Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tiểu Phụng lúc này ngồi bệch dưới mặt đất, con mắt kinh sợ nhìn nam tử kia, trên người hắn không it vết thương hiện ra.

Chỉ một mình y đả dưu sức lấy mạng bốn đại cao thủ trong đây, y còn không thèm rời đi một bước, ngự kiếm chi thuật khiến cho hắn mở rộng tầm mắt.

“ Ngự kiếm thuật” Tây Môn Xuy Tuyết lẩm bẩm, tay cầm bảo kiếm chống xuống mặt đất, cả thân ảnh quỳ ngồi trên đó.

Y phục cắt rách tả tơi, máu tươi nhiễm ra, nhưng con mắt không một chút sợ hãi, có chăng tràn đầy hưng phấn, e sợ, lẫn hoang mang.

Một hồi rồi nói : “ tại hạ kiến thức nông cạn, hôm nay gặp được Ngự Kiếm thuật trong truyền thuyết chết không hối tiếc.”

“ Phốc” Hoắc Thiên Thanh lồm cồm trên mặt đất ngồi dậy, ho khan ra một ngụm máu tươi khác, đồng tử mở lớn cả lên.

Điều cuối cùng hắn thấy được chính là lồng ngực mình một cái lổ thủng nhỏ, từ đó máu tươi bắn ra xối xả, nhiễm đỏ mặt đất.

Đau xót truyền lại đại não, từng kỳ ức mơ hồ như sương khói lần lượt tràn về. Cả thân ảnh nặng nề đổ ập xuống mặt đất.

“ Giết ngươi” Đế Thiên An xoay người cất bước đi lại gần Diêm Thiết San, từ bên trong lấy ra một viên đỏ tím đan dược nhét vào miệng y.

Lại nói : “ đả ngươi muốn chết ta sẽ giết, nhưng không phải bây giờ, ngươi còn quá yếu, lần này mở ra 13 kiếm cho ngươi nhìn, là để lần sau mạnh lên một chút xem thử có phá được bao nhiêu kiếm của ta, còn bây giờ đến ngay cả đến cả một thanh cũng không phá được.”

Tây Môn Xuy Tuyết siết chặt chuôi kiếm, chưa bao giờ hắn cảm nhận được khuất nhục lẫn yếu kém như vây giờ.

Hắn nghe hiểu lời của đối phương nói, thì ra cả quá trình chiến đấu của đám người là do y cố tình, hơn nữa còn lưu thủ.

Chính là để cho hắn nhìn thấy, để sau này y dùng hắn thử kiếm.

Đế Thiên An lại búng ra một lọ đan dược ném cho Hoa Mãn Lâu, nói : “ ngươi là người mà ta hiếm nhận đồng, dùng đi, là thuốc ta luyện chế”

“ Cảm tạ công tử tha mạng” Hoa Mãn Lâu cười cười, đem tay bắt lấy lọ sứ, sau đó đem đổ ra lòng bàn tay có hết thảy là 6 viên, không chút do dự đem một viên dùng.

Hắn bản thân là đại phu một tay y thuật cũng có tiếng, dù không nhìn thấy nhưng hắn lại ngửi ra được thơm nồng, lại ẩn chứa bàn bạc năng lượng sinh mệnh.

Hơn nữa nếu như Đế Thiên An muốn giết hắn cũng không cần vẻ rắn thêm chân, cho nên viên thuốc này hắn không chút lo lắng dùng lấy.

Ngay khi nuốt xuống một viên, con mắt lập tức mở lớn lên, khi toàn bộ thương thế trong người cấp tốc biến mất, thương thế cũng lành lại.

Trong lòng rung động vô cùng, bởi hắn tinh thông y thuật cho nên nhận biết kỳ hoa dị thảo cùng phương thuốc, viên thuốc mà y đưa cho mình dùng lại vượt qua hắn nhận biết.

Đế Thiên An đi đến gần Thượng Quan Phi Yến, cười cười : “ lần trước nàng có đến, nhưng ta nhận lời đúc cho giai nhân khác một chuôi kiếm, sau này mới biết được, giai nhân sẻ không trách chứ”

Thượng Quan Phi Yến khẻ thi lễ, cười tươi như hoa, nói : “ Đan Phụng nào dám trách công tử, công tử chịu nể mặt đến giúp đỡ Đan Phụng đòi lại công đạo, Đan Phụng cảm kích khôn cùng”

Đế Thiên An đem tay nâng nàng lên, lại lấy ra một viên đan được cho Thượng Quan Phi Yến, đặt vào lòng bàn tay của nàng.

“ Đan Phụng cảm tạ công tử tặng đan, thứ Đan Phụng ngu muội không rõ nó có công hiệu gì?” Thượng Quan Phi Yến dò hỏi.

Đế Thiên An không đáp, từ bên hông mình lẩy ra một thanh tiêu ngọc, bắt đầu thổi lên một tràng dể nghe tiêu âm.

“ A” Thượng Quan Đan Phụng cùng đám người giật nảy mình, khi xác chết của Diêm Thiết San bật dậy, đôi mắt y tỏa ra đổ hồng như huyết thủy.

“ Xác chết sống dậy, ông trời ơi” Tô Tiểu Anh giật nảy cả mình thốt lên.

Đế Thiên An cười cười, nói :“ Ta tinh thông Vu Cổ, lại cả luyện đan, vừa rồi y ăn một viên tử đan đả trở thành Dược Nô, trên tay nàng là mẫu đan. Chỉ cần nàng dùng sẻ điều khiển được y cả, võ công nàng quá kém, ta tặng cho nàng một hộ vệ ”

Thượng Quan Đan Phượng nghe xong, lòng lại nhắc lên sóng gió, nếu không phải nàng tận mắt thấy được người chết sống dậy, nàng sẻ không tin được.

Tim lại đập nhanh một hồi, thanh âm tràn đầy vui mừng : “ công tử đại ân, tiện thiếp không biết gì có thể đền đáp được”

Đế Thiên An lại thổi lên một tràng tiêu âm, Diêm Thiết San tay chân cứng ngắc di chuyển một hồi, máu tươi đổ ra cũng chậm rải ngưng kết lại, sau đó đi đến quỳ ngồi trước người Thượng Quan Phi Yến.

“ Quá là khiến người ta sợ hãi” Lục Tiểu Phụng kinh sợ nhìn một màn phía trước, người này đả khiến cho hắn chết lặng đi.

Đế Thiên An lại nói : “ lần trước nàng bái thiếp cũng không nói rõ, bây giờ có thể kể cho ta biết về thông tin được không?”

“Là” Thượng Quan Phi Yến cười ngọt ngào, sau đó chậm rải nói.

Đế Thiên An một bên nghe nàng kể chuyện, về nguồn gốc của Kim Bằng vương triều, giàu có thế nào, cũng chính là nguyên do dẫn đến họa diệt quốc.

Rồi sau đó tịa nhiệm Kim Bằng vương cầu đông sơn tái khởi phân tài bảo cho bốn người thuộc hạ, sau này phò tá cho tiểu vương tử. Cho đến tận bây giờ sự việc, từng việc một được Thượng Quan Phi Yến kể ra.

“ Sao nàng biết Độc Cô Nhất Hạc là chủ nhân Thanh Y Lâu” Đế Thiên An dò hỏi

Thượng Quan Phi Yến ngần ngừ đáp : “Vì Liễu Dư Hận nguyên là một kẻ thân tính rất đắc lực của lão. Ngày trước hắn là Ngọc Diện Lang Quân phong lưu diêm dúa mà biến thành như vậy vì lão.”

“ Thế ư” Đế Thiên An nhếch môi lên, sau đó tay vươn ra cách không hấp vật, từ trong người Hoắc Thiên Thanh hấp ra một tấm thẻ trúc màu xanh biếc.

Chỉ có bán bàn tay to nhỏ, trúc bài bên bờ bị vuốt nhẹ phi thường bóng loáng, tràn ngập ánh sáng dìu dịu, hiển nhiên là rất nhiều năm rồi.

Trúc bài chính diện trên điêu khắc một con vừa giống như là diều hâu, vừa giống như là Phượng Hoàng điểu.

Có người nói sáu mươi năm trước, trong chốn giang hồ ra một cái kinh tài tuyệt diễm Thiên Cầm lão nhân, thủ sang Thiên Cầm Môn, mà trước mắt cái này tiểu trúc bài chính là Thiên Cầm Môn tín vật.

Nhìn thấy phía này nhãn hiệu, Lục Tiểu Phụng quay sang Hoa Mãn Lâu, nhỏ yếu cất lời: “Ngươi có từng nghe nói Thiên Cầm Môn Thiên tùng vân hạc, thương sơn Nhị lão ?”

Hoa Mãn Lâu đáp: “Thương Sơn nhị lão bị tôn làm trong chốn võ lâm Thái Sơn Bắc Đẩu, ta coi như là người điếc, cũng nên nghe qua.”

Lục Tiểu Phụng nói: "Chúng ta trước mắt đả chết vị này Hoắc tiên sinh, chính là Thương Sơn nhị lão tiểu sư đệ, Thiên Cầm Môn chưởng môn, nói không chắc chính là năm đó Thiên Cầm lão nhân hậu đại. Hoắc tổng quản chính là Thiên Cầm lão nhân con độc nhất."

Nguyên nội dung vở kịch bên trong, Hoắc Thiên Thanh là không muốn cả đời sống ở phụ thân hắn Thiên Cầm lão nhân bóng tối bên dưới, muốn chính mình sáng lập một phen sự nghiệp.

Vì báo đáp Diêm Thiết San đối với hắn ân cứu mạng, cam nguyện lấy một phái chưởng môn thân phận ở Châu Quang Bảo Khí các bên trong làm mười năm tổng quản, hoang phế mười năm tốt đẹp thời gian.

“ Crac” Trúc bài dưới Đế Thiên An lực đạo kêu một tiếng rồi hóa thành mảnh vụn.

Chậm rãi nói : “ nói ra Thanh Y Lâu cũng còn nợ ta một bút tích, ta đã đến đây cũng không thể để mỹ nhân tay trắng mà về. Châu Quang Bảo Khí Các cùng Thanh Y Lâu của cải từ nay về nàng”

Lời vừa dứt cả thân ảnh đả bước ra khỏi Thủy Các mà đi, đồng thời từ người một viên Khôi Lỗi Đan khác từ bao giờ đả chui vào miệng Hoắc Thiên Thanh, sau đó một tràng tiêu âm cất lên, cổ thi thể này lại bật dậy.

Thượng Quan Phi Yến ánh mắt lập lòe, sau đó không nói một lời lập tức phục dụng viên đan dược trên tay mình.

Thủ đoạn của nam tử này để khiến nàng sợ hãi, cũng để khiến nàng say mê, cho dù viên đan dược kia có độc đi nữa nàng cũng nguyện ý nhận y khống chế.

Bởi vì nàng rõ y đáng sợ, lẫn cường đại, cho dù có nhận y khống chế thì với nàng mà nói, đây không phải là chuyện xấu gì, ngược lại thì có hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK