Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Trịnh ngoại ô, bãi tha ma lúc này.

Cây cối chằng chịt mặc dù là ban ngày nhưng lại u tối âm trầm, trong không khí lại lạnh lẽo đang sợ. Mà lúc này bãi tha ma này lại xuất hiện hai tên binh lính nước Hàn đang đào mộ, đúng vậy là đào mộ.

Là hai tên binh sĩ phụng lệnh Cơ Vô Dạ đi theo đám người nhà Lưu Ý chôn cất, sau một thời gian thì cuối cùng cũng thành công đem quan tài tháo dỡ,đem thân hình người bên trong lấy lên, xác chết này không phải là Lưu Ý lại chính là đã chết từ lâu Ngột Thứu.

Cách xa hai người này đột nhiên xuất hiện một nhóm người quỷ dị, tám người khiêng đại kiệu lại đều là xác chết người khiên, da xanh ngắt trên mặt che lấy một tấm vải viết chữ, tựa như cương thi một dạng, thân ảnh to con lực lưỡng y phục mặt lấy hoàn toàn khác biệt với Trung Nguyên bảy nước nhân sỉ.

Mà phía trên người được khiêng lấy là một thân ảnh nam tử mủ đen, bao trùm gương mặt trắng bệch, lại mơ hồ thấy được như rể cây ẩn ẩn dưới làn da những sợi nhỏ tơ màu tím cực nhỏ. Nhất là nơi cằm, lại hiện đầy quỷ dị phù văn, nhìn dị thường quái dị.

Trên tay cầm lấy một thanh trượng dài kỳ quái một đầu nhọn một đầu khác tương đối lớn lại treo một chiếc đèn lồng, phát ra thanh thúy chuông đồng âm thanh, tựa như chiêu hồn khúc ngân vang.

“ U minh âm dương, sinh linh tản mát” Bạch Phượng một bên nhìn chiếc đại kiệu phía trên có ghi lấy dòng chữ văn tự đọc lên.

“Hoàng Tuyền Bích Lạc, Bách Quỷ Dạ Hành” Mặc Nha đọc nốt dòng chữ phía trên đó.

“ Bách Quỷ Dạ Hành” Bạch Phượng nghi hoặc nói : “ Trên đời có thứ đó thật sao?”

“Yêu ma quỷ quái trên đời đã nhiều lắm rồi, cũng không phải ngại có thêm một kẻ giả thần giả quỷ. Đi xem nào” Mặc Nha tung người bám theo.

Phái đi hai tên binh lính theo dõi đào mộ việc này Cơ Vô Dạ không mấy tin tưởng rồi, mà Mặc Nha Bạch Phương bám theo chính là đề phòng có bất trắc chuyện xảy ra.

"Tên Lý Khai này đã từng chết một lần, lần này tướng quân muốn làm rõ hắn đã chết thật hay chưa"

Tên binh lính còn lại gật gật đầu: "Vết thương hủy dung trên mặt, về tuổi tác dáng người đều khớp cả"

“ Nhưng vết thương đều có thể làm giả, tìm thêm xem còn có manh mối nào khác không”

Hai tên quân tốt phụng mệnh Cơ Vô Dạ bám theo đoàn xe tang kiểm tra thi thể, không hề hay biết rằng một con bọ xanh rờn bé bằng ngón tay út, từ trong lùm cây đột nhiên bò ra, hướng về cổ xác chết Ngột Tựu chui vào bên trong, mà có biết cũng chăng đề tâm gì, dù sao âm u nơi này côn trùng bò sát thiếu gì.

Nhưng rất nhanh sau hai người sẻ hối hận bởi chính con bọ nhỏ xanh rờn không mấy uy hiếp này chính sẻ kết liễu sinh mạng nhỏ nhoi của hai người.

Một cơn gió lạnh quét qua hai người cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng trở lại nhìn lại, đồng tử liền mở to vốn đã chết Ngột Tựu đột nhiên đứng lên tới.

Khom người, động tác khô khan mà chậm chạp, nhưng trong nháy mắt hai cánh tay từ Ngột Tựu đưa ra ngoài, đem hai người kéo tới phần mộ, thảm thiết kêu la vang lên máu tươi đổ ra hai người nhanh chóng- chết.

“Răng rắc” Từng khớp xương trên người phát ra thanh âm, Ngột Tựu từ dưới đất bò ra, nhìn về phía trước không xa chính là tám người khiêng một chiếc kiệu.

"Khặc khặc!" Ngột Tựu cúi người xuống, rồi trong nháy mắt phóng người lên đánh về phía đạo kia thân ảnh, chưa đến ba giây đồng hồ đả vượt trên 30 mét lao đến nam tử thần bí quỷ dị cầm lên cây trượng kỳ quái kia.

Nhìn xem cực nhanh nhào tới Ngột Tựu, người này lay lay đầu, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, trong tay phù triện quang mang đại thịnh, trực tiếp bao phủ lại Ngột Tựu, mà hắn trong nháy mắt cũng bị đình trụ ngã xuống đất trên.

Như không cam lòng, Ngột Tựu lần nữa giãy dụa bò lên tới, trong mắt tràn đầy lục sắc quang mang, dị thường quỷ dị, muốn đem người trước giết chết.

“ Dựa vào ngươi cũng đòi cắn lại chủ nhân ? Sinh mạng thứ hai là ta cho " Lời vừa dứt người này đi đến phía trước, nhìn xem trong phần mộ bị Ngột Tựu giết chết hai cái thị vệ, thanh lãnh nói: " Cứ xem như là lễ vật tặng ta đi. Nhìn cũng được đấy."

Chỉ thấy thanh quải trượng hoành ngang lăng không, sau đó đâm tại trên đất, chiêu hồn chuông lục lạc không ngừng rung động, mà đối phương hai tay kết ấn, lẩm bẩm: "Thịt trở về đất , khí trở về trời, máu trở về nước, gân trở về núi, hơi thở hóa thành vong linh, về hết giới u minh- khởi"

Lời vừa dứt dị biến liền phát sinh từ dưới đất mọc lên hàng ngàn con bọ xanh rờn quỷ dị thi nhau bò đến những phần mộ hay xác chết, toàn bộ bãi tha ma làn khí đỏ hồng bốc lên.

Nhưng chưa hết dưới đất đả chôn cất từ lâu những cổ xác chết lại ngạnh sanh từ đất sâu trỗi dậy, từ phần mộ trong bò ra, có mới chết không lâu lẫn chỉ còn xương trắng toàn bộ bãi tha ma quỷ dị sống lại.

"A!" Nhìn xem cái này một màn, Bạch Phượng không nhịn được kinh hô: "Đây là, khởi tử hồi sinh thuật ?"

Mặc Nha còn không tới kịp trả lời, nhưng cái kia thần bí quỷ dị nam tử lại là như có cảm giác, quay đầu lại nhìn xem Bạch Phượng vị trí chỗ ở, lộ ra quỷ dị tiếu dung, lập tức hai người chổ tất cả sống lại thi thể, cũng đều rối rít hướng về hai người vây quanh qua tới.

Mặc Nha cũng không có bao nhiêu vẻ kinh hoảng, hắn đã nhìn ra, những thứ này thi thể mặc dù quỷ dị, nhưng mà tốc độ hành động cùng thực lực lại đồng dạng, bọn hắn muốn rời đi lời nói căn bản ngăn không được.

“Ầm” Bạch Phượng đá bay một bộ xương khô, lại là lại có mấy cái cương thi xông tới, còn đang định giao thủ đã nghe Mặc Nha : "Không cần ham chiến, chúng ta trước trở về bẩm báo tướng quân!"

Hai người khinh công vận chuyển nhanh chóng từ đám xác sống này, thả người nhảy lên, đạp một đạo cương thi bả vai, liên tục mấy cái lấp lóe, cùng Mặc Nha cùng nhau trực tiếp rời đi.

Mà thần bí nam tử lại là cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Ngột Tựu: "Bọn chúng đến vì ngươi có phải hay không?"

“ Crac crac” đáp lại lời hắn chính là Ngột Tựu thi thể đầu cứng ngắc động đậy, tiếng xương cốt lại vang lên.

Người nam tử này chính là một trong những thủ hạ đắc lực của Xích Mi Long Xà cao thủ đến từ đất Bách Việt, thanh danh ở Trung Nguyên có thể không lớn nhưng ở Bách Việt lại tương đối vang dội.

Hoàng Tuyền Bích Lạc, Bách Quỷ Dạ Hành chính là thủ lĩnh của ẩn vu- Khu Thi Ma ở vùng Tương Sở của Bách Việt trước nay luôn có lời đồn về đuổi thi ngàn dặm Sinh Tử Nhân, Nhục Bạch Cốt, đem người chết làm tùy tùng cho mình.

Lấy Mặc Nha cùng Bạch Phượng tốc độ, chỉ là thời gian nửa canh giờ, liền trở về phủ tướng quân.

Mặc Nha đem chính mình chứng kiến hết thảy, không một chút giấu diếm lẫn sơ sótnói cho Cơ Vô Dạ nghe.

"Ngươi nói hai viên tì tướng biến thành cương thi ?” Cơ Vô Dạ không nhịn được quay lại nhìn Mặc Nha, gương mặt hắn âm trầm dọa người từ trước đến nay hắn chưa bao giờ thua thiệt qua như vậy lại có người cả gan ám sát hắn.

"Vốn ra cũng không tin vào thuyết quỷ thần, nhưng thuộc hạ tận mắt chứng kiến, vả lại còn có thu hoạch bất ngờ" Mặc Nha trầm giọng nói, ánh mắt có phần co rút khi nhìn bộ giáp trên người Cơ Vô Dạ bị đục thủng một lổ, trên tay hắn còn cầm một viên kim loại dài tầm hai đốt ngón tai.

Cơ Vô Dạ thốt lên :“ Hả”

“ Tên Ngột Tựu biến mất trở thành kẻ chết thay cho Lý Khai” Mặc Nha liền giải thích nghi hoặc cho Cơ Vô Dạ

“ Tên tiểu tử Hàn Phi này lại giở trò” Cơ Vô Dạ tức giận mắng lên, hắn đương nhiên biết được còn ai vào đây ngoài Hàn Phi nửa chứ, trong mắt sát cơ càng đậm

“ Nhưng mà Ngột Tựu cũng đã biến thành cương thi” Mặc Nha chậm rãi nói.

Cơ Vô Dạ lạnh giọng đi đến phía trước : “ hừ, thuật sỉ giang hồ từ đâu ra, dám động lên người của ta”

"Chỉ e đây là tin tức tốt." Cách đó không xa Huyết Y Hầu, lại là âm trầm cười nói.

"Vậy là thế nào?" Cơ Vô Dạ nghi hoặc hỏi.

Huyết Y Hầu cười lạnh, đứng ở lầu chót, nhìn xuống toàn bộ Tân Trịnh thành: "Tên tai tinh đó có lẽ đang tại tụ tập thuộc hạ đắc lực của hắn "

Cơ Vô Dạ trước là khẽ giật mình, tiếp theo cười to: "Ha ha ha! Hóa ra là vậy"

"Sinh Tử Nhân, Nhục Bạch Cốt, ở vùng Tương Sở của Bách Việt trước nay luôn có lời đồn về “đuổi thi ngàn dặm” Mặc Nha như hiểu ra điều gì cất lời

“ Hoàng Tuyền Bích Lạc, Bách Quỷ Dạ Hành." Huyết Y Hầu nhìn về phía Mặc Nha, bình tĩnh nói: "Mà kẻ ngươi gặp phải chính là thủ lĩnh của ẩn vu- Khu Thi Ma!"

Lời cuối còn chưa dứt thân hình Bạch Diệc Phi lóe lên, xuất hiện tại Mặc Nha sau lưng.

Mặc Nha đối với Bạch Diệc Phi đột nhiên xuất hiện tại hắn sau lưng, trong lòng không một nữa điểm ngạc nhiên, bởi hắn biết thực lực của y cao thâm mạt trắc, lẩm bẩm : "Khu Thi Ma ?"

Mặc Nha trong lòng nhớ kỹ danh tự này, một cái có thể nghìn dặm cản thi, khiến chết người trở thành tùy tùng người, đáng hắn coi trọng.

Huyết Y Hầu lần nữa nhìn về phía phương xa, bình tĩnh nói: "Không biết mấy ngày này người bạn cũ của chúng ta có thấy khó chịu chổ nào không?"

"Hừ, có lẽ, hắn đã bắt đầu nhớ mùi vị của nhà lao rồi" Cơ Vô Dạ ý vị sâu xa nói.

Mặc Nha nghe hai người đối thoại, tựa hiểu hiểu tựa như không hiểu.Không có người biết, một trận rung chuyển, gần quét ngang toàn bộ Hàn Quốc.Mà trừ Dạ Mộ, lại không người biết, tất cả những thứ này, đều là bọn họ thủ bút.

“ Xem ra Thiên Trạch còn một tên thủ hạ đắc lực” Cơ Vô Dạ âm trầm bàn tay dụng lực bóp méo viên đạn trên tay mình, nếu không phải hắn thân kinh bách chiến lại có ngạnh công thâm hậu thì e đã sớm mất mạng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK