Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn ra xa, cát vàng trải rộng, ngoài tầm mắt. Nơi nào cũng là cát vàng.

Một vệt lưu ngân giữa trời nóng bức di chuyển.

Không biết qua bao lâu, đạo lưu ngân dừng lại.

Mà cảnh sắc bên dưới cũng thay đổi.

Địa phương không hẹp lắm, lại rất mỹ lệ, cây mọc xanh rờn, trong vùng cây xinh tươi đó, văng vẳng tiếng nhạc vang lên.

Nơi này gọi Lục Châu, tại sa mạc mà nơi đây cũng là cảnh thiên đàng.

Đạo lưu ngân dừng lại đã hiện rõ, là một cái thân ảnh nam tử quý khí đang ngự một thanh kiếm vàng, y quan sát bên dưới .

Y thấy một cảnh tượng làm cho bất cứ khách lữ hành nào ngang qua sa mạc cũng đều ham muốn, và xem trọng hơn sanh mạng mình.

Hai ao nước! Hai ao nước trong xanh, thoáng nhìn qua là mắt mát ngay, và lòng cũng mát theo luôn, mặc dù chưa giọt nước nào rơi vào lòng.

Hai ao, một lớn, một nhỏ.

Bên cạnh ao lớn, có ba ngôi lều, nói là lều vì nó không có hình thức một ngôi nhà, nhưng vẻ hoa lệ của nó làm chóa mắt người nhìn.

Trước lều, có mấy võ sĩ vận áo giáp rực rỡ, cầm vũ khí ánh ngời màu vàng, đứng túc trực như các pho tượng uy nghiêm.

Vòng quanh ao nhỏ, có mấy lượt sa mỏng, bao bọc, che khuất ánh mắt hiếu kỳ, bên trong bức tường sa mỏng đó, một thiếu nữ đang tắm.

Thân vóc thiếu nữ với nhưng đường cong mê hồn đã hấp dẫn phi thường rồi, ánh tà dương lại tạo thêm cái huyền bí, bao trùm bởi một lượt sa mông lung, mờ mờ ảo ảo, ai nhìn vào mà chẳng cảm thấy mình chơi vơi từng không?

Nàng ngồi đó, quanh nàng có mấy thiếu nữ khác buông thỏng tóc thề, dùng khăn bông chà xát cho nàng.

Trong khi đó thì nàng đưa tay mềm mại, cánh tay tròn lẳn, đương nhiên phải trắng nõn nà, đập nhẹ trên mặt nước, nước bắn lên, nàng cười với nước, nước phảnh ánh tà dương, chớp vàng chớp đỏ.

Bỗng thiếu nữ đưa mắt nhìn về một nơi, nàng phát hiện ra có người đang nhìn mình tắm. Bất cứ một nữ tử nào, khi tắm, bị người rình xem, đều cấp tốc che đậy thân hình, nhưng nàng này lại ung dung đứng lên.

Nàng không thẹn, thong thả khoác lên người chiếc áo choàng bằng sa mỏng, rồi từ từ mở miệng hỏi: “đã no mắt chưa, hỡi người rình xem ta tắm?”

Giọng nói của nàng là giọng oanh vàng, bất quá trài trại như giọng người Ngô học nói tiếng Kinh.

“ Cũng chưa được no lắm” Thiên Trạch đã không còn ở trên cao quan sát, mà tử cách chổ thiếu nữ tắm mấy chục mét đi ra.

Đáng lý thì nàng phẩn nộ, nhưng nàng nhìn người xem trộm mình từ đầu đến chân, nhì sơ qua cho nàng biết y thật bất phàm, thần thái nàng vẫn từ hòa như thường, bất quá nàng hơi trừng nghiêm đôi mắt một chút, nói: “Gan lắm đó! Đã bị phát hiện mà vẫn không chạy đi!”

Thiên Trạch đáp : “ tại sao phải chạy đây”

Thiếu nữ chớp mắt: “Có dũng khí, vậy là ngươi đáng mặt nam nhân. Nhưng ngươi có biết là mình phạm tội gì không?”

Thiên Trạch nói : “ tội này thuộc về nàng mới đúng, lẽ ra không nên tắm rửa lộ thiên để ta chú ý”

Thiếu nữ sôi giận: “Ngươi đã nhìn trộm ta tắm, lại còn trách ta nữa à?”

Thiên Trạch đáp : “ ta chỉ tình cờ đến đây, tình cờ thấy được giai nhân đang tắm”

Thiếu nữ hừ một tiếng: “Giả như ngươi biết?”

Thiên Trạch cười nói : “ thì ta vẫn đến thôi, dù sau cảnh đẹp như vậy ta cũng rất vui lòng thưởng thức”

Thiếu nữ giật mình, nhìn sững chàng! Cái gã thanh niên đáng hận kia, sao mà dạn mày dày mặt thế? hắn cũng to gan đấy chứ! Nàng nằm mộng cũng không tưởng nổi một nam nhân dám nói với nàng như vậy?

Nàng muốn giận, song khí giận quá chừng! nàng muốn cười song lại cố dằn.

Bọn thiếu nữ buông tóc thề đứng cạnh đó, không dằn được như nàng,cùng bật cười sằng sặc.

Cười mấy tiếng chợt thức ngộ ra là không nên cười, chúng nghiêm mặt lại, rồi trầm giọng: “Nam nhân kia, to gan lắm đấy nhé! Trước mặt công chúa lại ăn nói suồng sã như vậy à?”

Thiên Trạch nói : “ nàng là công chúa thì thế nào chứ? nàng cho rằng ta sẽ sợ một cái công chúa à”

Lâu lắm, lâu lắm, nàng bỗng cười tươi, nàng đưa bàn tay ngọc vén gọn tóc, quay mình hỏi: “Ngươi có gan không chạy trốn, vậy ngươi có gan theo ta chăng?”

“Có gì không dám” Thiên Trạch đáp, hứng thú đi đến.

Thiên Trạch sau khi khống chế Tần vương, sau đó lại đến Lữ Bất Vi. Tiếp đến hắn không vội rời đi mà ở lại Tần cung hưởng nhạc, chờ cho đám thủ hạ cùng nữ nhân mình từ đất Triệu đi qua.

Thông qua Tần vương hắn nắm được toàn bộ lãnh thổ nước Tần, các hộ giàu có lẫn quý tộc phân bố. Thế là trù hoạch trộm cướp lớn trên diện rộng, từ miếu đường lẫn giang hồ đất Tần.

Ròng rả hai tháng trời cướp bóc, gây án hơn năm ngàn vụ, thông qua ném đá giấu tay để cho Thanh Long hội gánh ác danh. Thiên Trạch vét sạch dê béo lại một đường sang tây mượn tiền.

Tây Vực là nơi sa mạc rộng lớn nhưng trên cát vàng không thiếu các quốc gia sinh sống, một tháng trời tiếp theo hắn kiếm cũng được không ít.

“ Tốt” thiếu nữ thốt lên sau đó bước đi.

Tiếng nhạc từ trong lều, chốc lại vọng ra, du dương êm dịu, chen trong tiếng nhạc, có tiếng cười.

Bọn võ sĩ túc trực trước lều, trừng đôi mắt chim ưng nhìn Thiên Trạch.

Công chúa đã vào lều rồi, và đưa tay vẫy lấy hắn.

Thiên Trạch ngang nhiên vào, vô luận trong lều hung hiểm thế nào, hắn cũng không hề sợ hãi, bởi tại cái thế giới này đã không cấu thành uy hiếp cho hắn nữa.

Nhưng trong lều, chẳng có cái gì chứng tỏ là hung hiểm cả.

Có thể nơi đó có vẻ an tịnh nhất, so với các nơi từng nổi tiếng là an tịnh.

Bên ngoài lều, là một nền cỏ xanh mượt, cỏ cây tốt, bên trong lều lại mỹ lệ phi thường. Nền lều là một lớp thảm êm ấm nhất trần gian! Trên tấm thảm đó, có mấy ghế thấp, loại để đồ chứ chẳng phải ghế, trên ghế có trái cây, có rượu.

Có mấy người mặt y phục rực rỡ, ngó quanh các chiếc ghế đó, uống rượu, họ hân hoan vô cùng.

Người hân hoan nhiều hơn hết, có hàm râu ngắn, xoắn tít vào nhau như râu rồng, vận áo rộng đỏ, đội mão vàng.

Lão ngồi nơi trung tâm, tay tả cầm chén vàng, tay hữu ôm ngang hông một mỹ nữ, cười lên ha hả: “Các vị xem đó, có phải là sau khi tắm xong Tỳ Bà Công Chúa của chúng ta đẹp hơn trước nhiều chăng?”

Lão đưa ánh mắt sáng ngời sang Thiên Trạch, rồi tiếp: “Nhưng, con gái cưng của ta, con đưa ai đến đây làm khách đó? Nếu ta nhớ không lầm, trong vùng phụ cận trăm dặm trở lại, chẳng có một nam nhân anh tuấn như vị khách này cả!”

Tỳ Bà Công Chúa von đôi mắt thành nụ cười nũng nịu, bước đến cạnh cha nàng, cúi xuống, thì thầm bên tai lão mấy tiếng.

Nàng nói, người áo đỏ gật đầu, đôi mặt lại đăm đăm Thiên Trạch, miệng lão điểm nhẹ nụ cười, nhưng ánh mắt thì oai nghiêm đến lạnh lùng.

Thiên Trạch không để ý bước đến.

Vừa lúc đó, bốn thanh mâu vàng chớp lên, từ phía sau lưng hắn xẹt tới.

Bốn thanh, hai trên hai dưới, tất cả đều dài, mỗi thanh độ hai trượng.

Mâu đâm tới như rắn vọt ra khỏi miệng hang, mâu khí lăng lệ sát phạt.

“Đang!!”

Đinh tai bốn tiếng vang lên, cả bốn thanh mâu đâm lên người Thiên Trạch bị một lồng vô hình ngăn lại, sau đó bị phản lực chấn ngược lại.

Bây giờ, năm người ngồi uống rượu, mới nhìn đến Thiên Trạch, tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc khi thấy được y.

Quy Tư quốc vương vỗ tay cười lớn: “Tuyệt! Công phu luyện được như thế là tuyệt! Quả nhiên con gái ta không nhận xét lầm!”

Thiên Trạch lạnh nhạt nói : “ chỉ chút tiểu xiếc này thôi à! ta còn tưởng ít ra có thứ hay ho hơn nữa chứ”

Quy Tư quốc vương nói : “ các hạ đừng trách lão phu! Con lão phu muốn thực nghiệm vậy mà! Nó nói nếu ngươi tránh được ám toán, thì nó mới chấp nhận ngươi là người khách quý của nó”

Thiên Trạch nói : “ khách quý của công chúa thật đặc biệc đấy”

Tỳ Bà Công Chúa cười duyên: “Vô luận làm sao, ngươi đã tránh được rồi, ngươi trở thành khách của ta, khách không nên nổi cáu đối với chủ nhân”

Thiên Trạch không để ý, chọn một chỗ mà ngồi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK