Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diện tích Vũ Hồn thành không lớn vì thế tường thành cũng tuyệt đối là dựa theo thành chủ làm thủ đô để kiến tạo thành.

Tường thành cao 80 thước, nhìn từ ngoài vào thấy thật nguy nga. Tường thành dày đến hơn ba mươi thước. Toàn bộ đều được làm từ đá hoa cương.

Phải biết rằng, vị trí này trước đây là nơi trống không, hoàn toàn đều do Vũ Hồn Điện tự tay kiến tạo mà thành.

Muốn xây dựng 1 tòa thành như vậy nói dễ vậy sao?

Kì lạ nhất chính là, Vũ Hồn thành không giống những tòa thành bình thường có hình dáng là tứ giác, mà là lục giác, nghĩa là có đến 6 bức tường thành.

Trên tường thành phụ trách tuần tra toàn bộ đều là hồn sư, mặc trang phục chuyên môn của Vũ Hồn Điện.

Trên sáu mặt tường thành, đều có một phù điêu thật lớn, cùng phù điêu trên lệnh bài của vũ hồn điện hoàn toàn giống nhau. Tượng trưng cho sáu loại vũ hồn cường đại.

Sáu bức tường thành đều được xây dựng chung quanh 1 ngọn núi. Trên ngọn núi này có 2 tòa kiến trúc vô cùng nổi bật nằm trên đó.

Ở giữa ngọn núi xây dựng kiến trúc hùng vĩ , cho dù ở xa cũng dễ dàng nhìn thấy.Tất cả đều được xây dựng theo kết cấu hình cột và hình vòm, bên ngoài được mạ vàng, khi mặt trời chiếu lên tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Đó là Giáo Hoàng Điện. Người lãnh đạo cao nhất Vũ Hồn điện chính là ở tại nơi này.

Trên ngọn núi còn một tòa kiến trúc khác. Quy mô nhỏ hơn nhiều so với Giáo Hoàng Điện, ước chừng chỉ lớn bằng một phần ba so với Giáo Hoàng Điện.

Kiến trúc kết cấu có chút cùng loại, chỉ bất quá mặt ngoài lại tỏa ra ánh sáng trắng như ngọc, còn xa mới bắt mắt bằng giáo hoàng điện được.

Những kiến trúc nhỏ ở trên cao kia là nơi tồn tại cao nhất của Vũ Hồn Điện - Đấu La Điện.

Chỉ có những Phong Hào Đấu La đã chết mới được chôn tại chỗ đó. Cũng có thể nói là nghĩa trang của Phong Hào Đấu La.

Nơi này sở dĩ xuất hiện cảm giác tôn kính, không phải bởi vì Giáo Hoàng Điện, mà là do nơi này có Đấu La Điện tồn tại.

Bất luận Giáo Hoàng Điện thành lập ở địa phương nào, Đấu La Điện cũng đều được theo đó mà kiến tạo, hơn nữa vị trí Đấu La Điện so với Giáo Hoàng Điện tất nhiên càng cao hơn. Chưa đến lúc đại tế , thì Giáo Hoàng đều phải tự mình đi đến trước cửa Đấu La Điện tế bái.

Nhưng cho dù là họ, trước khi chết cũng không có quyền lợi tiến vào trong Đấu La Điện. Đây là quy củ, bất luận kẻ nào cũng không được làm trái với quy củ, nếu không sẽ bị tất cả các hồn sư vây công.

Vì vậy bởi Giáo Hoàng Điện cùng Đấu La Điện tồn tại, sau khi Vũ Hồn thành được thành lập mới được vũ hồn điện xưng là thánh địa của hồn sư. Đương nhiên, điều này cũng là do tuyệt đại đa số hồn sư công nhận.

Vũ Hồn thành bên trong, làm cho người ta có cảm giác rất trống trải. Trên các ngã tư người đi đường không nhiều lắm, cửa hàng cũng rất ít.

Cửa hàng kinh doanh cũng rất thưa thớt, đại đa số là bán một chút vật phẩm dành cho hồn sư. Thậm chí ngay cả đạo khí là không gian chứa đựng cũng đều có bán, đương nhiên, phẩm chất sẽ kém một chút.

Lúc này trên một con đường, một nhóm người di chuyển trên đường, mặc trên người đồng phục của Võ Hồn Điện màu trắng, toàn thân trắng noãn, trước ngực thêu sáu ngôi sao tượng trưng cho đồ án của Võ Hồn điện.

Ba người đi trước, bên ngực trái mỗi người đều đeo một tấm màu tím huy trương. Đó là tượng trưng cho vinh dự của bọn họ.

Đi đầu là một người, một gã nam tử, thân cao khoảng hơn một mét chín, trên đầu tóc ngắn mầu đen dựng đứng như cương châm, một cỗ tự tin vô cùng phát ra từ trên người hắn.Hai cánh tay thon dài hữu lực buông xuống tại hai bên sườn, ánh mắt thản nhiên.

Hai bên nam tử tóc ngắn mầu đen, phân biệt là một nam một nữ, tên nam tử đầu tóc dài hỏa hồng sắc bù xù ở sau lưng, ngay cả con ngươi cũng đều là mầu dỏ sậm. Tướng mạo cũng đồng dạng rất bình thường, nhưng cùng với nam tử tóc ngắn trước đó giống nhau, trên người đều tỏa ra một cỗ khí chất vô hình.

Trong ba người chỉ có một người là nữ tử, mái tóc màu vàng cắt ngang vai, tướng mạo cùng nam tử đầu tiên có vài phần giống nhau.

Mắt to, môi đỏ, răng trắng sắc mặt hồng nhạt, khuôn mặt toát lên vẻ cao quý sang trọng và có chút yêu mị. Dáng người cao gầy, có lồi có lõm vô cùng quyến rũ, y phục trên người cũng không che hết toàn bộ cơ thể, đem nàng càng thêm hấp dẫn quyến rũ.

Ba người dẫn đầu đoàn người này, chính là ba Hoàng Kim kỳ tài của Võ Hồn Điện.

Thanh niên đứng đầu có mái tóc đen tên là Tà Nguyệt, năm mươi hai cấp cường công hệ Chiến Hồn Vương, võ hồn là Nguyệt Nhận, là một gã khí hồn sư.

Phía sau hắn, nam tử có mái tóc đỏ là Diễm, năm mươi hai cấp hỏa thuộc tính cường công hệ Chiến Hồn Vương, võ hồn là Hỏa Diễm lĩnh chủ.

Còn lại nữ tử bên cạnh Tà Nguyệt là muội muội của hắn, tên là Hồ Liệt Na, năm mươi mốt cấp khống chế hệ chiến hồn vương, võ hồn là Hồ Ly. Cả hai phân biệt kế thừa võ hồn của cha mẹ.

Đang di chuyển, chợt nhóm người dừng lại cước bộ của mình, không thể đi tiếp, bởi phía trước bọn họ chứng kiến một nam tử, mà bọn họ không thể không dừng lại đem mắt nhìn.

Cơ hồ trong nháy mắt, khi nhìn đến nam tử kia, tất cả mọi người trong đầu đều hơi có chút trống không, trong đầu không tự chủ được hiện lên một câu:

Trên thế giới tại sao có thể có đẹp mắt như vậy người?

Ngũ quan đó dường như so thế gian thứ nhất tinh xảo linh kiện còn tinh tế hơn tuyệt khéo léo, nhưng vừa có một cỗ thiên nhiên hình thành vị đạo, giống như liền hẳn là như thế, không có một tia tì vết.

Một đầu tóc rực rở tung bay trong gió, đôi nhãn đồng như sao trời phát sáng, bên trong đó là những câu ngọc xoay chuyển cùng vòng tròn màu vàng bên trong.

Cặp con mắt yêu dị mà xinh đẹp kia, giống như cất giấu thiên địa càn khôn, liếc mắt một cái liền khó có thể tự kềm chế, lâm vào trong đó.

Ở giữa mi tâm là một cái khe dọc. Ngực trần hiển lộ, toàn thân cơ nhục săn chắc cân đối, không một chút dư thừa, để cho nữ tử không cách nào dời mắt được khỏi thân hình của y.

Không có vạm vở thái quá, sắp xếp một cách hoàn mỹ, lại ẩn chứa được lực lượng sâu bên trong đó. Tràn đầy mỹ quan.

Từ người tỏa ra khí chất khó nói nen lời, để cho đám người cảm thấy huyền diệu vô cùng, làm cho người khó có thể suy nghĩ.

“Họa quốc ương dân? Điên đảo chúng sinh?” Hồ Liệt Na trong đầu toát ra mấy chữ.

Quá đẹp rồi, thế gian này phía trên tại sao có thể có đẹp mắt như vậy người? Hồ Liệt Na hai con mắt trầm mê giống như nhìn lấy nam tử kia.

Loại này khuôn mặt, cùng với nhục thể phô bày, khí chất bày ra, không chỉ là nàng, tại chỗ mấy người còn lại càng là như vậy, ngây người quan sát.

“ Hắn... hắn nhìn ta cười.” Hồ Liệt Na xuân tâm nhộn nhào lên, khi thấy nam tử kia nhìn nàng nở lấy nụ cười, để cho nàng tim đập thình thịch lên.

Đế Thiên An chậm rãi di chuyển bước đi, sau khi phè phỡn đòi lại công đạo từ mẹ vợ của mình, hung hăn điều giáo Bỉ Bỉ Đông hơn một tháng trời, hắn đánh bài chuồn rời khỏi nơi này, để lại thân xác rả rời tinh thần như muốn hỏng mất Bỉ Bỉ Đông.

“ Mỹ nữ, nói cho Bản Đế biết, tên nàng là gì đây?” Đế Thiên An lắc mình đả cướp đến trước người của nữ tử tóc vàng xinh đẹp phía trước.

“ Thình thịch” Hồ Liệt Na tim đập nhanh hơn, gương mặt đỏ bừng lên, cúi đầu ngượng ngùng, nói : “ Na...Hồ Liệt Na”

“ Không phải chứ” Tà Nguyệt ánh mắt vội thu hồi trong đầu thầm hô lên, ánh mắt nhìn về cô em gái mình, hắn biết ánh mắt cô em gái mình cao như thế nào đây.

Nhưng nghĩ lại người nam tử phía trước quả thật chính là có sức hấp dẫn chí mạng, muốn ngoại hình có ngoại hình, khí chất hoàn toàn vượt qua hết bất cứ người nào mà hắn gặp trước, lại nhìn xung quanh các cô gái ven đường lẫn đoàn đội mình, trong lòng ghen ghét lẫn hâm mộ lấy.

“ Hồ Liệt Na, người đẹp tên cũng hay, ta gọi nàng Na Na được không?” Đế Thiên An bàn tay khẻ động, một chung rượu trôi nổi ra bên ngoài, nói : “ chung rượu này tặng cho Na Na, nó không chỉ bồi bổ cơ thể, còn có thể tăng trưởng hồn lực cho nàng”

“ Cảm... cảm tạ” Hồ Liệt Na mặt đỏ hơn bao giờ hết, như nai loạn nhảy lung tung, trong lòng thẹn thùng lẫn vui sướng.

“ Gặp là có duyên, đây là tiên đậu, Bản Đế tặng cho các ngươi, chỉ cần một hơi thở phục dụng, lập tức hồi phục” Đế Thiên An cười nói, từ bên trong người lại lấy ra mười mấy khỏa tiên đậu lục bích tặng cho đám người này, sau đó chậm rãi bước đi.

“ Chờ đả... ta ta... có thể biết tên huynh không?” Hồ Liệt Na ngẩng đầu, vội hỏi.

Đế Thiên An dừng bước nói, trêu chọc : “ ta có một kỳ quái quy cũ, mỹ nhân nếu muốn biết tên của ta thì phải hôn một cái à, nàng còn muốn biết hay không?”

“ Ah” Hồ Liệt Na xấu hổ, thốt lên một tiếng lại cúi đầu.

Mà Tà Nguyệt cùng Diễm lúc này ánh mắt đều nhìn về hạt đậu màu xanh lục bích, cũng như chung rượu đang lơ lửng ở trên không trung trước người Hồ Liệt Na, bọn họ có thể cảm nhận được linh hồn mình tham lam hò hét.

Chỉ cần uống lấy chung rượu kia, nhất định bọn họ sẻ đột phá.

“ Hắn...” Đợi Hồ Liệt Na ngẩng đầu lên, thì nàng đả thấy đối phương đả không còn ở nơi này, hư ảnh phía trước lại như bọt biển tan rả đi, bàn tay muốn vương ra cản lại nhưng đả muộn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK