Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời qua tiếng lại một hồi cũng không nháo lớn như trước đây, có Hàn Phi quan hệ lại thêm Hồng Liên tính cách. Lăng Sương cũng nhanh chóng cùng nàng trò chuyện, dù sao đều là nữ hài.

“Chiếc váy này của cô là mẫu mới của trang chúng ta, nhìn rất hợp với cô”

“ Hứ, xem như cô có mắt” Hồng Liên cười vui vẻ khi nghe Lăng Sương nói, dù sao việc nàng tốn thời gian chọn lấy rồi mặc vào cũng có người nhận ra đây.

“Nhất là chiếc viền hoa này vô cùng hợp với chiếc trâm cái đầu của công chúa.” Dược Thiên Sầu bồi tiếp vào.

“Ta đã nói với người không hiểu gì về nữ nhân rồi mà....” Hồng Liên quay ra nhìn về phía Hàn Phi, Trương Lương nói: “thấy chưa hả?”

Hai người sắc mặt lúng túng lên, mà rất nhanh một tràng bước chân lại vang lên, những người xung quanh lập tức cúi khom người đối với một người nam nhân đi tới, hóa giải cho hai người.

“Lão Cửu” Hàn Vũ cất lời bước chân cũng dần dần tiếp cận nhóm người, hai tay chắp lại sau lưng, bước đi cao ngạo mọi người cúi đầu không dám nhìn nam nhân này, ánh mắt thoáng qua quang mang khi thấy được hai thân ảnh Lăng Sương.

Hàn Phi mỉm cười đối với người nam nhân này: “Tứ ca, chào huynh!”

“Ờ” Người thanh niên gật đầu một cái, hắn quay ra nhìn về phía Hồng Liên nhẹ giọng hỏi: “Hồng Liên, muội cũng đến rồi à!?”

Dường như Hồng Liên không muốn, nàng chỉ chắp tay vào bên eo khẽ khom người và nghiêng đầu: “Chào tứ ca ca”

Đối với giọng nói khó chịu Hồng Liên, Hàn Vũ chỉ mỉm cười nheo mắt đi tới: “Hồng Liên, gọi tiếng ca ca mà cũng như Tử ca ca vậy. Muội chỉ thích mỗi lão cửu, chê ta già rồi đúng không?”

“Muội đâu có!” Hai tay Hồng Liên chống eo, nàng như con gà mái rướn người ra.

Hàn Vũ lại chắp tay cúi người hành lễ : “ Hàn Vũ gặp qua trang chủ, gặp qua Lăng Sương tiểu thư”

“Chào tứ công tử” Dược Thiên Sầu và Lăng Sương cũng không mất lễ nghĩa chắp tay đối với Hàn Vũ khom người hành lễ coi như đi lễ đối với hắn. Trương Lương đồng thời cùng hành lễ chào hỏi Hàn Vũ.

Hàn Vũ cười nói : “ Hàn Vũ còn tưởng rằng không gặp được hai vị ở đây, lần trước từ biệc mới biết muội muội có phần mạo phạm, Hàn Vũ thay mặt muội muội tạ lỗi”

“ Chỉ là tiểu đùa nghịch mà thôi, công tử không cần đa tâm, hơn nữa Lăng Sương cũng có phần lỗi trong đó, có điều Hồng Liên công chúa, Tiểu Bạch là người nhà của ta, ta khuyên công chúa nên từ bỏ việc bắt nó đi nha” Dược Thiên Sầu cười nói

Hồng Liên mặt đỏ lên lại nhìn Lăng Sương ánh mắt, không chịu thua chống nạnh trừng lại, miệng vểnh lên cất lời : “ một con hồ ly mà thôi, bản công chúa mới hiếm lạ”

“Haha....” Hàn Vũ cười nhẹ một chút, hắn quay ra nhìn về phía Hàn Phi khen ngợi: “Lão cửu, đệ thật là lợi hại. Vừa mói về là đã chiêu mộ được nhân tài nhất đẳng rồi, đệ ra tay nhanh quá rồi đấy!”

Vừa nói Hàn Vũ lập tức đấm nhẹ vào ngực Hàn Phi, ánh mắt nhìn về Trương Lương.

“Ấy....” Hàn Phi gạt hai người ra, ánh mắt có chút buồn buồn nhìn Hàn Vũ: “Tứ ca, trong phủ huynh có nhiều môn khách như vậy. Đầy rẫy anh hùng hào kiệt, Tử Phòng huynh hãy để lại cho đệ đi!”

Lễ hội Vu Sơn nói về thần nữ và Tương Vương. Núi Vu Sơn, Sở Tương Vương thường đến du ngoạn.

Một hôm, nhà vua đến đấy, say sưa ngắm cảnh, một lúc mệt mỏi mới nằm ngủ dưới chân núi Vu Sơn.

Trong lúc mơ màng giấc điệp, vua Sở mộng thấy thiếu nữ tuyệt sắc, mặt hoa, da phấn, duyên dáng thướt tha đến bên mình, rồi cùng nhà vua chung chăn gối vô cùng thỏa thích.

Sau khi cùng giai nhân ân ái mặn nồng, vua Sở hỏi: “Chẳng hay ái khanh ở đâu đến đây để quả nhân duyên may gặp gỡ? “

Giai nhân mỉm miệng cười duyên, thưa: “Muôn tâu thánh thượng! Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn qua chơi đất Cao Đường, vốn cùng nhà vua có tiền duyên, nay được gặp gỡ thật là phỉ nguyền mong ước. Ở thiên cung, thiếp có nhiệm vụ buổi sớm làm mây, buổi chiều làm mưa ở Dương Đài.”

Nói xong, đoạn biến mất. Nhà vua chợt tỉnh dậy, cảm thấy mùi hương như còn thoang thoảng đâu đây. Mộng đẹp vơ vẩn trong trí não, nhà vua thấy luyến tiếc vô cùng. Sau sai người lập miếu thờ thần nữ Vu Sơn.

Đương nhiên, Sở Tương Vương cùng Vu Sơn nữ thần ở giữa có hay không phát sinh qua chuyện như vậy không thể nào biết được, nhưng Tống Ngọc đi cùng nhà vua cũng là Tiểu Thuyết Gia chưởng môn thời đó, được Sở vương thuật lại nói như vậy.

Sau đó cố sự này cuối cùng lại là biến thành dạng này một cái tràn đầy huyền huyễn sắc thái câu chuyện tình yêu.

Nhóm người Dược Thiên Sầu cùng với Hàn Vũ liền an tĩnh xem kịch. Còn Lăng Sương thì đã chuẩn bị từ trước một bên ăn lấy từng đạo món ăn vặt được chuẩn bị từ trước, cái gì bắp bung khoai tây chiên, bánh tráng trộn... từ các túi giấy ăn lấy, mà không chỉ nàng còn cả Tiểu Bạch tham dự vào.

Nàng cũng chả cần ai đánh giá ánh mắt, thích làm gì thì làm cũng chẳng để tâm đến ánh mắt người khác chỉ trích.

Thế giới này vẫn còn thiên địa linh khí, người dù không tự chủ nhưng vẫn nhiều ít hấp thu linh khí nên nam thường thanh tú và nữ thường xinh đẹp. Chính vì vậy mà những nữ nhân ở nơi này đều phần lớn khá và xinh đẹp trở nên.

Tất nhiên không tính những người mập.Diễn kịch do đoàn kịch Triệu quốc diễn cũng không tốt lắm nhưng ở nơi nghèo nàn giải trí này quả thực khó được.

Đặc biệt những vũ công xinh đẹp cùng với trang phục bắt mắt quả thực làm cho người ta nhiều mắt nhìn xem.

Cùng thời gian, Tân Trịnh một nơi khác.

Mưa nhỏ bao trùm toàn bộ Tân Trịnh, trên một con đường đã vắng bóng người qua lại hai thân ảnh hắc y độc bước trong đêm mưa.

Một mang theo bảo kiếm khoác lấy mũ trùm còn lại một người mang theo ô nhỏ mà đi phía sau, kẻ trước rẻ vào con hẽm nhỏ đi đến một đại lâu đã đóng kín, trên cánh cửa lớn chính là hình hai con bọ cạp trên đó.

Vệ Trang đi ở trong hắc ám, nhìn xem trên đường phố những cái kia yếu ớt sinh mệnh, không khỏi phát ra cảm khái :

« Dưới mỗi một ngọn đèn đều có một bóng đen không thể chiếu đến, thành thị càng phồn hoa thì càng giống một khu rừng. »

« Từng góc ngách tối đen ẩm ướt, tràn ngập những con mãnh thú nguy hiểm. Lúc não cũng chuẩn bị xé xác những con mồi yếu ớt vô tội. Từng vết máu săn mồi để lại, như một khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhìn cả thành thị suy tàn »

« Trong từng giọt nước mưa đều có mang mùi máu tanh quen thuộc. Đây mới là thứ mùi thuộc về bóng đêm. Có những người sinh ra đã thuộc về bóng đêm. Đêm nay, sẽ có người chết đi. Như thường lệ»

Vệ Trang đã đi đến Độc Hạt Môn địa bàn, không xa phía trước hắn liền thấy được một nhóm Độc Hạt Môn lâu la ngăn cản đường đi.

“Đứng lại !”

“Dừng lại !”

“ Bảo ngươi đứng lại có nghe chưa hả ? Ngươi ăn gan hùm mật gấu, dám đến Độc Hạt Môn làm càn!”

« Các huynh đệ, cho hắn nếm thử ít mùi »

“Đứng lại! Người nào, dám tới Độc Hạt Môn làm càn”

Độc Hạt Môn cửa, một cái hắc y nam tử gầm thét nói, trên mặt hắn có một đạo thật sâu vết đao, rất là dữ tợn, trường đao trong tay, càng là sớm đã ra khỏi vỏ, nhìn xem hai người hùng hổ dọa người.

Chung quanh còn có 7, 8 cá nhân lại là vẫn như cũ bình tĩnh đứng, chỉ là nhìn về phía hai người nơi này, ngẫu nhiên mang theo mấy phần vẻ trêu tức, sau đó nhìn thấy rõ người đến là Phượng Vô Song thì ngưng trọng lên một tên trong đó nhanh chóng chạy vào bên trong cửa lớn.

Nơi này là Độc Hạt Môn, tới cửa, hoặc là là ủy thác sinh ý khách hàng, hoặc là là tìm chết người.Điểm này, không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, nhưng một trong hai người phía trước lại khác.

Phượng Vô Song bang chủ của Thất Tuyệt Bang chính là tử địch của bọn họ, từ lần trước y đến Độc Hạt môn giết người rời đi, rồi thất bại trong việc ám sát, sẵn có quan hệ từ trước. Thất Tuyệt Bang đã đổi chủ, nhưng mà hiềm khích lại không đổi.

"Ta tới .... Diệt môn!" Đế Thiên An cười nhạt một tiếng, bình tĩnh hồi nói.

Hôm nay hắn chính là muốn làm thịt lấy Độc Hạt Môn, khi mà theo Thất Tuyệt Đường lớn mạnh lên thì Độc Hạt Tử làm sao chịu bỏ qua được, liên tục sai người đến phá sinh ý, hai chính là muốn tham dự vào nội dung vở kịch à.

"Cái gì!"sẹo nam giật mình, không chỉ hắn mà những kẻ khác cũng ngưng trọng vô cùng khi nghe được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK