Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dương Tình đi đến rồi ngồi bên cạnh, đối với hắn khinh bạc tỷ muội mình không có để ý đến, nàng là cái thông minh cho nên rõ ràng nam nhân này nàng không thể chưởng khống được.

Thượng Quan Tuyết Nhi thì là cái cơ linh quỷ, nàng càng rõ điều này, đến bên phải ngồi lấy, nói : “ côn pháp của chàng lợi hại như vậy, cô ấy thụ nổi không?”

Nghe, Vân Ngọc Nương như muốn chạy khỏi nơi này.

Mà đám người kia nhìn về Thượng Quan Tuyết Nhi, không nghĩ nha đầu này tao lên, so với Âu Dương Tình cũng không kém.

“ Tuyết Nhi chịu được, thất thất cũng chịu được, nếu không chịu được thì bồi dưỡng thêm vài năm, quả đào chín rồi thì ăn” Thiên Trạch lại trêu.

Tiết Băng đã không nghe nỗi nữa, mắng : “ đồ dâm tặc, tiểu quỷ ngươi nữa, không biết xẩu hổ à”

Thiên Trạch nói : “ ta có nên lột sạch ai đó lần nữa rồi treo lên hay không nhỉ?”

Tiết Băng thẹn mà giận, đôi mắt phun lửa.

“ Khụ! Khụ” Lục Tiểu Phụng ho khan lên, nói : “Đạo Thánh huynh, huynh nói có hơi sổ sàng với mấy cô nương rồi, ta thấy nên uyển chuyển một chút”

Thiên Trạch nói : “ ngươi là cái thá gì ở trước mặt ta om sòm đây? thực lực không có, tài trí càng không? còn muốn dạy ta ăn nói thế nào với thuộc hạ của ta thế nào à?”

Lục Tiểu Phụng nghe cũng khí, chất vấn : “ ta đúng là không bì được với Đạo Thánh, nhưng mà Tiết Băng bọn người cũng chưa là thủ hạ của Đạo Thánh đi”

“ Ta nhớ không lầm thì ta còn chưa đồng ý thì phải?” Công Tôn Đại Nương nói vào.

Thiên Trạch nói : “ nàng không đồng ý vậy ta đào người của nàng, so với bán mạng cho nàng mà nói thì ta tin có mấy cái nguyện đi theo ta đấy. Ta có kinh nghiệm lẫn chiến tích, hơn nữa còn có bí bảo. Lại chia phần nhiều hơn nàng, nàng nghĩ nàng giữ được mấy người đây”

Công Tôn Đại Nương rõ ràng y lời nói, trả lời : “ bản lĩnh của Đạo Thánh đúng là ta bội phục, nhưng mà Đạo Thánh cho rằng có thể bảo hộ được bọn họ ư? ta đúng là không bằng nhưng đừng quên còn có người sau lưng à”

Thiên Trạch nhẹ phất tay, một thanh cự kiếm dài năm mét rộng một mét ngưng tụ, đem hắn cùng nhị nữ nâng lên, rồi cất lời : “ vừa vặn ta cũng muốn hỏi thăm sức khóe Tiếu lão đầu mượn hắn ít tiền, mỹ nhân nếu không phiền thì có thể đi với ta một chuyến, xem thử nàng người sau lưng nàng có che chở được cho nàng không?”

Công Tôn Đại Nương trầm mặc, suy nghĩ đắn đo, rồi nói : “ Đạo Thánh là muốn từ chổ ta mà biết chổ Tiếu lão ư?”

Thiên Trạch nói : “ hành động vẫn luôn là minh chứng thỏa đáng nhất, nàng có thể không đi nhưng tỷ muội nàng thì khác đấy, có ai muốn đi cùng ta đi mượn tiền không?”

Thượng Quan Phi Yến là người đầu tiên đứng lên, nói : “ đại tỷ, nhà muội tiền bạc gần đây tài chính eo hẹp, muội đi một chuyến với Đạo Thánh đại ca”

Âu Dương Tình vận may đụng phải Đạo Thánh mà thoát ly tổ chức, em gái nàng bám được Đạo Thánh mà có bảo bối lẫn 10 vạng lượng trong ngắn ngủi, nàng hà cớ gì không dám đánh cược đây?

Hơn ai hết nàng là người tiếp xúc với y đầu tiên, càng rõ ràng Đạo Thánh đáng sợ, đại tỷ tuy lợi hại nhưng có thể bì được ư? luận trộm cướp còn xếp sau y một hàng dài đây.

“ Hừ” Thượng Quan Tuyết Nhi không vui hừ một tiếng.

Công Tôn Đại Nương thấy Thượng Quan Phi Yên là người đầu tiên muốn theo gả kia, nàng không quá ngạc nhiên, híp mắt nhìn mấy cái tỷ muội khác.

“ Muội.... muội cũng muốn đi” Thất nương ngượng ngùng nói, nàng là người thứ hai muốn đi theo Đạo Thánh.

Những nữ còn lại tâm động, có lẽ không vì tiền bạc mà rút đi thì vì Tiếu lão đầu gì đó mà chú ý, bọn họ muốn biết kẻ phía sau đại tỷ, Đạo Thánh dám đến tất dám ứng chiến, bọn họ cũng muốn nhìn một chút nhân vật cùng tổ chức thần bí kia.

“ Nếu đã vậy, ta cũng muốn xem bản lĩnh của Đạo Thánh một chút” Công Tôn Đại Nương nhìn đám tỷ muội tâm tư rục rịch, kéo dài nàng biết người sẽ bị đào, thay vì bị động chủ động thì tốt hơn.

Có đại tỷ một lời, những tỷ muội khác cũng thuận lý thành chương theo nàng nhảy lên cự kiếm.

“ Đạo Thánh huynh, Lục mỗ có thể đi theo mượn tiền hay không?” Lục Tiểu Phụng nhìn Tiết Băng nhảy lên cự kiếm, vội hỏi.

Thiên Trạch không trả lời, mà phát động Độn Không Thuật trực tiếp mang người cùng kiếm lên mấy trăm mét trời cao, sau đó phi hành.

“Thật kỳ lạ, lúc nãy Diệp Cô Thành đến chiến thì lại không chịu đánh, bây giờ thì muốn đánh với Tiếu lão đầu gì đó, rốt cuộc là Đạo Thánh muốn gì?” Công Tôn Đại Nương thăm dò.

“ Ta nếu không chủ động thu tay có lẽ Diệp Cô Thành cũng như vậy, y sẽ hẹn ta một trận chiến khác thôi” Thiên Trạch cười nói.

Chúng nữ nghi hoặc.

“ Là vì sao thế?” Âu Dương Tình nghi hoặc.

Thiên Trạch nói : “ trên giang hồ nhắc đến Diệp Cô Thành người ta nghĩ đến điều gì?”

Thượng Quan Tuyết Nhi nói ngay : “ Bạch Vân thành chủ, hay là Kiếm Thánh, Thiên Ngoại Phi Tiên kiếm pháp”

Thiên Trạch gật đầu, nói : “ người nhắc đến y sẽ nghĩ ngay đến điều ấy. Nhưng thực tế y còn là một môn khách của Tín Lăng quân Ngụy Vô Kỵ”

Tiết Băng không rõ : “ có liên can gì ư?”

“ Có, hơn nữa rất lớn quan trọng nữa là” Thiên Trạch cười nói.

Thất nương gấp hỏi : “ Đạo Thánh, có thể nói rõ hơn không?”

Thiên Trạch trả lời : “ Ngụy Vô Kỵ là bào đệ của An Ly vương, hắn không phải năm xưa sinh muộn thì Vương vị đã là của hắn. So với Ngụy vương mà nói thì tài giỏi hơn, trộm hổ phù cứu Triệu, sau lại trở về giúp Ngụy thoát khốn. Các nàng nghĩ Ngụy vương có ưng gả bào đệ này không?”

Công Tôn Lan chưa rõ Thiên Trạch muốn nói gì, trả lời : “Tín Lăng quân công cao cấn chủ chịu trong triều gian thần gièm pha, cuối cùng không được trọng dụng. Nhưng giữa y với Diệp Cô Thành lẫn Đạo Thánh thì có quan hệ gì chứ?”

“ Ukm” chư nữ gật đầu nhẹ thốt, đưa mắt nhìn.

Thiên Trạch trả lời : “ nếu ta tính không lầm, lần sau Diệp Cô Thành ước chiến ta chính là hoàng cung Ngụy quốc.”

“ Lẽ nào....” Công Tôn Lan suy tính, mơ hồ đoán ra được Thiên Trạch muốn nói.

“ Hoàng cung, y hẹn đó làm gì? lẽ nào là muốn dụ chàng vào bẫy ư?” Âu Dương Tình suy nghĩ rồi nói.

“ Vì đâu cho rằng là vậy?” ngủ nương hiếu kỳ hỏi.

Thiên Trạch trả lời : “ vì Tín Lăng quân muốn soán vị, ước chiến ở hoàng cung giữa hai vị tuyệt đỉnh kiếm khách, nhất là Đạo Thánh thì sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt. Là cơ hội tốt cho y làm việc y muốn”

Chúng nữ nghe xong giật mình, khó mà tin được.

“ Ngươi dựa vào đâu mà suy đoán như vậy?” Công Tôn Lan trầm mặc hỏi.

Thiên Trạch nói : “ta có bí pháp, thần quỷ không hay biết xâm nhập vào tiềm thức của kẻ khác mà tra đọc thông tin. Khi ta gặp Diệp Cô Thành, hắn do dự lúc đã biết được Tín Lăng quân muốn soán vị. Bọn họ đã chọn ra nhân tuyển rồi, chỉ là ta xuất hiện lại thay đổi, Diệp Cô Thành là cái đơn thuần kiếm khách, hắn muốn cùng ta chiến, nhưng lại nghĩ đến chuyện Tín Lăng quân mà sinh do dự.”

Đám nữ nghe mà bàng hoàng, đối với Thiên Trạch thủ đoạn thất kinh khi y có bí pháp ghê gớm đáng sợ như thế, đến ngay cả Diệp Cô Thành cũng không phát giác, nghe mà lắc đầu sợ thán.

Cùng với đó là việc Tín Lăng quân Ngụy Vô Kỵ muốn soán vị.

Tín Lăng quân Ngụy Vô Kỵ tề danh với Mạnh Thường quân Điền Văn nước Tề, Bình Nguyên quân Triệu Thắng nước Triệu, Xuân Thân quân Hoàng Yết nước Sở, Lang Gia quân Tiêu Nhược Phong nước Bắc Ly, trong năm người y được đánh giá là người
khí khái anh hùng nhất.

Trên đất Ngụy lẫn giang hồ ai cũng biết chính Triệu quốc nguy nan, Tín Lăng quân làm trái lệnh vua, trộm Hổ Phù đem binh sang Triệu ứng cứu Hàm Đan, Triệu quốc sau trận Trường Bình mới vực dậy.

Cũng là y sau 10 năm ở Triệu không về, nước Ngụy lâm nguy, An Ly vương gởi thư nhờ vả mà trở về nước, cầm binh các nước hợp tung mà chặn lấy thế công dũng mãnh của nước Tống, khiến Ngụy thoát hiểm.

Chỉ là công lao của Ngụy Vô Kỵ không nhỏ, danh khí càng lớn, Ngụy An Ly vương sau khi thoát hiểm, lại nghe gian tế nước Tống cài qua nghi kỵ, sau đó thì lạnh nhạt và không trọng dụng Tín Lăng quân.

Lẽ nào Tín Lăng quân vì đó mà muốn soán vị rồi?

“ Các nàng nếu không tin, có thể đợi một thời gian sẽ rõ thôi” Thiên Trạch cười nói.

Tín Lăng quân Ngụy Vô Kỵ người này hắn tiền thân nghe qua, là Chiến Quốc tứ công tử nổi danh, nhưng tại thế giới này cũng biến hóa không ít. Vốn lẽ kẻ tạo phạn, quyết chiến Tử Cấm Thành và để Diệp Cô Thành làm môn khách là Bình Nam vương trong Lục Tiểu Phụng.

Nhưng ở thế giới này Tín Lăng quân mới là, y bị Ngụy An Ly vương không trọng dụng nhưng quyền thế vẫn còn, lại giống như Bình Nam vương muốn soán vị, tự mình chấp chưởng Ngụy quốc, dẹp bỏ đám chướng khí mù mịt do An Ly vương gây ra, vực lại Ngụy quốc đang trên đà suy yếu.

“ Chuyện này nếu là thật cũng không phải chuyện xấu với nước Ngụy, Tín Lăng quân nếu làm vua thì so với An Ly vương thì tốt hơn nhiều.” Tiết Băng suy nghĩ rồi nói ra nhận định của mình.

“ Ukm! An Ly vương cái tên yêu thích nam sắc đó làm gì bì được Tín Lăng quân, công tử ấy khí khái anh hùng, vốn lẽ xứng ngồi lên ngôi vị kia hơn” Thất nương cũng nói chen vào.

Nhiều cái nữ tử cũng hưởng ứng đồng ý.

Nếu để bọn họ chọn giữa An Ly vương và Tín Lăng quân ai làm vua, bọn họ không cần suy nghĩ mà chọn người sau. Bởi y có danh nhân hậu, trọng người hiền, khiêm tốn với kẻ sĩ và biết nghe lời kẻ sĩ khuyên bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK