Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại qua đi, thái tử và công chúa Hàn quốc được giải cứu thành công và được hộ tống trở về Hàn cung.

Hàn vương nhận tin này vui mừng mở lại triều chính.

Khi thiết triều thời điểm đến hắn theo thái giám đi vào chính điện.

Văn võ bá quan trong triều liền quỳ bái hành lễ.

Hàn vương An gương mặt giãn ra, thậm chí còn phá lệ cười to khi thấy ái nữ trở về.

“Chúc mừng vương thượng long thể khôi phục!”

Hàn Vũ đám đại thần cùng cả triều thần văn vỏ bá quan quỳ lễ cất lời.

Hàn An đem tay nắm lấy ái nữ của mình cưng chiều, nói : “Tử nữ bình an trở về, tâm bệnh của quả nhân không cần thuốc cũng khỏi”

“Chỉ là đến chậm quá, hại ta biết bao nhiêu khổ” Hàn Cảnh một bên nói.

Ngữ khí trong chất chứa oán khí, hoàn toàn không để ý đến không lâu trước hắn hèn nhát sợ chết dập đầu xin tha mạng, rồi chính bị Thiên Trạch dọa cho hôn mê.

“Để hộ tống con trở về Cơ tướng quân, và lão Cửu đã bỏ ra không ít sức” Hàn An trầm giọng xuống.

Thái tử Hàn Cảnh nghe vậy không dám nói tiếp, chỉ biết bày ra một bộ oán khí.

Cơ Vô Dạ nói : “Bảo vệ thái tử bình an, quả thật là vạn hạnh. Nhưng đưa được Hồng Liên công chúa toàn vẹn trở về, đều nhờ tứ công tử xoay sở chu toàn mạt tướng và cửu công tử mới có thể kỳ khai đắc thắng”

Hàn Vũ bước lên nói: “tướng quân trấn thủ vương cung, bảo vệ quân thượng vô ưu, vất vả công cao. Công lao giải cứu thái tử điện hạ và Hồng Liên công chúa là của cửu đệ Hàn Phi, con chẳng qua cũng chỉ làm mấy việc ngoài rìa sao lại dám khách át giọng chủ”

“Thì vốn là công lao của cửu ca mà” Hồng Liên chen vào.

Trương Khai Địa bước nói : “ Tứ công tử xông vào phủ thái tử trước tiên, cửu công tử bất chấp nguy cảnh đối địch phía sau, rồi có Cơ tướng quân bảo vệ Vương thượng an nguy một bên. Vương thượng đại hạnh”

Hàn Vũ lần nữa cất lời : “ Tướng quốc quá khen, đều nhờ cửu đệ lâm nguy không loạn, mới khiến vụ này được viên mãn”

Hàn An nói : “ mấy người không cần khiêm nhường, có công quả nhân sẻ thưởng, song hiện giờ Thiên Trạch cùng bè lũ của hắn thoát khốn, quốc khố bị mất vẫn chưa tìm ra được, mối nguy của Đại Hàn ta vẫn còn chưa trừ được. Chuyện giải cứu thái tử quả nhân thấy các ngươi làm rất tốt, vậy tiếp theo vây trừ Thiên Trạch cùng đoạt lại quốc khố cứ như việc này phối hợp. Sau đó quả nhân sẽ luận công mà ban thưởng”

Hàn Vũ, Hàn Phi, Trương Khai Địa, Cơ Vô Dạ nhận mệnh cung kính thi lễ.

Thời gian còn lại trong triều chủ yếu bàn về việc vây bắt Thiên Trạch cùng trị an trong thành, bố trí lại những lổ hổng gần đây....

Cho đến khi thiết triều kết thúc, văn võ đại thần từ chính điện rời Hàn cung.

Thái tử Hàn cảnh đồng dạng theo khung xe ngựa mà trở về lại tẩm cung của mình, trước sau người ngựa hộ tống.

“ Tránh ra tránh ra” Đám binh lính không ngừng xua đuổi đám dân chúng hai bên, dẹp lấy chổ trống cho Hàn Cảnh thuận lợi về phủ.

Hàn Cảnh trong khung xe ngựa nghỉ ngơi, cả người ngửi lấy hương huân phát ra từ một thanh đồng hộp an tĩnh lấy tâm thần.

“ Nhìn kìa!!”

“ Đó là gì vậy!?”

“ Áp lực này....”

Từ trên trời cao, một cái chấm đen rơi xuống tốc độ cao vô cùng, ban đầu không ai để ý nhưng dần dần bóng ảnh lớn hơn cùng khí tràng cường đại, khiến cho vài người bên dưới mặt đất chú ý, lời ra tiếng vào.

“ ẦM!!”

Vang dội tiếng vang, mặt đường bị đánh sập một hố lớn, bụi mù kéo lên cùng cơn gió mạnh thổi qua, không ít người ven đường bị đẩy đi.

Mà đoàn xe ngựa vận chuyển thái tử Hàn Cảnh bị dư chấn đình trệ, đi đầu binh sĩ người cùng ngựa chết ngay tại chổ, cả khung xe ngựa của Hàn Cảnh cũng bị lật qua một bên, không những thế đám người ngựa phía sau tiến lên theo quán tính cũng chịu dư kình.

“ Xe của thái tử”

“ Mau đi cứu thái tử”

“ Hộ giá!”

Đám binh línhđi theo bị hất văng ra ngoài, trong khói bụi bất kể thương thế nhao nhao kéo đến chổ của thái tử khung xe, trên tay binh khí nắm thật kỹ.

Cùng lúc, những con ngựa bất an không chịu đứng yên, chúng không ngừng cất vó tựa như sợ hãi thứ gì và muốn rời đi ngay một dạng. Tình huống đó khiến cho những binh sĩ cởi trên đó ăn thiệt không ít, một số tên đã bị hất văng đi.

“ Không.... không.... không thể nào....” Hàn Cảnh tái mét cả mặt, run sợ nhìn cái thân ảnh đang ở trước mặt mình, bởi hắn lại thấy được cái tên để hắn run sợ khiếp nhược kia lại đến.

Kẻ đến không ai khác chính là rời đi từ trước Xích Mi Long Xà.

“ Hàn Cảnh, ngươi nghĩ ngươi chạy thoát được ư?” Thiên Trạch cười lạnh nói.

Hàn Cảnh run lẩy bẩy : “ xin tha mạng.... tha mạng.... Xích Mi.... chỉ cần ngươi ta cho ta, ta đều cho ngươi hết”

Trong lúc Hàn Cảnh xin tha mấy tên binh sĩ đã mang vũ khí giết đến.

Thiên Trạch đối mặt với đám binh sĩ này chả bùn di chuyển, tử khí trong người thoát ra và lao đến triền quấn lấy những kẻ này, tử khí lại như vật sống đem từng tên từng tên siết chặt.

Liên tục từng tiếng “ Phốc!” vang lên sau đó, dưới Thiên Trạch ngự khí, những tên binh sĩ bị trói buộc lại dùng chính binh khí của mình giết nhau.

“ Giết người!” đám dân chúng vốn thấy đoàn người ngựa thái tử đi qua đã né tránh, bây giờ thấy rõ kẻ dám chặn đường thái tử mà còn giết người, không biết ai kinh hô một tiếng sau đó vội tẩu tán.

“ Tha! Tha cho ta!” Hàn Cảnh run lẩy bẩy hơn, mặt tái nhợt khi thấy người chết, hắn đã không còn dũng khí để bỏ chạy.

Thiên Trạch giết xong Hàn Cảnh thủ vệ liền đem hắn chộp lấy, không có rời đi mà ngược lại còn nhàn nhã bước đi trên đường.

Rất nhanh một đội binh sĩ trong thành ở gần ập đến, bọn họ là bị động tĩnh của chổ Hàn Cảnh mà chú ý. Mà khi phát hiện ra có kẻ giết người bắt giữ thái tử, ai nấy liền mang binh khí xông lên.

Thiên Trạch nhàn nhã đi, chỉ việc sở ra tử khí cùng pháp báo giết người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK