được một ải sau đó tìm con dê thế tội thay là được.

Đến giờ phút này mà tên nô tài to gan lớn mật vẫn còn lươn lẹo, Anh Tuyết lửa giận bốc lên, trực tiếp đi đến bên cạnh Địch Trường Vệ, một tay dung tên đâm vào con mắt trái của y.

“ A a a a!!” đau đớn vô cùng truyền lên đại não ngay tức khắc, Địch Trường Vệ vội lui về sau hai tay ôm lấy mắt trái, thân ảnh giãy giụa, thần sắc thống khổ, theo hắn vùng vẫy máu tươi từ con mắt cũng theo ra.

“ Hừ” Anh Tuyết hừ lạnh khinh thường một tiếng, nói thẳng trọng yếu mấu chốt : “ Lẽ nào Bích Đan độc trên mũi tên này, cũng là vật thường mang của binh lính sao? Địch công công, ngươi mau giao thuốc giải ra đây, bản cung tha ngươi không chết”

Cho dù nàng không có võ công, Địch Trường Vệ muốn giết nàng cực kỳ dễ dàng. Nhưng cho vạn cái lá gan y cũng không dám phạm thường. Địa phi thân phận tôn ti khác biệc bày ra, nàng là chủ còn tên kia chỉ là một tên nô tài.

Thêm việc vừa đánh vừa xoa, để lại cho hắn một con đường, Anh Tuyết không tin tên cẩu nô tài này không giao ra giải dược mà mình cần.

Đã đến đường này hắn còn quanh co chối tội được ư, lại có chính miệng công chúa tha mạng cho hắn khi có giải dược, Địch Trường Về vì mang sống của mình thành thật : “ nô tài! Giao… giao thuốc giải ra đây! Nô tài cảm tạ ơn không giết của công chúa điện hạ”

Anh Tuyết hừ một tiếng, nâng gót đi qua ném cây Kim Điêu Tiễn trước người Sách Liên Thành, một đường leo lên các bậc cầu thang. Đợi đến khi lên bục sàn, xoay người, cư cao lâm hạ mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt : “ Sách đại nhân, ngươi dẫn người của ngươi canh giữ ngoài lâu. Cấm tất cả người ra vào. Chuyện trong Vân Hiên Lâu người của bản cung sẽ tra rõ mọi việc”

“ Hạ quan tuân lệnh” Sách Liên Thành chỉ có thể cung kính đáp lời, đến cả Địch Trường Vệ còn thê thảm như vậy hắn có đủ phân lượng mà phản kháng mệnh lệnh của Anh Tuyết công chúa ư?

Hắn chỉ là một cái Bạch Hổ đường đường chủ mà thôi. Chỉ có thể trước mắt nghe mệnh của công chúa trước. Sau đó chỉ có thể lựa cơm mà gắp mắm, tình thế hiện giờ hắn đã không còn nắm giữ trong tay được.

Anh Tuyết nhìn người của Tác Thời Thu đã dẫn ra, lạnh rên một tiếng : “ Tra lâu!”

“ Vâng!!” Tích Nguyệt, Liên Hoa cùng các Anh Hoa Cung nữ vệ cung kính một tiếng, sau đó di chuyển lên cầu thang hướng về các tầng đại lâu mà tra xét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK